[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 310: Chương 299






Vương Thần xoay người đi về phía xe máy điện của mình, trong lòng vẫn còn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Hằng.
Thật ta, Vương Thần vô thức đi theo phía sau Tần Hằng là bởi vì cô ta nhìn thấy ngươi đàn ông cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình ở trên sân quyền.

Anh ta thể hiện ra thực lực siêu mạnh, tình cảm trong lòng Vương Thần bất tri bất giác nảy mầm.
Trước đây nghĩ đến ngày đó mơ màng bị cướp mất nụ hôn đầu tiên, Vương Thần sẽ rất chán ghét.

Nhưng bây giời nghĩ đến nụ hôn khi đó lại không còn cảm giác chán ghét nữa, thay vào đó là vẻ hơi thích thú.
Vương Thần lái xe máy điện về phía phòng trọ của mình, trong đầu cô ta còn đang suy nghĩ, trên sân đấu quyền, Tần Hằng thể hiện vô cùng siêu phàm.
Tần Hằng trở về Yến Đại, cùng Tiểu Phong và Tiểu Hoa bước nhanh về phía Gia Chúc viện.
Bây giờ đã hơn mười giờ, Chung Khiết nhất định sẽ cho rằng anh lỡ hẹn, anh muốn mau chóng trở về, thay quần áo bảo vệ, sau đó gọi điện thoại cho Chung Khiết.

Khi đến trước cửa Gia Chúc viện, Tần Hằng thấy Chung Khiết và Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt đứng ở cửa.
“Tôi vẫn muốn gọi điện hỏi anh ấy một chút, đã trễ thế này còn chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Dưới đèn đường, Chung Khiết hơi lo lắng hỏi.
“Không đâu, Chung Khiết, cậu Tần được điều đến công viên Olympic Yên Kinh làm nhiệm vụ bảo vệ tạm thời, có thể đêm nay sẽ không trở lại.

Trong phiên trực, họ không thể nghe điện thoại, cho nên cô có gọi cho cậu ấy, cũng không có ai nghe máy.” Tiểu Tuyết khuyên nhủ.
Sau khi Chung Khiết phát hiện không thấy Tần Hằng, trong lòng vô cùng lo lắng, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đành phải tìm một lời nói dối lừa cô ta trước.

Lúc sắp đi, cậu Tần đã từng nói, không được để Chung Khiết biết tin anh đi đấu võ giúp nhà họ Chung.
“Thật sao? Nhưng tôi vẫn luôn có một dự cảm xấu.” Chung Khiết nhìn Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt, trong ánh mắt toát ra sự bất an sâu sắc.
“Chung Khiết!” Ở đằng xa, Tần Hằng gọi.
Chung Khiết quay đầu, thấy được vẻ mặt tươi cười của Tần Hằng, cô ta chạy về phía Tần Hằng, kéo lấy tay Tần Hằng.
Rốt cuộc nhìn thấy cậu Tần bình an trở về, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi em, hôm nay ở công viên Olympic có tổ chức một hoạt động lớn, trưởng khoa Diêu điều anh tạm thời qua đó giữ gìn trật tự, nên bây giờ anh mới trở về!” Tần Hằng nói.
“Có hoạt động gì lại điều anh đi?” Chung Khiết khó hiểu hỏi.
“À…, em đừng hỏi nữa, dù sao anh đã trở lại, không phải em muốn tới hồ Vị Danh sao? Anh đi với em!” Tần Hằng vội vàng nói, nhưng không ngờ trước mặt Chung Khiết anh ta vẫn luôn nói dối.
“Đúng rồi, chúng ta cùng đi xem đi!”
Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cùng phụ họa nói.
Tần Hằng đi cùng năm cô gái, đi tới hồ Vị Danh.
Hồ Vị Danh dưới màn đêm, sóng nước nhẹ nhàng dập dờn, bên hồ có liễu rũ, đá tảng, từng đợt gió lạnh thổi tới, cũng có vài phần ý vị hiu quạnh.
Nhìn thấy mặt hồ phàn chiếu ánh trăng nhạt nhòa, cơ thể Chung Khiết run lên nhè nhẹ.

