[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 266






“Xin chào tổng giám đốc Chung, không biết ông có gì muốn dặn dò?” Diêu Tuấn Kiệt run giọng nói.

Ông chỉ là một con tôm tép nhỏ nhoi trong Yên Kinh, Chung Tuyết Sơn chắc chắn sẽ không tìm ông để bàn chuyện làm ăn, tám chín mươi phần trăm là muốn sai ông làm việc gì.

“Lúc trước có một cậu thanh niên đến chỗ ông xin việc, mau cho cậu ta nhận việc!” Chung Tuyết Sơn nói ngắn ngọn, ông không muốn lãng phí lời nói với một người thấp kém như Diêu Tuấn Kiệt.

Nghe Chung Tuyết Sơn gọi điện thoại đến đây là vì Tần Hằng mà ông từng đuổi đi lúc trước, tim Diêu Tuấn Kiệt cũng đập hẫng đi một nhịp, vừa rồi ông dùng thái độ kiêu căng đối xử với Tần Hằng, có khi nào là vì thế mà tự mình hại mình không?
“Vâng, vâng, tôi lập tức cho cậu ta nhận việc ngay!” Diêu Tuấn Kiệt vội vàng nói.

“Không được nói với bất cứ ai về chuyện này, nếu không tôi sẽ làm ông ân hận không kịp!” Chung Tuyết Sơn lạnh lùng nói.

“Vâng, tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Chung cứ yên tâm!” Diêu Tuấn Kiệt vừa nói xong, Chung Tuyết Sơn đã cúp máy.

Diêu Tuấn Kiệt đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thần kinh căng chặt, thở gấp, còn mệt hơn khi chiến đấu một tiếng đồng hồ với mấy cô gái sinh viên trong khách sạn nữa.

Áp lực khi bị nhà họ Chung ở Yên Kinh theo dõi thật sự rất lớn.

“Cho cậu ta nhận việc, cho cậu ta nhận việc…” Diêu Tuấn Kiệt lấy lại tinh thần, thần kinh luôn căng chặt, miệng cứ lặp đi lặp lại, bây giờ ông chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu Tần Hằng không chịu nhận việc, vậy kết quả của ông sẽ rất thê thảm!
Diêu Tuấn Kiệt lập tức đứng dậy, chạy ra khỏi văn phòng.

“Trưởng khoa Diêu.


“Trưởng khoa Diêu.



Mấy tên bảo vệ đứng lên chào hỏi Diêu Tuấn Kiệt, bọn họ thấy Diêu Tuấn Kiệt đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng rất khó hiểu.

“Trưởng khoa Diêu, ông bị làm sao thế? Ông cảm thấy nóng lắm sao? Không thể nào, bây giờ đã là cuối tháng mười rồi.


“Biến đi! Mau đi tìm cậu Tần Hằng về cho tôi, nếu không tìm được cậu Tần, mấy người đều biến hết cho ông!” Diêu Tuấn Kiệt tức giận nói: “Cậu Tần đi về hướng nào rồi!”
“Cậu Tần?” Mấy người khác thậm chí còn không biết tên Tần Hằng, bọn họ cũng không biết cậu Tần mà Diêu Tuấn Kiệt nói là ai.

“Chính là cái cậu đẹp trai đến xin việc kia đó! Đồ ngu!” Diêu Tuấn Kiệt tức hộc máu nói.

“À, bọn họ đi về hướng Nam rồi!” Một người bảo vệ nói.

Diêu Tuấn Kiệt lập tức đẩy cửa xông ra ngoài, chạy thẳng về phía cửa ra ở hướng Nam, mấy bảo vệ khác cũng nhận thấy tình hình không đúng lắm, đi theo phía sau Diêu Tuấn Kiệt.

Diêu Tuấn Kiệt vừa mới chạy đến tòa nhà hành chính đã thấy Tần Hằng và Đới Tiền Bách đang ngồi trên ghế dài bên cạnh hồ hoa, ông vui vẻ, lập tức chạy sang đó.

