[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 278: Chương 276






“Anh họ, đã xảy ra chuyện gì rồi?”.

Phương Chính sửng sốt nhìn về phía Tống Dực.

Ông Phương, bà Phương cũng nhìn về phía hắn ta.
“Trình Mãnh giết chết người của tôi.” Tống Dực sắc mặt tối sầm, nghĩ đến khuôn mặt của Trình Mãnh, hắn chỉ muốn lập tức giết chết hắn ta.
“A!”
Nghe vậy, cả nhà Phương Chính đều cả kinh, Phương Chính hoảng hốt kêu lên: “Sao lại thế? Không phải anh đã cho sáu người đi giết Trình Mãnh rồi sao? Lúc nãy không phải đã đưa bạn gái hắn ra để uy hiếp hắn rồi à? Sao giờ lại thành ra quân của mình bị giết? Hắn còn nói cái gì mà…”
“Câm miệng!”
Tống Dực trừng mắt nhìn về phía Phương Chính, tâm trạng hắn đã không tốt, Phương Chính lại như con ruồi vo ve bên tai khiến hắn muốn phát điên.
Phương Chính lập tức im miệng, hắn biết mình đang làm phiền Tống Dực bèn quay ra lấy lòng: “Anh họ, là em lắm mồm.

Dù lần này không bắt được Trình Mãnh thì sao chứ? Anh họ có cả tá cách để đối phó với một tên liều lĩnh như hắn.

Giết hắn dễ như trở bàn tay.

Giờ hắn cứ đắc ý, đợi tới lúc rơi vào tay chúng ta, hắn sẽ biết sự lợi hại của anh họ.”
Tống Dực không nghe lọt tai mấy câu nịnh hót này của Phương Chính.
Hắn vẫn còn quanh quẩn suy nghĩ về cuộc điện thoại ban nãy, câu nói khiêu khích kia của Trình Mãnh:

“Mày yên tâm, món nợ máu này tao sẽ khiến chúng mày phải trả.

Mày là người nhà họ Tống thì sao, Trình Mãnh tao sẽ khiến chúng mày phải trả giá, ha ha ha.”
Tống Dực ghì chặt nắm đấm, trong lòng căm tức vô cùng.
Lúc này, trong cục cảnh sát, Vương Thần đang thu dọn những thứ lấy được từ biệt thự của Phương Chính ở phòng giám định, vân tay trên khẩu súng, kết quả đúng như những gì Tần Hằng nói lúc trước.
Trên thân súng có dấu vân tay của ba người Tần Hằng, Phương Chính và Trình Mãnh, nhưng trên cò súng chỉ có dấu vân tay của hai người Phương Chính và Trình Mãnh, nói cách khác, người bắn Phương Chính không phải Tần Hằng.
Có điều dựa vào lời khai lúc trước của Tần Hằng thì chính anh ép Trình Mãnh bắn Phương Chính, vì vậy anh cũng phạm pháp.
Dù cho trong lòng Vương Thần thấy tức giận và thương cảm cho Tần Hằng và Đới Tiền Bách vì những lời xúc phạm của Phương Chính và Tống Dực trước cổng nhà họ Yến, cô vẫn phải chấp pháp theo lẽ phải.
Nhưng pháp luật quốc gia không còn, là một người cảnh sát nhân dân, trách nhiệm của cô là phải bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật.
Từ phòng giám định, Vương Thần đi tới phòng làm việc.
“Đội trưởng Vương, chúng tôi nhận được lời trình báo của Trình Mãnh, hắn ta đang ở phòng số 903, bệnh viện số 2, khu phố Đại Giao Đình.” Một nam cảnh sát tức tốc chạy tới báo cáo với Vương Thần.
Nghe vậy tinh thần Vương Thần đột nhiên phấn chấn.
“Trình Mãnh báo cảnh sát!” Cô cảm thấy rất lạ lùng.
“Đúng, nhận lời báo án chúng tôi cũng rất kinh ngạc.”
Nam cảnh sát nói: “Trình Mãnh chỉ nói đúng một câu hắn ta đang ở phòng 903 số 2 trong phố Đại Giao Đình.

Đội trưởng Vương xem có phải hắn lừa chúng ta?”
“Không biết!” Vương Thần ngẫm nghĩ rồi nói với nam cảnh sát: “Bây giờ chúng ta đi qua đó.”
“Rõ!”
Nam cảnh sát nhận lệnh đi theo Vương Thần ra đại sảnh.
Vương Thần dẫn theo bốn người nữa lên xe cảnh sát đi đến địa chỉ Trình Mãnh nói trong điện thoại.
Đến trước phòng 903, trong lòng Vương Thần cũng như mấy người cảnh sát khác trong đội đều hoài nghi lời báo án của Trình Mãnh, suy nghĩ đầu tiên đều là Trình Mãnh lại giở trò quái quỷ gì.
Bọn họ cẩn trọng đến trước cửa phòng, cả đội chỉ dùng tay để ra hiệu cho nhau.
Lỗ Xung phụ trách ghi khẩu cung trước đây chủ động đến trước cửa, anh ta là người đầu tiên phải xông vào.

