Thay Chị Lấy Chồng

Chương 249: Có phải cô tưởng rằng tôi sẽ hôn cô




Rõ ràng đã không còn là cô gái mới biết yêu. 

Rõ ràng đã để Lý Hào Kiệt dưới đáy lòng. 

Nhưng khi nhìn anh, tôi vẫn rối rắm không kiềm lòng nổi. 

Xe hơi của Lý Hào Kiệt rất cao cấp, cách âm tốt, trong xe yên tĩnh, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập! 

Người đàn ông chỉ nhìn tôi như vậy, cứ nhìn tôi ngày càng bối rối, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng. 

Ngay khi tôi tưởng rằng anh sắp hôn tôi... 

“Cạch” một tiếng. 

Là âm thanh của dây an toàn. 

Người đàn ông ngồi trở lại vị trí, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, hỏi tôi: “Sao vậy? Có chút thất vọng sao? Có phải cô tưởng rằng tôi sẽ hôn cô.” 

“Tổng giám đốc Lý, xin đừng đùa nữa.” 

Tôi quay mặt ra phía ngoài xe, che giấu trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Cho dù năm năm đã qua, tôi vẫn bị anh trêu đùa một cách dễ dàng. 

Bản thân như vậy thực sự không khá lên chút nào. 

Xe cứ đi mãi, tâm tư của tôi loạn cào cào, vốn không chú ý xe chạy đi đâu. 

Khi xe dừng lại, tôi mới phát hiện đây là một khu biệt thự. 

Nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt... 

Tôi ngẩn người! 

Đây lại là căn nhà đã từng có phòng tân hôn của tôi và Lý Hào Kiệt. 

Không phải, nói chính xác hơn là phòng tân hôn của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh. 

“Xin lỗi, Tổng giám đốc Lý, đây là ý gì?” Tuy trong lòng tôi bất an, khuôn mặt vẫn giả vờ đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải anh định để tôi ở trong nhà của anh chứ.” 

“Cô muốn ở nhà của tôi?” 

Lúc Lý Hào Kiệt nói thì anh đã lấy hành lý của tôi xuống xe. 

Không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt anh. 

Tôi vội vàng cầm lấy vali của tôi: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lý, tôi ở khách sạn là được.” 

Nói rồi, tôi kéo vali ra ngoài. 

Vì giả vờ không quen thuộc nơi đây, tôi còn cố ý đi ngược hướng của khu biệt thự. 

Lý Hào Kiệt chỉ đứng phía sau nhìn tôi. 

Cũng không gọi tôi. 

Tôi không quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước, biết rõ ràng đó là con đường sai nhưng tôi vẫn không có ý định quay lại. 

Cuối cùng, phía sau truyền đến tiếng giày da của người đàn ông. 

Anh đi tới kéo tay cầm vali của tôi, trầm giọng nói: “Đi ngược rồi, đó không phải là lối ra.” 

“Vậy sao?” Tôi làm ra vẻ không tin quay đầu lại. 

Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông. 

Khuôn mặt của anh có sự thật vọng khó mà kiềm chế. 

Anh đang thất vọng điều gì? 

Chẳng lẽ tôi đi sai đường, chứng minh tôi không phải là người mà anh ta mong muốn? 

Có điều, những chuyện này đều không liên quan đến tôi nữa. 

Lý Hào Kiệt kéo vali của tôi đi tới bên cạnh xe, im lặng một lúc mới nói: “Bỏ đi, tôi đưa cô đến khách sạn.” 

Nói rồi, anh lại cất hành lý của tôi vào sau cốp xe. 

Tôi ngồi vào ghế lái phụ, người đàn ông cũng không thắt dây an toàn cho tôi. 

Anh đưa tôi đến khách sạn cao cấp khá gần khu Vĩnh An. 

Anh đến quầy lễ tân thuê cho tôi một phòng rồi rời đi. 

Trên đường đi, anh không nói với tôi một câu nào. 

Khi tôi nhìn hình bóng người đàn ông rời đi sau khi quẹt thẻ ủy quyền cho tôi, tôi cảm thấy cô đơn vô cùng. 

Trong lòng tôi vô cùng chua xót, sự thôi thúc muốn gọi người đàn ông ấy lại nghẹn ở cuống họng. 

Nhưng tôi vẫn đè nén được sự thôi thúc trong lòng. 

Tôi biết. Chúng tôi không thể nào quay lại được nữa. 

Khiến anh cho rằng tôi không phải là tôi, mới là điều tốt nhất. 

Ngày hôm sau, tôi phải đến công trường đo đạc. 

Lý Hào Kiệt vẫn phái xe cho tôi, còn phân công một người tài xế. 

Người trong tổ công trình biết tôi muốn đến đo đạc bèn đi theo xe của tôi, bởi vì trình tự của công trình khác biệt, bọn họ nhìn sơ lược một chút rồi chuẩn bị rời đi. 

Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm. 

Vì không muốn làm lỡ thời gian của bọn họ, tôi để bọn họ đi xe của tôi rời đi trước. 

Trước khi đến tôi có xem bản đồ, cách đây hai cây số có một trạm tàu điện ngầm, đợi tôi làm xong thì đến đó là được. 

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là... 

Thời tiết vốn trong xanh nắng đẹp, đến hơn hai giờ chiều thì bắt đầu trở trời. 

Mây đen ập đến đầy trời, gió to cuốn tung cát bụi ở công trường. 

Ban đầu tôi muốn đến trạm tàu điện ngầm, nhưng không ngờ giấy ghi chú bị gió thổi bay mất! 

Bởi vì gió lớn, chỉ có một giây đã thổi bay giấy tứ tung khắp nơi. 

Tôi giơ tay ra cũng chỉ bắt được một tờ, vẫn có bốn, năm tờ bay khắp nơi. 

Những tờ giấy này là thành quả công việc hôm nay của tôi. 

Buổi tối về tôi còn phải dùng để làm việc. 

Tôi do dự một chút, vẫn quyết định nhặt giấy về. 

Tôi mang giày đế xuồng, trên công trường đầy những cục đá lớn nhỏ, tôi vội vàng đi nhặt giấy nên sơ ý té ngã. 

Chân bị trầy. 

Còn bị trẹo nữa. 

Tôi chau mày, cố gắng đứng lên. 

Mặc dù hơi đau, có điều từ nhỏ tôi đã biết khóc cũng vô dụng, vẫn phải tự mình làm. 

Chỉ có thể bước đi khập khễnh, nhặt mấy tờ giấy lên, run rẩy nhét vào trong túi, sau đó khập khiễng đi về phía trạm tàu điện ngầm. 

Con đường vốn dĩ hai cây số, với tốc độ của tôi thì tối đa nửa tiếng, nhưng bây giờ còn bị trẹo chân. 

Mây đen trên trời ngày càng đen đặc. 

Tôi chưa đi được mấy bước, mưa to đã trút xuống. 

Tôi rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là đã nghèo còn gặp cái eo. 

Từ lúc ban đầu dự án này đã không thuận lợi, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy lo lắng. 

Tôi bước khập khiễng hơn nửa tiếng lại phát hiện vị trí trong trí nhớ của tôi vốn không có trạm tàu điện ngầm. 

Khi tôi lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, một chiếc SUV màu xanh ngọc chạy như bay đến. 

Chiếc xe này hình như khá quen mắt... 

Khi tôi quay lại nhìn chiếc xe ấy, chiếc xe đã dừng lại cách đó không xa. 

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt từ trên xe bước xuống, rút chiếc ô đen trong xe rồi mở ra. 

Anh đi tới bên cạnh tôi, đưa ô cho tôi, nói: “Cầm đi.” 

“Hả?” Tôi nhét điện thoại di động vào túi, vừa mới đón lấy ô... 

Người đàn ông trực tiếp bế bổng tôi lên! 

“Á!” Tôi giật mình. 

Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi, tôi ý thức được bản thân lại quên đổi giọng rồi. 

Người đàn ông ấy cũng không nói lời nào, ôm tôi đi về phía xe. 

Nước mưa rơi tí tách trên chiếc ô, bên dưới là tiếng giày da đạp “lõm bõm” của người đàn ông. 

Tôi được anh bế, cơ thể kề sát bên anh, bị tiếng mưa rơi bao vây. 

Người đàn ông đi tới ghế lái phụ, mở cửa rồi đặt tôi lên ghế lái phụ. 

Động tác của anh rất chậm, cứ như trong lòng anh là bảo bối vô cùng quý giá. 

Trái tim của tôi dường như cũng đập chậm lại theo động tác của anh. 

Sau khi người đàn ông ấy đặt tôi xuống mới cầm lấy chiếc ô trong tay tôi, quay lại ghế lái, liếc nhìn tôi, hỏi: “Trời mưa mà cô còn đi về phía núi làm gì?” 

“Không, tôi đi về phía trạm tàu điện ngầm.” 

Tôi giải thích. 

Nghe tôi nói, Lý Hào Kiệt hơi nhíu mày, nói: “Trước đây sao tôi không phát hiện ra cô chính là dân mù đường nhỉ, cô đi ngược hướng rồi.” 

Lời người đàn ông nói như một quả bom. 

Khiến tôi không khỏi căng thẳng, vội nói: “Tổng giám đốc Lý, chắc hôm qua mới là lần đầu anh gặp tôi mà.”