Thay Chị Lấy Chồng

Chương 427: Nửa người dưới tê liệt là gì, cậu có hiểu không?




“Dì ơi, người hẹn ra đó là anh ấy, không phải con.” Tôi cố gắng giải thích.

Anh hẹn tôi đến, sau đó xảy ra chuyện, cuối cùng lại đổ trách nhiệm lên đầu tôi?

Kiểu logic gì thế không biết!Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Lưu Thục Huệ cũng không thèm để ý tôi, khoát tay nói: “Cô rời khỏi đây ngay, còn lằng nhằng nữa tôi liền gọi vệ sĩ!”

Bà ta nói xong, trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm số, nói với bên kia: “Cậu mang vài người lên đây, giúp tôi đuổi Sa Điệp ra ngoài!”

Tôi liếc qua, xác định Lưu Thục Huệ không hề gạt tôi, bà ta thật sự gọi điện thoại.

Để không chọc giận bà, tôi lập tức giơ tay lên, cười nói: “Dì à, đừng kích động, con đi, con đi là được mà.”

Nói xong, tôi liền xoay người ấn thang máy, nhanh chóng xuống lầu.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi liền nhận được điện thoại của công ty bảo hiểm. Họ đã đem chiếc xe của tôi từ trên núi xuống và đưa đến trung tâm bảo hành, khoảng một tuần sau mới lấy được.

Nói cách khác, trong vòng một tuần này, tôi không có xe để đi.

Tôi đứng dưới sảnh bệnh viện, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Tôi lo lắng cho Lý Hào Kiệt, nhưng Lưu Thục Huệ lại trông nom ở đó, dù muốn gặp cũng không cách nào gặp được.

Cẩn thận ngẫm lại, nếu phòng bệnh Lý Hào Kiệt là phòng riêng, chỉ có một cái giường, Lưu Thục Huệ cùng những người khác chắc cũng không ở đó suốt đêm được, quá lắm là ăn tối xong rồi sẽ đi.

Nhưng làm sao biết chắc được?

Tôi cũng không quen ai ở Đại học Y.

Ngẩng đầu, lại vừa vặn nhìn thấy Trung tâm nghiên cứu bên cạnh Đại học Y.

Carmy.

Cũng không biết cô ấy có thể giúp tôi được không, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Tôi đi vào Trung tâm nghiên cứu, nói với bàn thư ký lý do đến đây, rất nhanh đã được cho phép đi lên.

Khi tôi bước vào phòng nghiên cứu của Carmy, cô ấy đầu tiên nhìn dáo dác phía sau tôi, sau đó mới ngoài ý muốn mà hỏi: “Chỉ một mình cậu?”

“Lý Hào Kiệt gặp tai nạn giao thông, giờ đang ở Đại học Y.” Tôi đóng cửa lại rồi trả lời cô ấy.

“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?” Carmy nghe xong, có hơi kinh ngạc, sững sờ một chút lại tiếp tục hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng.” Tôi gật đầu, “Ngày hôm kia thì đưa đi bệnh viện Quang Minh, bác sĩ bên đó nói có khả năng không đứng lên được nữa.”

Nghe tôi nói vậy, Carmy há hốc mồm: “Nghiêm trọng vậy sao? Sao có thể? Tôi phải đi thăm cậu ấy mới được.”

Cô ấy nói xong liền lấy áo khoác ra khỏi cửa.

Thấy vậy, tôi nhanh chóng chạy theo, “Bây giờ Nhà họ Lý đang trong nom bên đó, không cho tôi gặp, cậu có thể giúp tôi tìm cớ hỏi một chút, xem bọn họ chừng nào thì rời khỏi.”

Carmy nhìn tôi, dường như có chút ngoài ý muốn, “Không cho cậu gặp? Vì sao? Cậu không phải vợ Kiệt à?”

Cô ấy hỏi chuyện này, lại khiến tôi hơi khó xử.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

Carmy thấy tôi không nói lời nào, nhẹ gật đầu, “À, tôi hiểu rồi, ở đất nước các cậu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu chính là rào cản không thể vượt qua. Cậu và mẹ của Kiệt có xích mích, nên bà ta không cho cậu gặp mặt?”

Thấy cô ấy hiểu chuyện như vậy, tôi cũng nhẹ nhõm.

Tôi liền gật đầu: “Đúng vậy, cho nên cậu có thể giúp tôi không?”

“Được rồi, một lát cậu cứ chờ dưới lầu bệnh viện, tôi thăm hỏi xong sẽ xuống nói cho cậu biết.”

Carmy nói xong liền khoác áo vào, áo blouse trắng bên trong vì vậy mà bị che mất.

Ra đến cửa, có lẽ vì để chứng minh thân phận, Carmy lại lấy thẻ nghiên cứu đeo ngay trước cổ.