Trách nhiệm của người đầu tiên là dùng chân đạp đổ cửa mở đường cho các thành viên khác trong đội, tuy nhiên nếu kẻ trong phòng đã tính toán được cảnh sát sẽ xông vào thì sẽ rất nguy hiểm cho anh ta.
Vương Thần dùng tay phải ngăn Lỗ Xung dừng lại, ra hiệu cho anh ta lui lại phía sau.
Tuy Vương Thần là nữ, nhưng trong năm người cô là đội trưởng, cô vẫn nên đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Ở những thời khắc mấu chốt, cô chưa từng trốn tránh trách nhiệm.
Vương Thần nhẹ nhàng đến trước cửa, ra hiệu ba, hai, một cho những người phía sau.
“Rầm!”
Đếm đến một, Vương Thần đã dùng một cước văng cửa.
Cửa bị đá văng, Vương Thần lập tức giơ súng, ánh mắt dò xét khắp trong phòng, mấy người khác cũng lần lượt đi vào.
“Không được nhúc nhích!” Vương Thần nhanh chóng tìm được Trình mãnh, mấy người khác cũng chĩa súng về phía hắn.
Nhưng cả đội nhanh chóng nhận ra sự căng thẳng của họ là thừa thãi.
Trình Mãnh không hề có bất cứ sự phản kháng nào, hắn chỉ ngồi trên đất, ôm một người phụ nữ đã chết trong lòng.

Hắn ngồi trong yên lặng, giống một ông lão đã vào tuổi xế chiều.
Quảng cảnh trong phòng càng làm cho cả đội Vương Thần kinh hãi, trên sàn nhà vạ vật năm, sáu xác người bê bết máu, có người trong đó đã bị đánh đến nỗi mặt mũi biến dạng.

Trong phòng tràn ngập mùi máu khiến một cảnh sát trong đội nôn thốc nôn tháo.
“Cuối cùng các người cũng đến!” Trình Mãnh chậm chạp nhìn về phía Vương Thần, hắn lúc này không khác gì một người máy không may mảy một chút cảm xúc.

Vì tất cả tình cảm của hắn đã biến mất theo cái chết của Tiểu Đinh.
“Toàn bộ những người này đều do anh giết hại?” Vương Thần chỉ tay về phía Trình Mãnh hỏi hắn.

Cô bắt buộc phải làm điều này.
“Đúng, là tôi.” Trình Mãnh không chút giấu diếm, những điều này đều không quan trọng nữa.
“Tôi thừa nhận, vụ nổ súng trong nhà Phương Chính mấy tiếng trước cũng là do tôi làm, nguyên do là vì Tống Dực và Phương chính thuê tôi giết hai người bảo vệ Yên Đại nhưng tôi ra tay thất bại.

Bọn họ nổi giận, trong lúc phẫn nộ tôi đã nổ súng bắn Phương Chính, đây là những người do Tống Dực phái đến giết tôi.

Bọn họ đã giết Tiểu Đinh, bạn gái tôi.”
Trình Mãnh báo cảnh sát là để nói rõ những điều này.
Hắn bị tuyên án tử hình cũng không sao, điều hắn muốn bây giờ là Tống Dực và Phương Chính phải trả giá.

Tội thuê sát thủ giết người không hề nhỏ, dựa vào luật pháp nước K thì hình phạt cao nhất là tử hình.
Cả đám Vương Thần đều sửng sốt, không nghĩ đến chuyện Trình Mãnh thừa nhận tội lỗi của mình, càng không nghĩ được hắn cùng lúc kéo theo Tống Dực và Phương Chính xuống nước.
“Ba năm trước, Tống Dực thuê tôi giết tám người, địa điểm, thời gian, nguyên nhân cái chết của từng người tôi sẽ nói với các người sau.” Trình Mãnh nói tiếp.
Cái chết của Tiểu Đinh là do một tay Tống Dực, bây giờ hắn chỉ có một nguyện vọng là giết Tống Dực, báo thù cho Tiểu Đinh.
Cả đám Vương Thần đều ngơ ngẩn, đánh chết họ cũng không nghĩ được Tống Dực nhà họ Tống ở Yên kinh lại tàn ác như vậy.

Trình Mãnh có ý để bọn họ tìm thấy chính là vì muốn vạch trần Tống Dực.
“Ở nhà Phương Chính, là người tên Tần Hằng ép anh bắn Phương Chính?” Vương Thần lại hỏi.
“Không, không liên quan đến anh ta.

