[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 47: Chung khiết chết rồi






“Bây giờ không phách lối nữa sao?” Tần Hằng nhìn Từ Cao như chủ nhân nhìn một con chó: “Được rồi, ông Thẩm hẳn đã nói với anh nên làm thế nào rồi nhỉ? Bây giờ bắt đầu đi.”

“Dạ...” Từ Cao cắn môi sắp chảy cả máu, anh ta ưỡn thẳng cơ thể, hít sâu một hơi, quỳ hướng Tần Hằng, dập đầu kêu vang: “Ông nội, cháu sai rồi.”

Lại một lạy, tiếng đập đầu vang dội: “Ông nội, cháu sai rồi.”

“Ông nội, cháu sai rồi.”

...

Mọi người xung quanh lúc này lại không chê cười anh ta, họ bị chiếm cứ bởi nghi hoặc cực lớn, ai nấy đều dùng ánh mắt kính sợ, hâm mộ, sùng bài nhìn Tần Hằng, anh đẹp trai này thật dũng mãnh, anh ấy rốt cuộc là ai, một nhân vật lớn như ông chủ Thẩm cũng kính sợ anh ấy như vậy?

Tần Hằng cười nhạt nhìn Từ Cao dập đầu đến chảy cả máu, lại liếc nhìn mặt sàn dơ bẩn xung quanh, nghĩ tới lát nữa anh ta còn phải dùng miệng liếm sạch sàn, trong lòng cũng có chút đồng tình.

Muốn trách thì trách bản thân anh đi.

Anh không có tâm trạng ở đây xem anh ta “dọn dẹp vệ sinh”, dứt khoát xoay người đi vào phòng bếp, Chung Khiết đã thay xong quần áo, anh kéo tay cô, nhanh chóng rời khỏi sảnh ăn.

Tìm thấy được Chung Khiết, tâm trạng Tần Hằng rất thoải mái, hai người nói nói cười cười, như lại quay về quãng thời gian vui vẻ trước đây.

Tần Hằng kéo tay Chung Khiết chậm rãi bước đi trên phố Kim Lăng, nhìn cô mấy ngày nay có chút gầy, trong lòng lại có chút mềm lòng.

“Chung Khiết, anh sẽ không để em chịu chút khổ sở nào nữa.” Tần Hằng nâng tay cô tới bên miệng, khẽ hôn, nghiêm túc nói.

“Được.” Chung Khiết dịu dàng đáp, trong lòng ngọt ngào như mật, chỉ là lúc này bụng cô lại không cho mặt mũi kêu vang ‘ọt ọt’, chọc Tần Hằng cực kỳ vui vẻ.

“Bụng của em thật biết chọn lúc, thời khắc lãng mạn như vậy, em cũng không biết chịu đựng một chút...”


Chung Khiết ‘cười lạnh’ ‘lườm’ anh, đập vào ngực anh: “Anh còn cười nữa...” Tần Hằng mím môi, như không che giấu nổi.

“Anh còn cười...em sẽ không để ý anh nữa.” Chung Khiết bước đi.

“Đùa với em thôi, đi, anh dẫn em đi ăn cơm”, phía trước có nhà hàng Tứ Xuyên, chúng ta đến đó.” Nói rồi, Tần Hằng liền muốn kéo cô đi.

Chung Khiết khẽ cốc lên đầu anh: “Anh có còn muốn trả tiền nữa không?”

“Chung Khiết, thực ra anh thật sự là phú nhị đại.” Tần Hằng vò đầu nói, nhưng cô lại nhìn anh bất lực, vẫn không tin.

Cuối cùng, anh và cô vẫn quay về đại học Kim Lăng.

“Tần Hằng, chúng ta gọi cơm ở bên hồ Nhuận Khê được không?” Nhìn sân trường đã mười mấy ngày không gặp, Chung Khiết có rất nhiều cảm xúc.

