Thay Chị Lấy Chồng

Chương 323: Nếu anh chết thì em sẽ vui phải không?




“Cháu...”

“Ra ngay!”

Tôi đang định nói thì Lý Thục Bạch đã kéo tôi đi về phía cửa.

Lý Trọng Khánh nói: “Ba tôi nói chuyện với mấy đứa trong nhà, cô là người ngoài ở lại làm gì?”

Hai người kẻ tung người hứng muốn kéo tôi đi, song Lý Trọng Mạnh nhanh nhẹn tóm lấy tay tôi, nhìn anh chị của anh ta: “Xin lỗi anh chị, em không yên tâm khi để vị hôn thê của em ra ngoài cùng hai người.”

“Mạnh, chú nói cái gì đấy hả?” Lý Trọng Khánh không hài lòng, “Anh chị cũng làm gì được cô ta đâu.”

“Đúng đấy, ba có chuyện muốn nói với chú và thằng Kiệt, cô ta không tiện ở lại thôi.” Lý Thục Bạch cũng thêm vào.

Vì không để Lý Trọng Mạnh và Lý Nam Hào khó xử nên tôi đặt tay lên tay Lý Trọng Mạnh, “Em ở ngoài chờ anh, anh nói xong chuyện thì cũng đi ra thôi mà, không sao đâu.”

Khi nói tôi còn lén nhìn lướt qua Lý Hào Kiệt. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng dường như tôi có thể thấy được thật nhiều lời trong ánh mắt ấy.

Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Lý Trọng Mạnh thấy tôi nói vậy thì cũng thu tay lại, sau đó nâng mặt tôi lên bằng hai tay mình, cúi người hôn lên trán tôi và nói rất dịu dàng: “Lát nữa thôi là anh ra ngay, chờ anh nhé.”

“Vâng.” Tôi gật đầu rồi theo Lý Trọng Khánh và Lý Thục Bạch ra ngoài.

Khi ba chúng tôi ra khỏi phòng, Lý Thục Bạch tát một cái như trời giáng lên mặt tôi: “Con đĩ này, mày có bản lĩnh cao siêu gì mà quyến rũ hết thằng ba rồi lại kéo luôn thằng cháu đích tôn nhà này xuống váy mày hả? Tham quá nhỉ?” Có vẻ Lý Thục Bạch đã kiềm chế cái tát này lâu lắm rồi. Bà ta tát mạnh đến nỗi làm tai tôi ong ong cả lên.

Thấy tôi không nói gì, Lý Thục Bạch còn định đánh nữa, tôi vội đưa tay ngăn bà ta lại. May mà bà ta là phụ nữ nên sức không mạnh lắm, tôi vẫn có thể cản lại được.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Thục Bạch: “Xin lỗi chị nhưng em chẳng quyến rũ ai cả.”

“Không ư? Mẹ mày, không mà hai đứa nhà tao nó như thế kia hả?” Lý Thục Bạch không tin.

Thật ra Lý Thục Bạch khó chịu với tôi là vì bà ta đã lâu không được ai theo đuổi, thấy tôi được người khác theo đuổi, đã vậy còn không chỉ một người nên ghen tị và mượn cớ trút giận thôi.

Tôi giữ tay bà ta: “Em biết đâu đấy.”

Tôi biết nhưng tôi không thể nói, ai mà tin chuyện vớ vẩn như thế chứ.

Lý Trọng Khánh tuy giận tôi nhưng cũng không ngờ Lý Thục Bạch sẽ tát tôi như vậy, thấy chúng tôi giằng co bèn đi lên can: “Sa Điệp, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô, cô đi đi, tha cho nhà chúng tôi đi.”

“Được.” Tôi nhìn ông ta: “Tôi đi, chỉ cần hai anh chị nghĩ cách đưa tôi đến nơi nào mà hai người họ không tìm thấy thì tôi đi ngay, tôi không cần một đồng nào của nhà các người.”

Tôi định nói đến Thiểm Thiểm nữa, nhưng giờ nhắc đến nó thì chẳng khác nào hại nó.

Lý Trọng Khánh và Lý Thục Bạch nghe điều kiện của tôi thì đều im lặng. Trên thế gian này có nơi nào mà Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt không thể tìm được chứ? Hẳn là rất khó.

Lý Trọng Khánh bực bội: “Cô nói xem cô với con tôi là thế nào đi, sao con tôi có thể vì cô mà ly hôn với Lâm Tuyền chứ? Cổ phiếu của Hào Thiên mãi mới trở lại bình thường, giờ chuyện này mà truyền ra ngoài thì lại đi toi hết!”

“Con hồ ly tinh!” Lý Thục Bạch buông tay ra nhưng vẫn lườm tôi.

Tôi không thể nói được chuyện giữa tôi và Lý Hào Kiệt, vậy nên tôi bình tĩnh đáp: “Tôi cũng chịu, anh đi hỏi con trai anh đi, tôi là vị hôn thê của Lý Trọng Mạnh cơ mà, có tiếp xúc gì với cậu ta đâu.”

