[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 279: Chương 277






“Thế này là thế nào?” Phàn Phong đứng chắn trước Tần Hằng, tức giận nhìn Vương Thần
“Các cậu, dẫn hắn về phòng giam giữ.” Phàn Phong ra lệnh cho hai người cảnh sát ban nãy.

Lúc hai người cảnh sát chuẩn bị đưa Tần Hằng đi.
Vương Thần chặn họ lại, cô nói với Phàn Phong: “Cục trưởng, hiện tại đã rõ Tần Hằng vô tội, nên thả người rồi.”
“Hắn vô tội? Ai chứng minh? Bắt hắn lại cho tôi!” Phàn Phong tiếp tục ra lệnh.
“Trên khẩu súng lấy từ nhà Phương Chính, cò súng chỉ có dấu vân tay của Phương Chính và Trình Mãnh, điều này chứng minh Tần Hằng không nổ súng.

Lúc chúng tôi bắt Trình Mãnh hắn đã thừa nhận người bắn Phương Chính là hắn, lý do là vì hắn không chịu nổi sự giận dữ của Phương Chính và Tống Dực.

Không liên quan gì đến Tần Hằng.”
Vương Thần nói, ánh mắt rất kiên định: “Theo như những gì tôi nói ở trên, có thể chứng minh Tần Hằng vô tội.

Dựa vào quy trình, chúng ta phải lập tức thả người.”
“Không được! Trình Mãnh vẫn chưa tới cục cung cấp lời khai, tôi làm sao biết anh ta có nói những lời cô vừa nói không.” Phàn Phong chỉ muốn giữ Tần Hằng lại cục cảnh sát, nếu thả hắn ra sẽ khó ăn khó nói với bên Tống Dực.
“Lúc đó ngoài tôi, đi theo tôi còn có bốn người nghe được những lời Trình Mãnh nói.” Vương Thần nhìn về phía hai người cảnh sát ban nãy cùng đi bắt Trình Mãnh: “Những lời tôi nói ban nãy có phải lời Trình Mãnh đã nói lúc đó không?”
“Đúng vậy!”
“Đúng, lúc đó chính Trình Mãnh đã thừa nhận như vậy.”
Lỗ Xung đợi hai người cảnh sát nói xong mới dè dặt nói: “Cục trưởng, lúc nãy chúng tôi đã báo cáo rồi, ngài không để ý à?”
Phàn Phong không còn gì để nói, lúc hai người kia báo cáo, nghe tới chuyện Trình Mãnh bị bắt thì sự chú ý của ông ta đã không còn đặt ở bọn họ nữa, ông ta vốn không nghe thấy sau đó họ nói gì.
Căn cứ luật pháp với trường hợp này, chính xác là phải lập tức thả Tần Hằng.
“Đi!” Vương Thần đẩy Tần Hằng ra ngoài, Phàn Phong không còn lý do để ngăn cản nữa.
Nhìn theo bóng Tần Hằng đi ra khỏi cửa cục cảnh sát, Phàn Phong vô cùng lo lắng và khó xử, không biết phải ăn nói thế nào với sự căn dặn của Tống Dực.

Phàn Phong giận dữ nhìn Vương Thần, nhưng nghĩ đến xuất thân của cô, ông ta chỉ có thể nén cơn giận vào trong.
Ông ta nhanh chóng quay về phòng làm việc, “ầm” một tiếng, đóng cửa lại.
“Cốc cốc”
Phàn Phong vừa ngồi xuống thì vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?” Phàn Phong mất kiên nhẫn quát lên.
“Là tôi! Tôi có việc cần báo cáo với anh!” Bên ngoài là giọng của Vương Thần? Nghe thấy giọng cô ta trong lòng Phàn Phong không khỏi căm tức.
“Lát nữa nói đi! Giờ tôi phải gọi cho cấp trên để báo cáo!”
“Rõ!” Vương Thần đáp lại.
Phàn Phong tức giận nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc như nhìn vào mặt của Vương Thần.

Ông ta chậm chạp dời ánh mắt, nắm chắc điện thoại, suy nghĩ làm thế nào để báo cáo với Tống Dực.
Suy nghĩ một lúc, Phàn Phong không tìm ra được lý do thoái thác nào.

Thả Tần Hằng đi đã chứng minh ông ta làm không xong việc, nhất định sẽ chọc giận Tống Dực.
Không còn cách nào khác, chết sớm siêu sinh sớm! Phàn Phong nhấn số điện thoại của Tống Dực.
Nhìn thấy cuộc gọi đến của Phàn Phong, Tống Dực nhấc máy, hi vọng ông ta sẽ mang đến tin tức tốt.
“Có chuyện gì.” Giọng Tống Dực truyền đến, một câu ngắn gọn đã làm Phàn Phong sợ hãi run rẩy.”
“Ừm…”
Phàn Phong hết sức căng thẳng, ông ta vốn muốn nói chuyện Tần Hằng đã được thả đi trước, nhưng lại không dám: “Cậu Tống, chúng tôi đã bắt được Trình Mãnh rồi…”
Vừa rồi cấp dưới nói Trình Mãnh chủ động báo án, những chuyện đen tối của Tống Dực nghe được tại hiện trường cũng được báo cáo, nhưng Phàn Phong chỉ nghe được chuyện bắt được Trình Mãnh đã hưng phấn không còn để ý đến những chuyện khác.
“Bắt được rồi à.”
Tâm trạng Tống Dực thả lỏng được đôi phần: “Tốt, rất tốt, hắn và Tần Hằng đều như nhau, phải mau định tội cả hai, càng nặng càng tốt.