“Ừa, em ngồi đây đợi anh, anh đi mua cơm, quay lại ngay.” Tần Hằng cười hì hì nói xong thì chạy tới quán cơm.

“Em đi với anh...” Chung Khiết nói xong thì Tần Hằng đã chạy được sáu bảy chục mét rồi, cô cười khổ lắc đầu, ngồi trên tảng đá, nhìn mặt hồ gợn sóng, đây là lần đầu tiên tâm trạng cô nhàn nhã như vậy suốt mấy ngày nay.

“Ế, đó không phải là con chó cái Chung Khiết sao?” Lúc Chung Khiết đang nhàn nhã hóng gió thì một giọng nữ nghi hoặc truyền tới, thân thể cô bất giác rùng mình, cô quay đầu liền nhìn thấy ba người Trịnh Diễm đi tới, cô liền vội đứng dậy.

“Thật sự là cái con lăng loàn này à.” Trịnh Diễm nói với hai nữ sinh khác, họ mỉm cười khinh miệt, đi về phía Chung Khiết: “Chó cái, mày không phải thôi học rồi sao? Sao còn dám đến trường, có phải nhớ ba bạn cùng ký túc xá tụi tao không, muốn tụi tao ‘yêu chiều’ mày à?”

Chung Khiết không dám chọc họ, muốn nhanh chóng rời đi nơi này.

“Hề hề, đi đâu vậy? Bạn cùng phòng gặp nhau, mày lại có thái độ này sao?” Trịnh Diễm linh hoạt chặn phía trước Chung Khiết, mấy ngày nay Chung Khiết không ở đây, thú vui ký túc của họ cũng giảm đi hơn nửa, bây giờ không dễ dàng gì mới gặp được, không trêu đùa cô một trận làm sao được chứ?

“Trịnh Diễm, cậu nói cô ta có phải tới tìm tên Tần Hằng không?” Một nữ sinh nói với Trịnh Diễm.

Trịnh Diễm nhìn sắc mặt Chung Khiết rõ ràng lóe lên hoảng loạn, ánh mắt cô ta trở nên ác độc: “Thứ lẳng lơ này quả nhiên là tới tìm gian phu!”

Lần trước trong ký túc, Tần Hằng hung hăng nhục nhã cô ta, cô ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cô ta vốn chuẩn bị tìm người tẩn cho Tần Hằng một trận ở ngoài trường, không nghĩ tới đã liên lạc xong xuôi hết rồi thì tên Tần Hằng này lại trốn trong ký túc không ra ngoài, dù lá gan người kia có lớn cũng không dám xông vào ký túc xá sinh viên đánh người, cho nên chuyện này vẫn luôn chìm xuồng.

Ánh mắt Trịnh Diễm lướt trên người Chung Khiết, ý cười lạnh ngày càng rõ ràng, hôm nay hoàn toàn có thể lợi dụng Chung Khiết để dụ Tần Hằng ra.

Trịnh Diễm móc điện thoại, gọi cho một người, kêu hắn nhanh chóng kêu người tới đại học Kim Lăng.

“Tiện nhân, mày biết thứ hèn hạ mày dụ dỗ đó đến ký túc ra tay với tao không, Trịnh Diễm tao sống đến bây giờ, đừng nói bị người ta bắt nạt, cho dù là nặng lời cũng chưa từng bị nói câu nào, nó lại dám đánh tao...” Trịnh Diễm nắm tóc Chung Khiết: “Hôm đó nó nắm đầu tao như vậy, thứ hèn hạ đó không phải yêu thương mày như bảo bối sao, để tao xem lát nữa nó nhìn thấy mày rồi thì sẽ có cảm giác gì!”

“Chát---” Trịnh Diễm tát lên mặt Chung Khiết, nhìn dáng vẻ tránh né của cô, cô ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

“Tần Hằng---” Chung Khiết kêu to.