“Rất lạnh à?” Tần Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ của Chung Khiết, quả nhiên lạnh như băng.
Tần Hằng hỏi thăm một câu đơn giản đã làm Chung Khiết thấy ấm áp trong lòng.
“Ai da, vẫn là cậu Tần của chúng ta ngọt ngào!”
“Tay của tôi cũng rất lạnh, Tiểu Tuyết, cô nắm lấy giúp tôi đi.”
***
Bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” trêu chọc nói.
Ngắm phong cảnh hồ Vị Danh một lát, Tần Hằng lại trở về cửa Gia Chúc viện cùng Chung Khiết.
“Em trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Tần Hằng phất phất tay với năm cô gái, nhìn họ đi vào tòa nhà, anh mới đi về phía ký túc xá của mình.
Rửa chân xong, Tần Hằng nằm trên giường, Đới Tiền Bách không ở đây, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình anh.

Tần Hằng muốn tìm thời gian đến bệnh viện thăm anh ta.
Anh nên đi ngủ rồi, tuy rằng đêm nay anh không bị thương, nhưng vẫn rất mệt, chỉ vừa xoay người, cơ thể đã hơi đau nhức.
Tần Hằng đang muốn tắt đèn, cửa phòng anh lại bị gõ vang “Rầm rầm rầm”.
“Cậu Tần, là chúng tôi đây!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tiểu Phong.
Tần Hằng xuống giường, mở cửa ra thì thấy bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đang đứng ở ngoài cửa, bên ngoài lạnh lẽo, Tần Hằng vội vàng cho bốn cô gái vào phòng.
“Cậu Tần, chúng tôi biết đêm nay cậu rất mệt, cho nên chúng tôi đặc biệt tới mát xa cho cậu!” Tiểu Phong nói: “Cậu yên tâm, khi chúng tôi tới, phòng cô Chung Khiết đã tắt đèn.”
Tần Hằng thở dài, trong lòng lại vô cùng ấm áp, vẫn là bốn cô gái này quan tâm đến mình.
“Được, đêm nay đúng là tôi hơi mệt mỏi, các cô đấm bóp cho tôi xong thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút!” Nói đoạn, Tần Hằng nằm lên giường của mình.
Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lập tức đứng bên cạnh Tần Hằng, Tiểu Phong mát xa đầu cho anh, Tiểu Hoa xoa bóp cánh tay, Tiểu Tuyết giúp thả lỏng cơ bắp trên đùi, Tiểu Nguyệt mát xa bàn chân cho anh.
Bốn cô đều là con nhà võ, đã hầu hạ Bích Ngọc bà bà gần hai mươi năm, nên kỹ thuật mát xa chuyên nghiệp hơn những người mát xa bình thường rất nhiều lần.

Tần Hằng chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều vô cùng thoải mái, cảm giác mệt mỏi vừa rồi đã tan thành mây khói, lúc này anh thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Dần dần, Tần Hằng tiến vào mộng đẹp.
“Cậu Tần…”
Bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” mát xa xong, Tiểu Hoa nhẹ nhàng gọi Tần Hằng, nhưng thấy anh đã nhẹ giọng ngáy rồi.
“Chúng ta để cậu Tần nằm cho tử tế, đừng quấy rầy mộng đẹp của cậu Tần.” Tiểu Phong nhỏ giọng nói, ba cô gái khác cũng gật đầu.
Bốn cô gái nhẹ nhàng nâng cơ thể Tần Hằng lên, chậm rãi xoay người anh lại, đặt anh nằm tử tế trên giường.

Nhìn cơ thể hoàn mỹ trên giường của Tần Hằng, trong lòng bốn cô gái đều thấy vô cùng yêu thích.
Nhưng các cô là người hầu của Tần Hằng, chỉ có quyền chăm sóc anh, còn không dám có một chút ảo tưởng nào đối với anh.
Tiểu Phong nhẹ nhàng đắp chăn lên người Tần Hằng, bốn cô gái nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.

Khi cửa đóng lại, ánh mắt nhìn Tần Hằng của cả bốn đền ẩn chứa chút tình ý.
Sao trong lòng các cô lại không có một chút ảo tưởng cơ chứ? Chỉ là hiện thực đã quyết định các cô vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước.

Các cô sẽ chuyển tất cả tình yêu của mình đối với Tần Hằng, thành sự chăm lo tỉ mỉ cho anh.