[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 300: Chương 290-2






Vương Thần trốn ở cửa, xem thử rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi cô nhìn thấy hai ba con nhà họ Chung xuất hiện, trong lòng lại càng hoảng sợ.

Đương nhiên, khi nhìn đến Tần Hằng có dính líu đến nhà họ Chung, cô cũng rất khiếp sợ.
“Cô mau đi đi, đây không phải là nơi cô nên đến.” Tần Hằng nói.
“Có phải các anh định làm chuyện xấu xa gì ở đây không? Tôi phải thông báo cảnh sát đến, phá hủy kế hoạch của các anh.” Vương Thần nói.
Cô biết nhà họ Chung có bối cảnh dính đến thế lực ngầm, nhà họ Chung xuất hiện ở nơi này, trong mắt cô cũng đồng nghĩa với chuyện xấu.
“Cô còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ làm cô câm miệng suốt đời!” Chung Cửu Trân tức giận nói.
“Ba, ba bớt giận.” Chung Tuyết Sơn nói, lúc này ông đã cẩn thận quan sát gương mặt của Vương Thần, quay sang nhìn Vương Thần nói: “Cô là con bé Vương Thần của nhà họ Vương sao?”

“Đúng vậy, tôi sẽ bắt mấy kẻ xấu xa bọn ông tống vào tù hết!” Sau khi Vương Thần bị điều đến kinh thành, nghe những người khác kể lại, cô biết được nhà họ Chung là người đứng đầu thế giới ngầm của Yên Kinh, trong mắt cô, nhà họ Chung đứng ở mặt đối lập với cảnh sát bọn cô, một ngày nào đó, cô sẽ tiêu diệt nhà họ Chung.
“Cô nhóc, nếu chúng tôi muốn đối phó cô thì rõ như lòng bàn tay.”
Chung Tuyết Sơn cười mỉa nói: “Tôi có thể nói rõ cho cô biết, tối nay chỗ này sẽ tiến hành một trận đấu võ, người chiến thắng sẽ trở thành ông vua của thế giới ngầm Yên Kinh, nhà họ Vương của cô cũng biết về trận đấu võ này, bên phía chính phủ cũng biết, vì sao chúng tôi có thể tổ chức được, là bởi vì chúng tôi được chính phủ ngầm đồng ý, Yên Kinh muốn ổn định, ngoại trừ cần những cảnh sát như bọn cô ra, cũng cần chúng tôi, cô hiểu chưa?”
Người trong gia tộc cô cũng biết, phía chính phủ cũng biết?
Vương Thần hoảng sợ rồi, đầu óc không kịp phản ứng.

Cô đột nhiên cảm thấy cô giống như một người hấp tấp, nhưng sự thật đúng như những gì Chung Tuyết Sơn nói sao?
“Cô nhóc, vào đó xem cùng bọn tôi không?” Chung Cửu Trân nhìn Vương Thần nói.
Thấy Vương Thần hơi ngẩn người, Chung Cửu Trân cũng không để ý đến cô, từ từ bước về phía tầng ngầm thứ hai của nhà triển lãm, Vương Thần cũng đi theo sau bọn họ.
Thông qua kiểm tra ở tầng ngầm đầu tiên, nhóm Chung Cửu Trân đến tầng ngầm thứ hai.

Ngay sảnh lớn ngoài cửa ra vào đã có rất nhiều người.
Hai ba con Tống Trung Bình đã đến từ nửa tiếng trước, lúc này có rất nhiều người vây xung quanh bọn họ, nhiệt tình trò chuyện.
Mà xung quanh những người nhà họ Chung đến trước khác lại vô cùng lạnh lẽo.
Thấy Chung Cửu Trân đến, một vài người theo lễ phép mà chào hỏi Chung Cửu Trân.
“Ông Chung.”
“Ông Chung đến rồi à.”
Bọn họ đã thể hiện rất kềm chế rồi, bây giờ cục diện đã rất rõ ràng, nhà họ Tống sẽ là người chiến thắng trong trận đấu võ này, bọn họ lại xum xoe, lấy lòng “chủ cũ” thì không hay cho lắm.