Là do tôi không phục nên đã bắn hắn.” Trình Mãnh nói, không phải Tống Dực muốn giết Tần Hằng ư? Vậy thì hắn sẽ khiến Tần Hằng không liên quan đến chuyện này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hiện tại kẻ thù của hắn chỉ có Tống Dực và Phương Chính!
“Đưa hắn đi!” Vương Thần ra lệnh cho mấy người phía sau.
“Rõ!” Bọn họ nhận lệnh, hai người đi về phía Trình Mãnh, hai người còn lại chĩa súng về phía hắn.
Hai người cảnh sát giữ tay Trình Mãnh, vừa kéo hắn đứng lên thì hai mắt hắn đã trắng dã rồi ngất lịm đi.

Trên người Trình Mãnh có năm vết đạn, vừa rồi là hắn đã cố chịu đựng để đợi cảnh sát tới.
“Lập tức đưa đến bệnh viện!” Vương Thần kiểm tra hơi thở của hắn, ra lệnh cho cả đội.
Nhóm Vương Thần gọi cho 115, đợi 115 đến cô sẽ điều hai cảnh sát theo Trình Mãnh tới bệnh viện, cô và hai người khác sẽ lái xe về cục.
Vương Thần bảo hai người kia đến báo cáo với cục trưởng, đích thân xuống phòng giam Tần Hằng.
Lúc cô tới, Tần Hằng đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng giam.

Anh đang nghĩ nếu sáng nay Chung Khiết không tìm thấy mình nhất định sẽ rất lo lắng, không biết phải làm thế nào đây.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng giam, Tần Hằng ngồi dậy.
“Anh cũng bình tĩnh thật đấy.” Vương Thần đi vào, nhìn Tần Hằng nói.
“Tôi lo lắng cũng ích gì, chi bằng ngủ một giấc.

Giường của các vị hơi cứng, nhưng cũng tạm được.”
Tần Hằng thản nhiên: “Cảnh sát Vương đến tìm tôi giờ này có việc gì à?”
“Anh có thể đi rồi!” Vương Thần nói Trình Mãnh đã thừa nhận việc bắn Phương Chính là hành động cá nhân, không liên quan đến Tần Hằng, anh đã được minh chứng vô tội.
“Vậy ư? Tại sao?” Tần Hằng vui mừng, anh không nghĩ được tại sao chỉ trong vòng hơn một giờ cụcg hồ Vương Thần đã thả mình.
“Chúng tôi đã bắt được Trình Mãnh, chính miệng hắn đã thừa nhận anh không liên quan đến vụ nổ súng, nên anh có thể đi rồi.”
“Thì ra là vậy.” Tần Hằng hiểu ra, đứng dậy đi về phía cửa.
Phòng giam không có đèn, xung quanh tối mù, cho đến lúc anh đi đến phía trước, ánh đèn mới chiếu lên mặt anh.
Vương Thần nhìn rõ được khuôn mạnh góc cạnh của Tần Hằng, đôi môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đen sâu thẳm, cả gương mặt toát lên vẻ bình tĩnh.
Tuy đang mặc bộ đồ bảo vệ màu xám, nhưng với thân hình cao lớn, Tần Hằng vẫn toát ra được vẻ nam tính.
Vương Thần không kìm lòng được nghĩ đến chuyện xảy ra hơn một tiếng trước, trong phòng thẩm phấn Tần Hằng đã cướp đi nụ hôn đầu của mình, vẻ mặt cô bỗng dưng lộ ra vẻ ngượng ngùng ngày thường hiếm thấy.
Tần Hằng suy nghĩ gì đó, nghĩ đến nụ hôn kia, anh nói: “Lúc trước tôi sai, mong cô thông cảm.”
“Anh đi nhanh đi!” Vương Thần thấy Tần Hằng nhìn ra được tâm tư của mình, lòng bối rối trừng mắt nhìn anh.
Tần Hằng đành đi ra ngoài, Vương Thần khóa cửa đi theo sau anh.

Nhìn theo bóng lưng Tần Hằng, trong lòng Vương Thần có chút oán giận, thầm nghĩ trong lòng: “Nụ hôn đầu của tôi, anh phải bồi thường thế nào cho tôi đây?”
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện Vương Thần đã đỏ mặt, cô lắc lắc đầu để kéo mình thoát ra khỏi kí ức về chuyện này.
Phàn Phong nghe cấp dưới báo cáo đã bắt được Trình Mãnh, trong lòng vui mừng.

Đã bắt được hai tên mà Tống Dực dặn dò, ông đã làm xong nhiệm vụ Tống Dực giao cho.
“Các cậu ra ngoài trước đi.”
Phàn Phong nói với cấp dưới.

Bây giờ ông ta muốn gọi cho Tống Dực.

Nhưng lúc hai người cấp dưới mở cửa ra ngoài, hắn thấy Vương Thần đang đưa một thanh niên trẻ tuổi rời đi qua khe cửa, mà tên kia có vẻ là người mà Tống Dực đặc biệt dặn dò – Tần Hằng, ông ta vừa xem ảnh Tần Hằng ban nãy.
Chuyện gì vậy? Phàn Phong quýnh lên, lập tức lên tiếng: “Đứng lại!”
Nói rồi ông ta nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc.