[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 77: Thái nồng xảy ra chuyện rồi






Quách Á Nhiên vừa rời khỏi phòng tập, Chung Khiết đã nhảy bổ vào người Tần Hằng, ôm chặt lấy anh.

Chung Khiết nghẹn ngạo hai tiếng, sau đó không nhịn được nữa, đau lòng bật khóc thành tiếng.

Vừa rồi lúc bị đám người Nhan Hiểu đánh, Chung Khiết cảm thấy mình thật lẻ loi, đơn độc, bây giờ được ở trong lòng Tần Hằng rồi, cô ta mới cảm nhận được sự ấm áp.

“Sao cô ta lại nói mẹ em như thế chứ, em từ nhỏ đã sống cùng mẹ, bà sống vất vả thế nào em đều biết hết, mỗi ngày phải xuống ruộng làm việc, có khi em sinh bệnh, trời chưa sáng mẹ đã dậy, đi lên núi hái thuốc cho em, nhưng trước giờ bà chưa từng than thở với em là mình khổ thế nào...... Bọn họ mắng em, đánh em em đều có thể không để bụng, nhưng sao lại mắng chửi mẹ em chứ......” Nhớ đến vẻ mặt Nhan Hiểu khi chửi mẹ mình là đồ điếm, Chung Khiết không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, giọng nói đều trở nên đứt quãng, giậm chân, cả người run lên vì kích động.

Bộ dạng cô ta như thể tùy thời đều có thể tan vỡ vậy.

“Được rồi, Chung Khiết, trước tiên em đừng kích động, đừng kích động, thả lỏng nào......” Thấy Chung Khiết như vậy, trong lòng Tần Hằng càng thêm lo lắng, cũng hận chết đám người làm Chung Khiết tổn thương, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Chung Khiết, để cô nhanh chóng bình ổn cảm xúc, còn tiếp tục như vậy, Chung Khiết rất có thể sẽ bị tức giận đến sinh bệnh mất.

“Em yên tâm, tất cả những người khiến em tổn thương, anh đều sẽ khiến bọn chúng phải trả giá...... Sau này anh sẽ thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, bảo vệ em, không để em bị bất kỳ ai tổn thương nữa...... Thế nào, tâm tình đã thoải mái hơn chút nào chưa......” Dưới sự an ủi của Tần Hằng, tâm trạng Chung Khiết cũng xem như bình tĩnh phần nào.

“Là ai đánh em, nói cho anh, anh giúp em báo thù......” Tần Hằng nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chung Khiết, dịu dàng hỏi, trong mắt anh lại lóe lên một tia hận ý.

“Là ba người bạn cùng đội với em......” Chung Khiết nhỏ giọng nói, lúc này, cô ta có vẻ đã không còn kích động như vừa nãy nữa rồi: “Lần này thôi bỏ qua đi, nếu như lần sau bọn họ lại đụng đến em nữa, thì anh hẵng ra tay.”

Bây giờ Chung Khiết thật sự không muốn khiến quan hệ của mình và mấy người Nhan Hiểu càng thêm tồi tệ, dù sao bọn họ cũng là một đội mà.

“Chung Khiết, em còn......” Tần Hằng lúc này chỉ muốn đánh đám người kia một trận thôi.


“Lần này anh nghe theo lời em được không, em sẽ nói chuyện rõ ràng với bọn họ, nếu như bọn họ còn động tay với em nữa, thì em sẽ để anh thay em đánh bọn họ.” Chung Khiết nhìn Tần Hằng, mềm giọng nói.

Tần Hằng nhăn mày nhìn Chung Khiết, tuy trong lòng không muốn chút nào, nhưng cũng chỉ có thể làm theo lời Chung Khiết nói.

“Bây giờ cùng em tới Tử Huyên Khách Xá thăm mẹ em, được không?” Chung Khiết nhẹ giọng khẩn cầu, bây giờ người cô ta muốn gặp nhất chính là mẹ, chỉ có gặp được bà, Chung Khiết mới có thể cảm thấy an lòng, cho dù chỉ yên lặng ngồi bên cạnh bà thôi cũng được.

“Được.” Cảm xúc của Tần Hằng với Chung Khiết khá phức tạp, giờ phút này, anh cảm thấy mình lại hiểu Chung Khiết thêm một chút, Tần Hằng kéo Chung Khiết: “Trước khi tới gặp dì, ít nhất em cũng nên rửa sạch mặt mũi đi đã chứ.”

Tần Hằng mỉm cười chạm nhẹ lên má Chung Khiết, Chung Khiết cũng nở một nụ cười nhợt nhạt.

Chung Khiết vào nhà vệ sinh đơn giản lau rửa mặt mũi, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh. Tần Hằng nắm tay Chung Khiết, cùng đi ra ngoài công ty.

Lúc này đã là hơn chín giờ tối, bốn phía rực rỡ ánh đèn, những người đi bộ túm năm tụm ba, tản bộ bên dưới tán cây hai bên đường hóng mát.

Tần Hằng cùng Chung Khiết vừa bước xuống bậc thềm tòa nhà công ty Xướng Mộng, di động của Tầng Hằng liền đổ chuông, là Thẩm Vạn Thiên gọi điện tới, Tần Hằng hơi hơi nhăn mày, nghĩ chắc hẳn là lại mời mình tham gia bữa tiệc nào đó đây mà.

“Cậu cả.” Di động truyền đến giọng của Thẩm Vạn Thiên, nghe như có một chút hoảng loạn: “Cơ thể bà Thái dường như gặp phải vấn đề nghiêm trọng, tôi đã đưa bà ấy vào Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Kim Lăng rồi, cậu có muốn tới đó thăm bà ấy không......”

Vừa nghe thấy vậy, Tần Hằng và Chung Khiết đều ngây ngẩn cả người, Thái Nồng xảy ra chuyện rồi? So với sự sửng sốt của Tần Hằng, Chung Khiết vốn đã rất lo lắng cho tình trạng của mẹ mình, tâm trạng càng thêm chùng xuống.

“Kiểm tra ra kết quả thế nào?” Tần Hằng trầm giọng hỏi, anh bật chế độ loa ngoài của lên, đặt di động ở giữa mình và Chung Khiết.

“Mẹ tôi rốt cuộc thế nào rồi?” Chung Khiết sốt ruột hỏi qua điện thoại.

“Là thế này, hôm nay thuộc hạ phái người đưa bà Thái đi dạo quanh thành phố Kim Lăng, ban ngày vẫn luôn không có vấn đề gì, cho đến một giờ kém, lúc bọn họ đưa bà Thái đi dùng bữa, bà ấy đột nhiên vẻ mặt đau khổ ngất đi, bọn họ lập tức đưa bà Thái vào bệnh viện, bây giờ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, cụ thể nguyên nhân là gì, bây giờ vẫn chưa rõ......” Thẩm Vạn Thiên lo lắng sợ sệt trả lời.

Nghe Thẩm Vạn Thiên nói xong, chân Chung Khiết đều mềm nhũn hết cả.

“Được rồi, ông nói với bác sĩ, nhất định không được để dì Thái xảy ra sơ suất gì, nếu không, bọn họ cũng không cần ở lại bệnh viện làm việc nữa......” Tần Hằng nâng giọng nói xong thì ngắt máy.

“Tần Hằng, đưa em vào bệnh viện, mau lên, đưa em vào bệnh viện......” Chung Khiết kích động vỗ Tần Hằng, nói, bây giờ trong lòng cô ta cực kỳ sốt ruột, cũng hết sức lo sợ, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ gì khác, chỉ muốn mau mau vào bệnh viện gặp mẹ mình thôi.

Dự cảm không rõ của Chung Khiết càng lúc càng trầm trọng, cả người cô ta không khỏi run lên trong vô thức.

“Đừng sợ, tin tưởng anh, dì sẽ không có chuyện gì đâu.” Tần Hằng ghé sát tai Chung Khiết nhẹ nhàng nói một câu, anh ôm lấy Chung Khiết, bước nhanh đi đến vệ đường.

Giờ này không dễ gọi taxi cho lắm, Tần Hằng cảm thấy Chung Khiết trong lồng ngực không ngừng run rẩy, liền trực tiếp một mình bước xuống lòng đường, chặn một chiếc Audi màu đen lại.

