Thay Chị Lấy Chồng

Chương 288: Những thứ đó đều dành cho con gái ăn




Rất nhanh đã đến giờ tan học của nhà trẻ.

Thiểm Thiểm đeo balo nhỏ chạy ra trước nhất. Thấy hai chúng tôi, nó giang tay chạy đến: “Mẹ! Chú Lý!”

Giọng trẻ con rất vang.

Thiểm Thiểm vừa gọi “chú Lý”, ánh mắt của những phú bà lập tức lia qua bên này.

Dường như Lý Trọng Mạnh không có phản ứng gì, anh xoa đầu Thiểm Thiểm, hỏi nó: “Hôm nay đi lớp có quen không? Có kết bạn được với bạn nào không?”

“Có!”

Thiểm Thiểm cùng chúng tôi lên xe, Lý Trọng Mạnh lái xe, nó ngồi ở ghế dành cho trẻ em, liên mồm kể những chuyện xảy ra trong nhà trẻ.

Nhà trẻ ở thị trấn Tô chỉ là nhà trẻ công lập bình thường, các trò chơi giải trí không bằng nơi này, ăn uống và chương trình học chắc chắn cũng không bằng nhà trẻ tư nhân cao cấp này.

Tất cả mọi thứ nơi đây đối với Thiểm Thiểm mà nói đều là mới lạ.

Xe đi về phía số 01 Vĩnh An, khi đi qua khu sầm uất của Vĩnh An thì hơi tắc vì đúng lúc tan tầm.

Thiểm Thiểm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, bỗng nhiên quay lại nói với tôi: “Mẹ ơi mẹ! Chúng ta đến chỗ đó ăn có được không?”

Tôi nhìn theo qua cửa kính xe.

Khách sạn trước mặt là nơi tôi rất quen thuộc.

Thời điểm mới ra tù, tôi từng làm trợ lý của An Kiều, công việc nhận làm chính là thiết kế đại sảnh của khách sạn này.

Cũng ở nơi đây, tôi gặp lại Lý Hào Kiệt lần nữa.

Đối với nơi này, tâm trạng tôi khá là mâu thuẫn, tôi xoa đầu Thiểm Thiểm, cười nói: “Mẹ đã nghĩ buổi tối sẽ làm gì cho con ăn rồi, con cùng mẹ về nhà ăn cơm được không?”

“Không đâu!” Thiểm Thiểm bĩu môi.

Thái độ của nó khiến tôi sửng sốt.

Trước đây đối với những chuyện này, Thiểm Thiểm vẫn khá nghe lời.

Tôi hơi bực mình, đang muốn dạy dỗ nó thì Lý Trọng Mạnh lại lên tiếng: “Được, đến đó ăn.”

Nói xong, anh đã rẽ sang bên trái, chuẩn bị quay đầu lại.

“Cảm ơn chú Lý!” Thiểm Thiểm bị ghế trẻ em ngăn cản, không leo xuống được, nhưng vẫn gửi một nụ hôn gió cho Lý Trọng Mạnh qua gương chiếu hậu.

Hai người đều quyết định rồi, tôi cũng đâu thể làm người xấu được.

Lý Trọng Mạnh quay đầu xe, nhanh chóng đỗ lại trước cửa khách sạn.

Thiểm Thiểm tự cởi dây an toàn ra, lập tức nhảy xuống xe.

Khi tôi đóng cửa xe đi vòng qua thì không thấy Thiểm Thiểm ở cửa khách sạn, quay đầu tìm một vòng mới thấy thằng nhóc đã chạy vào đại sảnh rồi!

Tôi vội vàng đuổi theo, chạy đến bên cạnh Thiểm Thiểm, kéo tay nó lại, tức giận trách cứ: “Ai cho con chạy lung tung, đây là Vĩnh An, nhiều kẻ buôn người lắm đấy. Nếu có kẻ bắt con đi mất thì con sẽ không còn được gặp mẹ nữa đâu!”

Thiểm Thiểm làm như không nghe thấy lời tôi nói, nó nhìn trái nhìn phải như thể đang tìm kiếm gì đó.

“Con tìm gì thế?” Tôi hỏi.

“Một chú.”

“Chú?”

Câu nói của Thiểm Thiểm làm tôi hơi giật mình.

Thiểm Thiểm nghiêm túc gật đầu, nắm tay giơ quá đầu, nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, chính là cái chú trông rất là cao, con nằm mơ gặp được chú ấy ở đây.”

“Nằm mơ ư?”

Hình như tôi chưa từng nghe Thiểm Thiểm kể chuyện này.

“Vào thôi.” Lúc tôi đang nói chuyện với Thiểm Thiểm thì Lý Trọng Mạnh đã đỗ xe xong đi đến, anh nói với hai mẹ con: “Nơi này chỉ có buffet thôi.”

Anh nói xong lại cúi người hỏi Thiểm Thiểm: “Ăn buffet được không?”

“Được ạ!”

Thiểm Thiểm vui sướng gật đầu.

Chúng tôi đến sảnh ăn buffet, nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến một phòng riêng nhỏ, ba người chúng tôi chia nhau đi lấy đồ ăn.