Tần Hằng thản nhiên ngồi trên ghế, Đới Tiền Bách lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sao trưởng khoa Diêu lại dẫn theo nhiều người đến đây chứ?
“Cậu Tần, cậu ở đây à, thật tốt quá!” Diêu Tuấn Kiệt chạy đến trước mặt Tần Hằng, ông đổ mồ hôi đầy trán, lại nở một nụ cười đầy sốt ruột: “Tôi đồng ý để cậu gia nhập vào đoàn đội của chúng tôi, mời cậu đi theo tôi, chúng ta đi ký hợp đồng lao động ngay lập tức!”
Diêu Tuấn Kiệt nói làm mọi người rất chấn động, hai mươi phút trước, Diêu Tuấn Kiệt vẫn còn ra vẻ cao quý hơn người, ai sáng bằng ông, sao bây giờ lại thay đổi lớn đến thế?
“Ồ? Trưởng khoa Diêu, không phải ông nói ttôi không thích hợp với công việc này, bảo tôi đi tìm công việc khác sao?” Tần Hằng cười hỏi
Nhìn sắc mặt của Diêu Tuấn Kiệt, anh biết ngay Diêu Tuấn Kiệt chắc chắn bị Chung Tuyết Sơn dọa sợ hết hồn.

“Không, lúc trước là tôi ăn nói bậy bạ, tôi không chịu trách nhiệm! Cậu Tần, cho dù là gương mặt hay là chiều cao của anh đều là người thích hợp nhất để làm bảo vệ, khoa bảo vệ của đại học Yên Kinh không thể nào để mất một nhân tài như cậu được.

” Diêu Tuấn Kiệt vội vàng nói.

“Ý của ông là tôi trời sinh đã thích hợp làm bảo vệ rồi sao?” Tần Hằng hỏi ngược lại.

“Không, tôi không có ý này.

” Diêu Tuấn Kiệt lập tức phủ nhận.

Thời đại hiện nay, địa vị của bảo vệ thật sự không cao, ông nói Tần Hằng là nhân tài thích hợp làm bảo vệ, vậy không phải là đang cố ý hạ thấp anh sao: “Ý tôi là, dựa vào điều kiện của cậu, làm cái gì cũng rất thích hợp.


“Vậy sao, vậy tôi đi làm mấy công việc khác thì hơn.

” Tần Hằng đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Cậu Tần đợi đã.


Diêu Tuấn Kiệt lập tức đứng cản trước mặt Tần Hằng, ông gấp đến suýt khóc, kéo tay Tần Hằng nói: “Xin cậu ở lại đại học Yên Kinh đi, tôi có thể trả lương cho cậu một tháng hai mươi bốn triệu, cậu chỉ cần mỗi ngày ngồi trong vnă phòng, không cần đi tuần tra cũng không cần đứng gác.


Diêu Tuấn Kiệt cũng chỉ có chút quyền lực này, đã cho Tần Hằng hết rồi.

Lương tháng của bảo vệ đại học Yên Kinh cũng chỉ mười lăm triệu một tháng, Diêu Tuấn Kiệt hứa trả cho Tần Hằng hai mươi bốn triệu, là ông định rút chín triệu trong lương tháng của ông bù cho Tần Hằng.

Không giữ được Tần Hằng ở lại là sẽ đắc tội với nhà họ Chung, ông không thể nào thừa nhận nổi kết quả này.


“Còn mấy người nữa! Còn không mau đi xin lỗi cậu Tần đi!” Diêu Tuấn Kiệt nhìn mấy bảo vệ kia nói.

Mấy bảo vệ kia vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diêu Tuấn Kiệt đã ra lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo, cả đám đều xin lỗi Tần Hằng.

“Lúc trước là do tôi sao, thanh niên làm việc nóng nảy gì đó đều là do tôi nói bừa, phải gọi là hăng hái làm việc mới đúng!” Ông chú đeo kính lúc trước nói.

“Không sai, cậu Tần đẹp trai sáng sủa, có thể làm việc với cậu là phúc của tôi.

” Người đàn ông đầu hói nói.

“Hơn hai mươi tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, gia nhập vào chúng ta có thể làm tăng sức sống cho đoàn đội, cậu Tần có thể gia nhâp với chúng tôi, tốt, rất tốt, nếu trong trường có tình huống đột xuất gì, mấy ông chú bốn năm mươi tuổi bọn tôi cũng yên tâm hơn nhiều.