Tôi đi theo cô ấy quay lại khu điều trị nội trú của bệnh viện và đứng đợi ở tầng dưới, để cô ấy đi lên một mình.

Sau khoảng mười phút, Carmy quay lại báo với tôi: “Tôi hỏi rồi, khoảng 6 giờ tối họ sẽ về. Đến lúc đó cậu muốn thăm thì cứ lại đây.”

“Cảm ơn cậu.”

Tôi lập tức nói cảm ơn.

Trái lại Carmy cũng không thèm để ý, chỉ phất tay hỏi tôi: “Con trai cậu, gần đây có phản ứng bất thường nào không?”

“Thiểm Thiểm?” Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, “Hình như không có, tất cả đều bình thường.”

Carmy nghe xong, khẽ vuốt cằm, “Ừ, vậy hẳn là không có vấn đề gì. Khi nào các cậu có thời gian rảnh thì đưa nó qua đây cho tôi kiểm tra một chút.”

“Được.”

Tôi đồng ý xong, Carmy liền đi mất.

Đến tối người nhà họ Lý mới rời khỏi, bây giờ tôi cũng không biết đi đâu, đành ghé qua Studio.

Gần đây, Studio dự tính xây thêm một văn phòng trên khoảnh đất đã mua trước đây, tôi và Đào Nhi vừa nhận được bản thiết kế của tòa nhà này.

Văn phòng được xây tổng cộng bốn tầng.

Chúng tôi định thiết kế bốn tầng này theo bốn phong cách hoàn toàn khác biệt, từ bên ngoài nhìn vào là có thể thấy.

Để mỗi tầng nhìn như độc lập, nhưng thực chất lại hòa hợp thành một thể.

Điểm này chúng tôi tham khảo từ một tu viện ở nước R, tu viện này có 3 tầng, nhưng kiến trúc mỗi tầng là phong cách của 3 thời kỳ khác nhau.

Tôi đi taxi đến công ty, mọi người đều đang bận rộn làm việc.

Khi Đào Nhi nhìn thấy tôi, cô ấy lại kinh ngạc: “Ơ, không phải hôm nay cậu xin nghỉ à? Sao lại đến đây?”

“Haiz, chuyện dài lắm.”

Tôi nhàm chán ngồi đối diện bàn làm việc của Đào Nhi, đem chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay kể hết cho cô ấy.

Đào Nhi nghe xong giống như không kịp phản ứng, một lúc sau mới nói, “Cậu cứu được con trai bà ấy, bà ấy lại nói cậu khắc hắn? Không lẽ lại muốn cậu thấy chết không cứu?”

Tôi cười khổ một tiếng, “Ai biết được. Nhưng hình như cứ hễ tôi và Lý Hào Kiệt ở cùng nhau là lại không có chuyện gì tốt, nếu không lúc trước tôi cũng không cần tránh anh ấy.”

“Vậy thì... sau này cậu tính thế nào?”

“Cái gì?”

Tôi nhất thời không hiểu cô ấy có ý gì.

Chỉ là, lúc Đào Nhi nói chuyện lại mang theo vài phần thăm dò.

Đào Nhi dừng một chút lại nói, “Cậu có hiểu không đứng dậy nổi là thế nào không?”

Tôi gật nhẹ đầu.

Cô ấy dường như cảm thấy tôi vẫn chưa hiểu, lại nói tiếp: “Không đứng dậy nổi tức là nửa thân dưới không có tri giác, nửa thân dưới không có tri giác tức là sinh hoạt vợ chồng không thể thực hiện được, cậu hiểu chưa?”

Thật ra, tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi, chẳng qua cũng không quá để ý, “Tôi hiểu mà. Nhưng, chỉ cần là anh ấy, những chuyện khác đều không quan trọng.”

Tôi bình tĩnh nói.

Trong lòng tôi cũng thật sự nghĩ vậy.

Cho dù cả đời anh ấy không đứng lên được, tôi cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy cả đời.

“Chuyện này cậu cũng không ngần ngại à? Xem ra là yêu thật lòng nha!” Đào Nhi nắm chặt hai tay lại, làm ra vẻ bội phục.

Tôi trở về chỗ của mình, làn việc một lúc, khi ngẩng đầu lên đã là 6 giờ rưỡi.

Lúc này Lưu Thục Huệ có lẽ đã đi rồi, tôi nhanh chóng tắt máy tính, lấy túi xách, bắt xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Lên đến tầng lầu nơi Lý Hào Kiệt đang ở, tôi bỗng thấy hoang mang, sợ Lưu Thục Huệ vẫn còn ở đây.

Tôi dựa theo số giường tìm được phòng của hắn.

Cánh cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, tôi hồi hộp nhìn vào bên trong.

Trong phòng có một người phụ nữ đang đứng, tuy quay lưng về phía tôi, nhưng nhìn kiểu tóc có thể đoán ra được, người này hẳn là Lâm Tuyền.