Trong sảnh ăn cũng có khu trẻ em, Thiểm Thiểm vừa ăn được một lát đã chạy đi chơi rồi.

Tôi hẹn với nó, chơi nửa tiếng rồi về ăn tiếp. Thiểm Thiểm tự biết nhìn đồng hồ.

Nửa tiếng sau, thằng bé thật sự quay về, có điều, còn dẫn theo một cô bé đi đằng sau.

Thiểm Thiểm vừa đi vừa nói: “Em đừng đi theo anh, mẹ anh không cho anh dẫn con gái đi gặp mẹ đâu.”

“...” Vừa nghe nó nói thế, tôi đã sầm mặt: “Mẹ nói vậy bao giờ hả?”

“Cháu chào cô ạ.”

Cô bé thấy tôi thì khách sáo chào hỏi.

Tôi quan sát cô bé một lát, có lẽ khoảng 4 tuổi, buộc tóc hai bên, đôi mắt như viên trân châu, đen mà sáng, khuôn mặt nhỏ mũm mỉm, có thể nói là rất đáng yêu.

Thật ra tôi vẫn luôn thích con gái đáng yêu, thế nên vừa nhìn thấy cô bé, tôi liền yêu mến ngay.

Tôi ra khỏi ghế, ngồi xổm xuống kéo tay cô bé mà hỏi: “Chào cháu, cháu là con nhà ai vậy? Chạy lung tung như vậy lát nữa có tìm được người nhà không?”

“Tìm được, nhà cháu ở bên cạnh.” Cô bé vừa nói vừa chỉ vào một phòng ăn cách chỗ chúng tôi khoảng 10 mét: “Cô cháu ngồi bên đó.”

Khoảnh cách không xa lắm nên tôi cũng yêu tâm, quay đầu nói với Thiểm Thiểm: “Con là con trai, phải ga lăng, không thể nói với bạn gái như vậy, biết không?”

“Nhưng con không thích con gái đi theo con.” Thiểm Thiểm bĩu môi: “Con gái là phiền phức nhất!”

“Ai dạy con nói vậy hả!”

Tôi bị thằng nhóc bướng bỉnh này chọc tức chết rồi.

Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh nghe vậy thì bật cười: “Thiểm Thiểm, con gái đều nên được con trai yêu thương, cháu có nhớ rõ ước hẹn giữa hai chúng ta không?”

“Ồ...” Thiểm Thiểm vẻ mặt không tình nguyện.

Cô bé thấy Thiểm Thiểm đáp lời thì vội kéo tay nó: “Anh, em biết bên kia có bánh dâu tây ngon lắm, còn có cả sô cô la nữa!”

Thiểm Thiểm bị cô bé kéo thì cũng không phản kháng, chỉ nghiêng đầu qua, mặt kiêu ngạo: “Những thứ đó đều là cho con gái ăn, con trai bọn anh không ăn mấy thứ này.”

“Ồ...” Cô bé nghe thế thì hơi mất mát: “Vậy em tự đi lấy.”

Nói xong cô bé buông tay Thiểm Thiểm ra, vẻ mặt tiếc nuối đi về phía khu bánh ngọt.

Thiểm Thiểm thấy cô bé đi rồi thì nóng ruột đến đỏ mặt, vội vàng chạy đến bên cô bé: “Thôi thôi, để anh đưa em đi, em là một bé gái, không an toàn.”

Nói rồi nó đưa tay kéo tay cô bé kia.

Thấy hai đứa đi mất, tôi thật sự dở khóc dở cười: “Thằng nhóc ngạo mạn này!”

Lý Trọng Mạnh đỡ tôi dậy và hỏi: “Em có muốn ăn gì không, anh đi lấy giúp em nhé?”

“Không cần đâu, em cũng ăn kha khá rồi.” Tôi mỉm cười với Lý Trọng Mạnh, ánh mắt vẫn dõi theo Thiểm Thiểm.

Dù sau nó và cô bé đều lùn như vậy, tôi sợ chúng bị người khác đụng vào.

Lý Trọng Mạnh thấy tôi vẫn luôn nhìn theo Thiểm Thiểm không ăn cơm cho tử tế được, bèn gọi nhân viên phục vụ đến, đưa danh thiếp của mình cho cậu ta rồi mới nói: “Gọi giám đốc của các cậu tới đây.”

Tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”

“Anh bảo giám đốc tìm người đến trông Thiểm Thiểm, đỡ cho em lại không có tâm trạng ăn uống.”

Lý Trọng Mạnh giải thích.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy họ của anh trên danh thiếp đã lập tức đồng ý, nhưng bị tôi gọi lại: “Không cần phiền phức vậy đâu, chú ý một chút, đừng để hai đứa bé chạy ra ngoài là được.”

Nhân viên phục vụ đồng ý rồi rời đi.

Tôi cảm thấy ở khách sạn như thế này chắc sẽ không xảy ra sai lầm gì, nhưng vừa yên tâm ăm cơm được vài phút, cô bé lúc nãy đã đột nhiên chạy tới, nói với tôi: “Cô ơi! Anh chạy ra khỏi nhà hàng rồi!”