” Ông chú đầu đinh mặt tròn nói.

Trong nháy mắt, mấy bảo vệ thay đổi cách nói hoàn toàn.

Tần Hằng thấy Diêu Tuấn Kiệt sợ đến mức mặt mày tái nhợt, trong lòng thầm vui vẻ, lúc này mới từ tốn nói: “Được, vậy tôi ở lại đại học Yên Kinh làm bảo vệ vậy, còn chuyện tăng lương giảm lượng công việc ông nói khi nãy thì tôi không cần, nên làm sao thì cứ làm thế.


Nếu cho anh đãi ngộ đặc biệt, những người khác chắc chắn sẽ khó chịu, không tốt cho việc làm quen thân thiết với các đồng nghiệp khác, hơn nữa từ trước đến giờ Tần Hằng ũng không phải loại người ham mấy lợi ích nhỏ.

“Được, thật sự quá tốt!” Diêu Tuấn Kiệt lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng ổn định lại, ông ra thế mời nói: “Cậu Tần, bây giờ tôi lập tức xử lý thủ tục nhận việc của cậu ngay.


“Cũng được!” Tần Hằng đang định đi đột nhiên nhìn thấy Đới Tiền Bách đang ngồi trên ghế, hỏi Diêu Tuấn Kiệt: “Trưởng khoa, anh ấy phải làm sao đây?”
“Chuyện này…”
Diêu Tuấn Kiệt còn đang nghĩ thầm muốn dựa vào vị trí Đới Tiền Bách để lại kiếm thêm mười lăm triệu tiền trà nước, ông thử thăm dò: “Đới Tiền Bách bị thiếu máu, cũng có mâu thuẫn với cách đồng nghiệp khác, cậu ta không thích hợp với vị trí này.


Nghe Diêu Tuấn Kiệt đánh giá và kết luận về anh, trong lòng Đới Tiền Bách vô cùng uể oải, cảm thấy tương lai tăm tối, trong lòng lại càng hâm mộ Tần Hằng.

“Tôi lại chơi rất thân với anh ấy, nếu anh ấy phải rời khỏi nơi này, tôi làm bảo vệ ở đây cũng không thú vị gì nữ, trưởng khoa Diêu, xin lỗi.

” Tần Hằng nói, nói xong xoay người định đi.

“Cậu Tần!” Diêu Tuấn Kiệt do dự vài giây, cuối cùng không cam lòng nói: “Đới Tiền Bách có thể tiếp tục làm bảo vệ, tôi không đuổi việc cậu ta nữa.


“Thật chứ!”
Đối với Đới Tiền Bách mà nói, đây là một chuyện vui ngoài ý muốn, anh vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt Diêu Tuấn Kiệt, khom người cảm ơn: “Cảm ơn trưởng khoa Diêu, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc…”
Diêu Tuấn Kiệt lại không vui chút nào, ngược lại có cảm giác cực kỳ bực bội, ba mươi triệu tiền trà nước sắp tới tay lại cứ vậy mà bay đi mất, chuyện này sẽ làm ông bực bội mấy ngày.

“Cậu Tần, mời đi theo tôi, chúng ta đi ký hợp đồng!” Diêu Tuấn Kiệt dẫn Tần Hằng về văn phòng, nhanh chóng hoàn tất tất cả thủ tục cho Tần Hằng, Tần Hằng chính thức trở thành một nhân viên bảo vệ trong khoa bảo vệ của đại học Yên Kinh.

“Được rồi, cậu Tần, bây giờ để Đới Tiền Bách dẫn cậu dạo quanh sân trường, giới thiệu nội dung công việc cho cậu, sau khi quay về, cậu có thể thương lương với tôi, cậu muốn nhận vị trí công việc bảo vệ nào, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.

” Diêu Tuấn Kiệt khách sáo nói.

“Cảm ơn trưởng khoa Diêu, sau này ông gọi tôi là Tần Hằng là được! Ông là cấp trên của tôi, mọi việc tôi đều nghe theo sự sắp xếp của ông! Tần Hằng nói.