Chỉ cần ông nhốt được chúng vào nhà giam, việc sau đó ông không cần lo nữa.”
Nghe Tống Dực nhắc đến Tần Hằng, Phàn Phong vô cùng lo lắng.
Đã tới nước này rồi thì không thể không nói, Phàn Phong lấy hết dũng khí:
“Cậu Tống, tôi… phía tôi xảy ra chút chuyện, người tên Tần Hằng kia được thả đi rồi.”
“Ông nói cái gì!”
Tống Dực hét vào điện thoại, Phàn Phong bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
“Là thế này, trên cò của khẩu súng lấy từ nhà Phương Chính chỉ có dấu vân tay của cậu Phương và Trình Mãnh.

Chính Trình Mãnh cũng khai rằng hắn ta đối đầu với cậu Phương, không liên quan gì tới Tần Hằng, vì vậy theo luật chúng tôi phải thả người.”
Không để Tống Dực hỏi, Phàn Phong đã vội vàng giải thích.
“Thế thì sao?”
Giọng Tống Dực lạnh lùng: “Nếu hắn thực sự đã phạm tội nặng, tôi cần ông phải xử lý chuyện này à? Ông là cục trưởng cục cảnh sát, chút chuyện vặt này mà ông không xử được?”
Ý Tống Dực rất rõ ràng, hắn thấy với chức cục trưởng của Phàn Phong thì lợi dụng quyền hạn bắt giam Tần Hằng chỉ là chuyện nhỏ.
“Cậu Tống, chuyện này tôi hiểu, nhưng lần này không giống như vậy…” Phàn Phong vã mồ hôi hột nói.
“Không giống khỉ gì!” Tống Dực tỏ ra không hài lòng, cảm thấy Phàn Phong đang lấy cớ.
“Vì người bắt Tần Hằng và Trình Mãnh lần này là một nữ cảnh sát.

Án do cô ta phụ trách rất khó tìm được kẽ hở, thậm chí là không có.” Phàn Phong nói ra nỗi khổ của mình.
“Ông đang đùa tôi à?” Tống Dực cảm thấy Phàn Phong càng nói càng sai, ông ta là cục trưởng mà phải bó tay với một cô cảnh sát?
“Cậu Tống cậu hiểu lầm rồi, tôi không dám nói đùa.”
Phàn Phong vội vàng nói.
“Cô ta không phải người bình thường, cô ta là cháu gái của nhà họ Vương ở Yên Kinh này – Vương Thần.


Trước đây cô ta vẫn luôn làm cảnh sát ở tỉnh Tây Bắc, nhà họ Vương lo lắng cô ta ở ngoài không an toàn nên mới đưa cô ta về cục của tôi.”
Nghe Phàn Phong nói vậy, Tống Dực mới bình tĩnh lại.
Nhà họ Vương ở Yên Kinh là một gia tộc lớn, thế lực ngang ngửa nhà hắn.

Người nhà họ Vương làm chính trị nhiều vô kể, nhất là trong ngành cảnh sát, nhà họ Vương càng là thế lực lớn.
Chức cục trưởng nhỏ bé của Phàn Phong đúng là không dám đụng đến người nhà họ.
Tống Dực từng nghe về Vương Thần.

Cô ta tốt nghiệp Đại học Cảnh sát nước K với thành tích ưu tú, về sau tình nguyện đến thành phố Lan ở tỉnh Cam làm cảnh sát ở cơ sở.

Nghe nói từ nhỏ cô ta đã muốn làm một cảnh sát giỏi để bảo vệ nhân dân, cũng có thể là vì cô ta xuất thân từ gia đình có truyền thống làm trong ngành cảnh sát.
“Có thể khiến cô ta không còn phụ trách vụ án này không?” Tống Dực hỏi.
“Cậu Tống, cậu không hiểu cô ta.

Một khi đã tiếp nhận vụ án, cô ta sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.

Nhất định sẽ dựa vào luật pháp để hoàn thành công việc.

Tôi nghĩ tôi có mạnh tay khiến cô ta không làm vụ án này thì dựa vào tính cách của cô ta nhất định cũng sẽ quan tâm
đến tiến triển của vụ án.

Một khi có bất cứ khó khăn nào cô ta sẽ lập tức nhúng tay vào.