“Muốn tìm chết đấy à?” Chủ nhân chiếc xe Audi từ cửa sổ vươn người ra, tức giận chỉ vào Tần Hằng mở miệng lớn giọng mắng chửi, lúc này, Tần Hằng liền rút một xấp tiền ném vào mặt chủ xe, lệnh cấm của Tần Hằng đã được dỡ bỏ, đây là chút tiền tiêu vặt anh lấy được sau khi trở về từ đảo Bách Hoa.

Thấy rõ thứ vừa đập vào mặt mình là tiền, vẻ mặt tức giận của chủ nhân chiếc Audi lập tức đong đầy ý cười, nhìn xấp tiền ít nhất cũng đến ba mươi triệu, hai mắt đều sáng cả lên.

“Đừng ngốc ra đó nữa, mau tới đây!” Chủ xe lúc này mới nhìn thấy, cái cậu thanh niên vừa ném tiền vào mặt mình đang đứng bên vệ đường gọi mình, vội vàng lái xe qua đó.

Tần Hằng mở cửa sau xe ra, ôm Chung Khiết ngồi vào xe, sau đó nói chủ xe lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đưa mình tới Bệnh viện Nhân dân số 1.


Tần Hằng ngồi hàng ghế sau ôm Chung Khiết, miệng vẫn không ngừng nhỏ giọng an ủi cô ta: “Đừng sợ, dì sẽ không có chuyện gì đâu, cứ tin anh......”

Xe chạy một hồi thì bỗng nhiên dừng lại.

“Đi đi!” Tần Hằng tức giận quát một tiếng với người lái xe, anh chỉ muốn để Chung Khiết nhanh chóng gặp được mẹ mình.

“Cậu trai trẻ, không phải tôi không muốn đi, mà là không thể nào đi được, phía trước bị chặn rồi.” Người lái xe quay đầu lại, nhăn mặt nói một câu.

Tần Hằng nhìn ra ngoài qua kính chắn gió, phía trước có mười mấy người thanh niên, không biết đang làm cái gì.

Tần Hằng hạ cửa kính xuống, vươn đầu ra ngoài hét một câu với mấy người thanh niên kia: “Mấy người phía trước, đều tránh ra cho tôi!”

Mười mấy người thanh niên đằng trước đều là do một cậu ấm nhà giàu tên là Lương Huy trong số đó gọi đến, Lương Huy lúc này đang tỏ tình với một cô gái, lại bị một tiếng hét của Tần Hằng khiến cho mất hết mặt mũi.

“Cút mẹ mày đi, còn nói nữa ông chém mày bây giờ.” Lương Huy cũng cao giọng hét trả.

“Quay xe đi, tụi này không nhường đường đâu.”

“Mau cút, đừng có cản trở cậu Lương tỏ tình.”

Một tên thanh niên dáng người cao lớn còn hùng hổ tiến về phía Tần Hằng, miệng đầy lời thô tục: “Con mẹ nó chứ, còn không quay xe đi à, tao thấy mày muốn ăn đập chứ gì......”

Người lái xe bị dọa hỏng rồi, chuẩn bị quay đầu xe.

“Ở yên đó!” Tần Hằng hô một tiếng.

“Bên kia còn một đường khác, chúng ta đi đường đó cũng được mà, còn không đi thì sẽ bị ăn đánh đó.” Người lái xe sợ hãi nói.

“Kêu ông ở yên đó thì cứ ở yên đó.” Nói xong, Tần Hằng đẩy cửa xe ra, thanh niên kia cũng đã đi đến trước mặt anh, thấy Tần Hằng liền vung một đấm qua.

Tần Hằng không đợi nắm đấm của thanh niên kia hạ xuống, đã nhanh tay hơn túm lấy tóc anh ta, dùng lực ấn đầu anh ta xuống, đồng thời chân phải nâng lên, ‘bốp’ môt tiếng, đập mạnh vào đầu anh ta, thanh niên kia lập tức choáng váng đầu óc, Tần Hằng lại kéo đầu anh ta, đấm mạnh thêm một cái, thanh niên kia trực tiếp ngã xuống đất.

Tần Hằng có thể đánh gục được thanh niên kia, thứ nhất là vì lúc này anh đang rất sốt ruột, thứ hai là vì thanh niên kia đánh giá thấp thực lực của Tần Hằng, nên mới tạo thành kết cục bị Tần Hằng hạ knock out trong giây lát như thế.