Mấy người nhà họ Chung khác cũng đến, trong lòng bọn họ đều vô cùng khó chịu, thấy Chung Cửu Trân đến, rối rít oán giận:
“Ba, lúc trước khi mấy người này nhìn thấy chúng ta thì giống hệt như mấy con chó Nhật, bây giờ nhà họ Chung chúng ta còn chưa thất thế mà đám người này đã xa lánh chúng ta, đúng là một đám chỉ giỏi nịnh bợ.”
“Đúng đó, có một số người còn vờ như không nhìn thấy chúng ta, liên tục nịnh nọt nhà họ Tống! Nhìn gương mặt đó của bọn họ là hết hứng ăn uống!”
“Ba, cậu Tần mà ba đi mời đâu?” Một người nhà họ Chung hỏi.
“Đúng vậy, cậu Tần đâu?”
Chung Cửu Trân không trả lời bọn họ, ông cảm thấy đám con cháu này là một đám vô dụng.
“Xin chào mọi người.” Tần Hằng chủ động bước lên chào hỏi.
“Cái gì, cậu là cậu Tần hả?” Người nhà họ Chung vừa hỏi lúc nãy ngạc nhiên nói.

Những người khác cũng há hốc mồm.
Bọn họ còn tưởng cậu Tần mà Chung Cửu Trân mời đến sẽ là một cao nhân võ thuật, nhưng không thể nào ngờ được lại sẽ là một thằng nhóc trẻ tuổi như Tần Hằng.
Đến cả đại sư Phó Khai cũng không đánh lại Ngưỡng Thiên được nhà họ Tống mời đến, tuy thằng nhóc này trông cũng rất mạnh, nhưng một thằng nhóc không biết tên họ, sao có thể là đối thủ của người ta được?
Chỉ trong chớp mắt, chút niềm tin cuối cùng của người nhà họ Chung cũng biến mất.
Bọn họ than ngắn thở dài, cảm thấy chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Lúc này, Tống Trung Bình cũng để ý thấy Chung Cửu Trân đã đến, đi sang đó cùng Tống Dực, một đám người vây xung quanh bọn họ, nhà em họ Tống Dực cũng chạy đến, Phương Chính ngồi trên xe lăn được đẩy đến.
Cậu ấm Hạ Vũ Thần từng tổ chức cũng có mặt ở đây, trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc anh cũng ở Yên Kinh, dựa vào thân phận và địa vị của gia đình anh, đương nhiên cũng có thư mời, anh lập tức đến nơi này để xem trận thi đấu võ thuật này.
“Ông cụ Chung, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Tống Trung Bình khách sáo nói.

Ông phải thể hiện ông là một người rộng lượng trước mặt người khác, dù sao sau này ông chính là ông vua của thế giới ngầm ở Yên Kinh.

“Xin chào!” Chung Cửu Trân bắt tay với Tống Trung Bình, cười lạnh nói.
Lúc trước khi nhà họ Tống vừa mới đến Yên Kinh, khi đó Tống Trung Bình chỉ có một chức vị nhỏ nhoi trong Yên Kinh, lúc đó ông ta còn đích thân mang theo quà tặng đến nhà họ Chung gặp mặt Chung Tuyết Sơn.

Nói trắng ra là tới chào hỏi người đứng đầu, đến thỉnh an.
Không ngờ chỉ ba mươi năm ngắn ngủi, Tống Trung Bình đã sắp cướp đi vị trí của nhà họ Chung.
Đúng là cuộc đời khó lường.
“Không biết hôm nay nhà họ Chung cử vị võ giả nào ra thi đấu?” Tống Trung Bình hỏi, ông muốn xem thử, sau khi cao thủ mạnh nhất nhà họ Chung – Phó Khai đã chết, nhà họ Chung còn có thể cử loại người nào ra thi đấu?
“Cậu Tần, mời cậu bước ra để ông Tống xem thử!” Chung Cửu Trân nói.
“Được.” Tần Hằng đáp, đi đến trước mặt Tống Trung Bình, khẽ gật đầu nói: “Xin chào ông Tống.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy Tần Hằng đều vô cùng ngạc nhiên, nhà họ Chung tìm một thằng nhóc mới hai mươi tuổi ra thi đâu? Không phải là nói đùa chứ?
“Là anh à?” Tống Dực nhận ra được Tần Hằng, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
“Cậu, lần trước con và anh họ bị thằng nhóc này chơi đó!” Phương Chính ngồi trên xe lăn cũng nói.
Tống Trung Bình hơi giơ tay, Tống Dực và Phương Chính im lặng.
“Anh Chung, nhà họ Chung không còn ai nữa sao? Cử một thằng nhóc như thế này ra thi đấu, không phải là đang chắp tay nhường phần thắng cho nhà họ Tống bọn tôi à?” Tống Trung Bình cười khây nói, lúc trước ông rất lễ phép, nhưng bây giờ ông cũng cần lộ ra chút khí phách, ông đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trở thành ông vua thế giới ngầm Yên Kinh rồi, ông cũng phải dùng cả ân và uy đối với các đàn em.