“Hề hề, chó cái gọi chó đực rồi.” Trịnh Diễm cười hung ác kéo tóc cô: “Tới đây, mày kêu to thêm chút nữa, lúc nào kêu rách cổ họng thì tao sẽ tha cho mày! Mày cho rằng tao sợ tên tạp chủng thối tha đó sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay tao phải ở trước mặt mọi người toàn người quang mình chính đại đánh nó!”

Trịnh Diễm lại hung hăng tát vài cái lên mặt Chung Khiết.

Trịnh Diễm kêu hai nữ sinh khác khống chế cô, cô ta rảnh tay rảnh chân đánh cho cô một trận.

Động tĩnh nơi này nhanh chóng thu hút không ít bạn học xung quanh.

Trịnh Diễm ở trường rất nổi tiếng, mọi người biết cô ta có bối cảnh xã hội đen nên cũng không dám quản.


“Chó cái thối tha, mày tìm tên nghèo kiết xác đó đánh tao, tao liền đánh mày! Dẫn nó tới đây cho tao!” Trịnh Diễm kêu hai nữ sinh kéo Chung Khiết tới bên hồ, lại gần bậc đá ngay nước hồ, kêu hai nữ sinh đè Chung Khiết xuống nước.

“Đồ chó cái như mày quá tanh tưởi, tao giúp mày rửa một chút.” Trịnh Diễm ra hiệu ánh mắt với hai nữ sinh, họ hiểu ý, cười lạnh với cô, cả hai đồng thời dùng sức, đè cổ cô, nhấn đầu cô vào sâu trong nước.

Cách mười giây, họ lại kéo đầu cô lên, Chung Khiết còn chưa kịp hít thở ngụm không khí thì ‘chát’ một tiếng, Trịnh Diễm đã cho một cái tát.

“Lại đè xuống!”

Lại giống lần trước, giây phút Chung Khiết ra khỏi nước, cái tát của Trịnh Diễm lại không chút lưu tình xông tới.

Nước hồ lạnh lẽo, cái bạt tai nóng bỏng, mặt Chung Khiết đau đớn, trong tai, trong mũi, trong cổ, toàn thân cô đều ướt đẫm, cô lúc này sống không bằng chết.

Các bạn học xung quanh đều không nhìn nỗi nữa, nhưng lại không ai bước ra ngăn cản.

Chung Khiết đáng thương lại bị nhấn vào trong nước.

10 giây.

20 giây.

30 giây.

“Đừng cử động!” Hai nữ sinh chuẩn bị kéo Chung Khiết lên thì bị Trịnh Diễm hét lên ngăn cản.

40 giây.

50 giây.

60 giây.

“Ùng ục...” Mặt nước nổi rất nhiều bong bóng, tay Chung Khiết đập lên mặt nước, bắn nước tung tóe.

“Tiếp tục!” Thấy đầu Chung Khiết chìm trong nước, ánh mắt Trịnh Diễm ngày càng lóe sáng, cô ta có thể cảm nhận được khoái cảm từ trong quá trình ngược đãi cô.

1 phút 10 giây.

1 phút 20 giây.

Chung Khiết không vỗ mặt nước nữa, dù sức lực hai nữ sinh đè cô đã ít đến đáng thương.

“Trịnh Diễm, thả cô ta đi, đừng để xảy ra chuyện.” Một nữ sinh lo lắng nói.

“Đè, tiếp tục đè! Hai người yên tâm, xảy ra chuyện tôi chịu!” Trịnh Diễm lúc này đang cảm nhận khoái cảm, bay bổng như hút thuốc phiện.

Lúc này, bàn tay đẩy nữ sinh của Chung Khiết đã không còn cử động nữa.

“Xong rồi, người này sắp bị giết chết rồi...”

“Vậy chúng ta có tính là đồng lõa không?”

“Người bình thường có thể nhịn thở 2,3 phút lận, nhỏ này không chết được, lỡ chết cũng chỉ có thể trách dung tích phổi của cô ta quá nhỏ...”