Người lái xe vốn dĩ tính vứt Tần Hằng lại mà bỏ chạy, không ngờ Tần Hằng chỉ dùng mấy giây đã hạ gục được thanh niên kia, lúc này cũng trợn mắt ngây người.

Đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng mắng chửi càng lớn hơn, chỉ trong chớp mắt, mười mấy người thanh niên đằng trước đã đồng loạt xông về phía Tần Hằng.

Lương Huy để những người khác xông lên dạy dỗ Tần Hằng một trận, mình thì ở lại dây dưa với cô gái kia.

Lúc này thì người lái xe hoảng rồi, trái tim đau thắt, vô thức cảm thấy mình chắc chắn không tránh khỏi bị đánh một trận rồi.

Đầu tiên anh ta nghĩ đến việc bỏ chạy, đang muốn tìm đường quay đầu xe, Tần Hằng lại mắng một câu “Con mẹ nó chứ”, sau đó tức tối tiến về phía ghế lái, mở cửa xe ra, quát một tiếng “Xuống xe”, liền kéo người lái xe xuống.

“Aiz, cậu làm gì đấy......” Người lái xe bị dọa một chặp, một bộ vô tội hỏi.


“Lên xe!” Tầng Hằng “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, ngồi lên ghế lái, liếc mắt nhìn mười mấy người thanh niên đang xông tới kia, lớn tiếng quát về phía người lái xe, người lái xe vội vàng ngồi lên ghế phụ lái.

Thông qua kính chiếu hậu, Tần Hằng liếc nhìn Chung Khiết đang đau khổ một cái, sau đó tầm mắt lại hướng về mấy thanh niên đang xông tới. Nếu mấy người đã chắn đường của tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.

Tần Hằng chầm chậm đạp chân ga, chiếc xe lao về phía trước.

“Này, cậu định làm gì? Sẽ đâm chết người đó!” Người lái xe bất an nói với Tần Hằng.

“Câm miệng!” Tần Hằng tức tối hét một câu.

Trông thấy xe của Tần Hằng lao tới, đám thanh niên đang chắn đường bị dọa một trận.

“Đừng sợ! Nó chắc chắn không dám đâm đâu, đều xông lên cho tôi, bao vây thằng nhãi này lại!” Một người trong đám thanh niên nói.

Những người khác cũng không tin Tần Hằng dám đâm thật, dù sao bọn họ cũng có tới mười mấy người cơ mà! Đâm trúng cũng không phải chuyện nhỏ đâu.

Bọn họ vẫn xông tới chỗ Tần Hằng.

Xe của Tần Hằng càng lúc chạy càng nhanh, không có chút dấu hiệu muốn giảm tốc độ nào!

Lúc này, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng động chói tai, chiếc xe tựa như con mãnh thú bằng thép lao về phía đám thanh niên.

Đám thanh niên kia lúc này mới ý thức được Tần Hằng không phải đang đùa với mình, vội vàng tháo chạy tán loạn.

“Uỳnh” một tiếng, Tần Hằng tông trúng mấy người thanh niên, bọn họ kêu thảm một tiếng lăn sang một bên.

Lúc này, Lương Huy vẫn còn đang quấn lấy cô gái kia tỏ tình, xe của Tần Hằng đã lao thẳng tới.

Lương Huy bị dọa tới vội vàng tháo chạy, nhưng vẫn bị xe của Tần Hằng tông trúng, cả người lăn mấy vòng, cuối cùng ngã vào hàng cây bên đường.

Cô gái được tỏ tình đứng ngay bên cạnh Lương Huy, lúc chiếc xe kia xông tới, đầu óc cô ta choáng váng, chỉ biết nhắm mắt bịt tại, hét to thành tiếng, đến khi xe của Tần Hằng gầm rú rời đi được mấy giây, cô ta mới dám mở mắt ra.

Nhìn theo đèn sau xe của Tần Hằng phía xe, cô gái nhớ lại giây phút Tần Hằng xông tới, cô ta đã trông thấy mặt Tần Hằng, hai mắt cô ta sáng ngời, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cái người vừa nãy đẹp trai quá đi......”