Hơn nữa, vốn rất khó để khiến cô ta không nhận vụ án này.”
“Đồ ăn hại!”
Tống Dực tức giận mắng: “Giờ ông trông chừng Trình Mãnh cho tốt, cứ nhốt hắn trước đã, tiếp theo để tôi giải quyết, tên bảo vệ quèn kia cũng để tôi xử.”
“Vâng…” Phàn Phong vội vàng nói, nghe tiếng cúp điện thoại của Tống Dực ông ta mới thở dài nhẹ nhõm.
“Cốc cốc.”
Ngoài cửa lại vang lên hai tiếng gõ.
Phàn Phong nhớ ra trước lúc gọi điện thoại, Vương Thần nói có chuyện muốn xin phép ông ta.
Phàn Phong không muốn gặp Vương Thần.

Nếu cô ta chỉ là một cảnh sát bình thường thì ông ta đã cho cô cút từ lâu.

Nhưng ông ta lại không thể đụng đến nhà họ Vương.
“Vào đi!” Phàn Phong lên tiếng, Vương Thần nhanh nhẹn đi vào.
“Có chuyện gì thì mau nói đi!” Phàn Phong muốn Vương Thần nói nhanh rồi rời đi.
“Rõ, thưa cục trưởng.”
Vương Thần: “Cục trưởng, tôi muốn xin phép đến bệnh viện liên hiệp để bắt Tống Dực và Phương Chính!”
Nghe Vương Thần nói, suýt chút nữa là Phàn Phong phun ra máu.
“Cái gì? Cô muốn bắt Tống Dực và Phương Chính?” Phàn Phong sửng sốt.
“Vâng!”
Vương Thần nói: “Lúc chúng tôi bắt giữ Trình Mãnh, chính miệng hắn đã khai Tống Dực và Phương Chính sai hắn giết hại bảo vệ Yên Đại là Tần Hằng và Đới Tiền Bách.

Sau khi hắn ra tay thất bại, Tống Dực đã ra lệnh cho rất nhiều tay sai của hắn đi giết Trình Mãnh.


Sau đó đã giết bạn gái Trình Mãnh ở chính nơi ở của cô ấy!”
“Dựa vào tin tức của Trình Mãnh, ba năm trước hắn đã từng làm việc cho Tống Dực, giúp Tống Dực giết tám người.

Đợi sau khi sức khỏe hắn hồi phục, hắn sẽ nói rõ toàn bộ sự việc với chúng ta!”
“Do đó, tôi nhận định Tống Dực và Phương Chính đã phạm tội nghiêm trọng.

Tôi đề nghị khẩn trương dẫn về quy án để loại bỏ sự nguy hiểm cho những người dân khác.”
Phàn Phong nghe Vương Thần nói xong, lạnh hết cả người.

Thả Tần Hằng chỉ là màn chào đầu, đây mới chính là món chính.

Còn bắt cả cậu Tống và Phương Chính về quy án.
“Vương Thần, đây chỉ là lời nói một phía của Trình Mãnh, tình hình cụ thể thế nào chúng ta vẫn chưa xác định được, không thể tùy tiện bắt người.

Cô ra ngoài trước đi, không có lệnh của tôi thì không được bắt người!” Cho người của bọn họ đi bắt Tống Dực và Phương Chính, vậy mà được?
“Lúc Trình Mãnh nói, hắn đang ôm lấy người bạn gái đã mất.

Hơn nữa còn rất thành thật khai ra hành vi phạm tội của bạn thân.

Tôi cho rằng trong trường hợp này 90% là đúng sự thật.

Tống Dực có thể thuê hắn giết nhiều người như vậy chứng tỏ anh ta là một nhân vật cực kì nguy hiểm.

Loại người đó còn tồn tại trong xã hội giây nào cũng là mối nguy hại cực lớn đối với nhân dân.

Cục trưởng, tôi xin anh hãy lập tức bắt Tống Dực và Phương Chính về quy án!” Vương Thần nói.
“Rầm!” Phàn Phong đập mạnh xuống bàn làm việc.
“Rốt cuộc ai mới là cục trưởng? Tôi hay cô? Một đội trưởng nhỏ bé mà dám chống đối lệnh của cấp trên, cô làm sao mà đỗ đại học cảnh sát thế? Tôi nói cho cô biết, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm của người quân nhân, cũng là trách nhiệm của người cảnh sát.

Ra ngoài!”
Phàn Phong muốn chặn họng Vương Thần bằng uy quyền của chức cục trưởng.

Là do cô ta tự chuốc lấy.
“Cục trưởng, trách nhiệm của cảnh sát là “trừng bạo trừ ác, bảo vệ kẻ yếu.” Tôn chỉ là “Toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân!” Từ lúc nhớ được việc, hai câu này vẫn luôn khắc ghi trong lòng tôi, hoàn cảnh nào cũng sẽ không bao giờ quên.”
Vương Thần tiếp tục: “Tôi có tín ngưỡng của mình, giờ tôi sẽ đi bệnh viện liên hiệp bắt hai người kia.”
Nói xong, cô quay đi người ra khỏi phòng.
“Quay lại! Cô quay lại đây cho tôi!” Phàn Phong hét theo, nhưng Vương Thần không dừng bước, kiên định bước đi.