Ra khỏi văn phòng Diêu Tuấn Kiệt, mọi người đều dùng ánh mắt thần bí khác thường nhìn Tần Hằng, có thể làm trưởng khoa Diêu của khoa bảo vệ luôn nói một không hai thay đổi thái độ 180° trong vòng hai mươi phút ngắn ngủ, không lẽ Tần Hằng có chỗ dựa rất chắc chắn sao?
Tần Hằng không để ý đến bọn họ, anh nói nhiều ngược lại càng làm mọi người nghi ngờ hon.

Tần Hằng gọi Đới Tiền Bách, bảo anh ta dẫn anh đi làm quen với công việc bảo vệ.

Hai người đi dạo trong sân trường, Đới Tiền Bách luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn Tần Hằng, làm trong lòng Tần Hằng thấp thỏm muốn chết, anh vỗ vai Đới Tiền Bách, khó hiểu hỏi: “Đừng nói anh là người đồng tính đó nha? Nhìn tôi mãi thế làm gì?”
“Xì, tôi là đàn ông chân chính.

” Đới Tiền Bách thiếu chút nữa bị sặc, vỗ ngực ngực nói: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu là ai mà có thể làm trưởng khoa Diêu kiêng dè cậu đến thế?”
“Trời, tôi chỉ là người bình thường thôi, tôi nghĩ chắc trưởng khoa Diêu sợ tôi đi báo cáo với trường học về ông ta, cho nên mới sợ tôi.

” Tần Hằng sờ mũi, nói dối.

“Vậy à, tôi còn tưởng cậu là cậu ấm nhà giàu nào đó, tôi nghĩ nhiều rồi.

” Đới Tiền Bách gãi ót, cười ngây ngô nói: “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu, nếu tôi bị đuổi việc, em tôi sẽ không thể đi học tiếp được.


Tần Hằng thấy Đới Tiền Bách thật thà như thế, nghe anh ta nhắc đến em gái rất nhiều lần, giống như anh không quan tâm anh ta cực khổ đến thế nào, chỉ cần em gái của anh ta có thể đi học là anh cảm thấy vui vẻ nhất rồi.

Hai người đi đến khi phía Bắc của sân trường, ở đây trồng một rừng cây dương liễu, còn có một khu nhà lầu sáu tầng, là khu sống của người thuộc đại học Yên Kinh.

Tần Hằng và Đới Tiền Bách đang đi đến, một cô gái cầm thau chén đồ dùng sinh hoạt đi đến, Tần Hằng vui mừng, cô sinh viên bước đến đây cột tóc đuôi ngựa, mặt mày như họa, chính là Chung Khiết.

Tần Hằng vội vàng chạy đến, vừa khỏi Chung Khiết được sắp xếp ở khu nhà nào, Tần Hằng vừa nói cho Chung Khiết, anh cũng đã thành công xin được công việc bảo vệ.

Có Đới Tiền Bách ở đây, Tần Hằng và Chung Khiết vẫn phải giữ kẽ một chút, để tránh cho anh ta hoài nghi, chỉ nói ngắn gọn vài câu, Chung Khiết đã đi vào trong.

Thấy Chung Khiết đi vào trong khu nhân viên, Tần Hằng mới thu ánh mắt lại.

“Tần Hằng, cậu giỏi thật, còn có bạn đang học ở đại học Yên Kinh nữa!” Đới Tiền Bách cười nói, anh lại nói nhỏ: “Nhưng cậu đừng có thấy người ta đẹp là có ý đồ gì đó, dù sao cậu là người đã có gia đình!”
Đới Tiền Bách nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Tần Hằng, cười nói.

Tần Hằng cười ha ha, trong lòng nói thần, chiếc nhẫn trên tay tôi là do cô gái lúc nãy mang lên cho tôi đó.

“Anh Đới, khu nhân viên này cũng cần bảo vệ đứng canh gác đúng không? Đợi lúc về tôi nói với trưởng khoa Diêu, để hai chúng ta phụ trách nơi này, anh thấy thế nào?” Tần Hằng nói.

Đới Tiền Bách ba mươi hai tuổi, dựa theo bối phận Tần Hằng cũng nên gọi là anh.

Đứng gác trong khu nhân viên, mỗi ngày đều được nhìn thấy Chung Khiết, có xảy ra chuyện gì cũng có thể biết được đúng lúc, đứng gác ở đây là tốt nhất!