Giờ tôi chỉ hy vọng Lý Hào Kiệt có thể bình tĩnh, dù là vì hàng triệu công nhân của Hào Thiên đi nữa, thì xin anh cũng đừng kích động.

“Không tiếp xúc á?” Lý Thục Bạch cười lạnh: “Tôi nghe nhàm mấy câu thế rồi. Năm đó tôi đi bắt nhân tình nhân ngãi của chồng trước, mấy con điếm ấy cứ xoen xoét là chúng em chỉ là quan hệ công việc thôi! Kết quả thì sao? Quan hệ lên tận trên giường, chúng mày làm việc tận tình vậy cơ à!”

Lý Thục Bạch có vẻ rất thù hận kẻ thứ ba. Giờ bà ta đã chắc chắn tôi là loại người ấy rồi, từ ánh mắt và giọng điệu của bà ta, cứ như hận không thể ăn sống nuốt tươi tôi vậy.

“Không tin thì hai người tự đi mà hỏi.” Tôi bình tĩnh đáp.

Lý Trọng Khánh nhìn tôi, có vẻ cũng đã tin tôi rồi, ông ta thở dài: “Như vậy thì cô Sa này, chút nữa hai đứa nó đi ra, dù kết quả thế nào thì cô cũng thay tôi khuyên thằng con trai tôi vài câu, bảo nó đừng hồ đồ nữa, mau mau làm hòa với Lâm Tuyền đi.”

“Tôi sẽ làm vậy.” Tôi gật đầu. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng, tôi và anh ấy không thể đến với nhau nữa rồi.

Tôi vừa nói dứt lời thì cửa phòng mở ra, Lý Trọng Mạnh đi ra trước, nhìn tôi và cười rất hiền lành: “Để em chờ lâu rồi.” Sau đó anh ta kéo tay tôi đi về phía trước.

Lý Hào Kiệt cũng theo ra, đi đằng sau chúng tôi.

“Chuyện gì vậy? Nói thế nào rồi?” Lý Trọng Khánh đuổi theo.

Lúc này, Lý Trọng Mạnh dừng bước rồi xoay người nói với anh trai mình: “Em với thằng Kiệt đi ra đây một lát, anh chị về nhà chờ tin đi.”

“Là sao?” Tôi nhìn hai người.

Cả hai người Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt đều có vẻ rất nghiêm trọng, dường như chuyện sắp xảy ra rất quan trọng vậy.

Lý Nam Hào đi ra, bất đắc dĩ nhìn hai người mà không nói gì.

Lý Thục Bạch hỏi ba mình: “Ba, hai đứa nó sao rồi ba?”

Lý Nam Hào thở dài: “Mấy đứa nó lớn cả rồi, ba không nói được chúng nó nữa, để chúng nó tự giải quyết với nhau đi thôi.”

“Tự giải quyết là thế nào?” Lý Trọng Khánh nổi giận: “Sao? Định đánh nhau vì một con đàn bà à?”

Lý Thục Bạch cười lạnh: “Mắt trần của tôi không thấu cảm được vẻ đẹp thiên tiên của cô Sa Điệp, không biết cô đã làm gì để hai đứa nó phải đánh nhau thế này?”

Lý Trọng Khánh đi tới cản con trai mình: “Vợ chồng người ta sắp đính hôn rồi, có liên quan gì đến mày đâu. Mày mau về xin lỗi Lâm Tuyền rồi làm lành với con bé đi.”

“Con sẽ không làm thế.” Lý Hào Kiệt lạnh lùng nhìn Lý Trọng Khánh.

Lý Trọng Mạnh kéo tôi rời đi, tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng cãi vã của hai cha con Lý Hào Kiệt đằng sau.

Vì Lý Trọng Mạnh đi rất nhanh nên tôi không nghe rõ hai người kia nói gì, chỉ đành hỏi Lý Trọng Mạnh: “Các anh nói gì ở trong phòng vậy? Giờ muốn đi đâu? Không đánh nhau thật đấy chứ? Hai người là học sinh tiểu học chắc?”

Trong đầu tôi đang loạn hết lên, hai người này không định dùng vũ lực để quyết định thắng thua đấy chứ?

Lý Trọng Mạnh càng im lặng càng khiến tôi cuống hơn: “Anh chờ đã, tôi đâu phải đồ vật, tôi không thuộc về bất cứ ai cả! Dù anh hay anh Kiệt thắng thì cũng không thể quyết định thay tôi được!”

Nếu có thể, tôi chẳng muốn chọn ai trong hai người!

Lý Trọng Mạnh vẫn im lặng như trước, anh ta kéo mạnh tôi vào thang máy. Khi chúng tôi đã đứng trong thang máy rồi thì từ đằng xa Lý Hào Kiệt đang đi về phía chúng tôi, có vẻ như anh đã thuyết phục được Lý Trọng Khánh. Song cửa thang máy đã khép lại.

Lý Trọng Mạnh kéo tôi đến gara, ấn tôi ngồi vào ghế phụ trong khi tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

Lý Trọng Mạnh cắm chìa khóa rồi quay mặt hôn lên trán tôi và hỏi: “Nếu anh chết thì em sẽ rất vui, phải không?”