Chính vào lúc mọi người vây xem xì xào bàn tán, thì chỗ xa vang lên tiếng thét đinh tai nhức óc.


“Buông tay!”

Tần Hằng vứt cơm hải sản, chạy như điên đến bên hồ, đụng mấy người vây xem trực tiếp té nhào vào trong hồ.

Anh mỗi tay một đấm đánh bay hai nữ sinh đè Chung Khiết, cứu cô lên khỏi mặt nước.

“Chung Khiết, em sao rồi, em mau trả lời anh đi...” Tần Hằng nhìn cô, trong lòng gấp gáp nói, tuy nhiên, khuôn mặt đã rửa sạch lớp trang điểm của Chung Khiết lại không chút sức sống nào, cổ cô lắc lư theo động tác của Tần Hằng, lắc tới lắc lui, giống như đã...chết rồi.

“Chung Khiết!” Tần Hằng vươn tay đặt dưới cánh mũi cô, sống lưng anh lập lức rùng mình, nhịp tim lỡ mất vài nhịp.

Anh không cảm nhận được chút hơi thở nào.

Sau giây lát thất thần, Tần Hằng lập tức ôm Chung Khiết tới bãi cỏ bên bờ.

Anh đặt thẳng cô xuống, làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Thở ra, đẩy không khí vào thật sâu trong miệng cô, đồng thời ấn lồng ngực cô.

Chung Khiết, em không thể bỏ lại anh, cơm hải sản anh mua em còn chưa ăn, anh còn muốn cùng em ngắm hoàng hôn bên hồ Nhuận Khê, anh còn chưa dẫn em đi gặp người nhà anh, còn chưa dẫn em tới nhà hàng Sofitel Galaxy ăn cơm...

Thở ra.

Hít vào.

...

Mặt Tần Hằng đỏ bừng, mồ hôi túa ra, gân xanh cũng nổi lên.

Anh làm mười mấy phút, nhưng bất hạnh là Chung Khiết vẫn không có hô hấp, cô chỉ bình tĩnh nằm trên bãi cỏ.

Tiềm thức Tần Hằng như phát hiện được gì đó, khóe mắt anh chảy giọt nước mắt nóng bừng, nhưng anh vẫn lặp đi lặp lại động tác, nếu Chung Khiết không tỉnh lại, anh sẽ luôn làm vậy, cho tới khi bản thân cũng chết đi.

“Đồ ngu này, đồ chó cái đã chết rồi, mày còn nổi điên cái gì?” Lúc này, bên cạnh Tần Hằng truyền tới tiếng cười đắc ý của Trịnh Diễm, cô ta vốn cũng không muốn giết chết Chung Khiết, nhưng bây giờ đã chết rồi, cũng không còn cách nào, còn may Chung Khiết chỉ là một con chó cái ở nơi hẻo lánh, với thế lực của nhà mình, chỉ cần bồi thường chút tiền thì chuyện ngồi tù gì đó sẽ không tồn tại, giết người đền mạng càng là chuyện cười.

Động tác Tần Hằng dừng lại, đầu óc anh dường như hiểu rõ gì đó, anh nhìn khuôn mặt Chung Khiết, trong lòng bình tĩnh như đại dương sâu vạn trượng, anh khẽ đặt cô xuống đất. Đứng dậy, quay đầu nhìn Trịnh Diễm, đi từng bước về phía cô ta.

“Mày muốn làm gì?” Trịnh Diễm nhìn ánh mắt Tần Hằng, không chút tia sáng, giống như người chết, cô ta sợ hãi lùi lại từng bước: “Đừng qua đây, tao cảnh cáo mày, mày mà động tới tao thì mày sẽ hối hận!”

Tần Hằng vẫn bước từng bước về phía cô ta, giống như lệ quỷ đòi mạng.

Không ai chú ý tới, ngón tay của Chung Khiết đang nằm trên bãi cỏ khẽ nhúc nhích.