[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 261






A Thanh và A Phong lập tức lùi về phía sau Chung Tuyết Sơn, bọn họ vô cùng sợ hãi, nếu như ban nãy bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” dùng sức kéo lụa chặt một chút, bây giờ bọn họ có thể đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Chung Tuyết Sơn lại không nhìn ra, trong lụa có dây thép bị giấu đi, ông ta thấy A Thanh và A Phong đều bị đối phương đánh trở về, trong lòng hơi sốt ruột, nói với Phó Khai: “Đại sư Phó Khai, mong ông mau chóng giải quyết Long Đằng!”
Ánh mắt Phó Khai lướt qua gương mặt của Long Đằng, rồi lại nhìn Tần Hằng, bây giờ sức thu hút của Tần Hằng đối với ông ta nhiều hơn Long Đằng rất nhiều, ông ta muốn đọ sức với Tần Hằng một chút, xem xem rốt cuộc võ công của ai mạnh hơn.
“Tại hạ Phó Khai, xin hỏi quý danh của các hạ?” Phó Khai khẽ gật đầu với Tần Hằng.
Ông ta vẫn luôn kính trọng những người có võ công mạnh, phần lớn những nhân vật thành danh trong võ đạo Phó Khai đều biết, chỉ là người thanh niên nhìn chỉ mới hơn hai mươi này, Phó Khai chưa từng gặp qua.
“Tôi là Tần Hằng!” Sắc mặt Tần Hằng nghiêm lại, anh nói, đối phương phá hoại hôn lễ của anh, còn muốn giết ba vợ anh, sắc mặt Tần Hằng tốt được mới lạ.
Tần Hằng?
Phó Khai chắc chắn rằng, ông ta chưa từng nghe nói về nhân vật này trong giới võ đạo, chẳng lẽ mười hai năm nay ông ta chỉ mải tu luyện, bỏ mặc những biến động trên giang hồ, giới võ đạo lại xuất hiện nhóm thiếu niên tài giỏi này mà ông ta lại không biết chút gì sao?
“Tổng giám đốc Chung, cậu Tần là con cháu nhà họ Tần!” Du Chí Hòa lập tức nói với Chung Tuyết Sơn.
Ông ta biết, với thực lực của nhà họ Chung thì nhất định biết được sự tồn tại của nhà họ Tần ẩn thế, nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là giải quyết màn tranh đấu này, nếu không Chung Tuyết Sơn mà giết Long Đằng, có lẽ sẽ tạm thời nổi hứng muốn giết chết ông ta mất!
Con cháu nhà họ Tần?
Chung Tuyết Sơn quan sát Tần Hằng, thấy trên người anh quả thực có một loại khí chất tự tin, trầm ổn của con cháu nhà giàu có.
Trước khi đến đây, ba ông ta cũng đã nói với ông ta, thế lực ém chuyện lần trước xuống chính là nhà họ Tần ẩn thế, xem ra Tần Hằng quả thực là con cháu nhà họ Tần.

Có điều, rất nhanh Chung Tuyết Sơn đã hạ quyết tâm, cho dù Tần Hằng có ở đây cũng không thể nào ngăn cản ông ta giết Long Đằng, đây là chuyện nhà của nhà họ Chung bọn họ, cho dù thế lực tài chính nhà họ Tần hùng hậu cũng không có quyền can thiệp.
“Tôi đã bị đuổi ra nhà họ Tần rồi, sau này nhà họ Tần không liên quan gì đến tôi cả!” Tần Hằng nói, nếu đã ra khỏi nhà họ Tần, anh cũng không cần mượn cái danh nhà họ Tần nữa.
Tin tức Tần Hằng bị đuổi khỏi nhà họ Tần đã thông báo đến các tổ chức và cấp dưới của nhà họ Tần trên toàn thế giới, nhà họ Chung không phải cấp dưới nhà họ Tần, đương nhiên là bọn họ sẽ biết tin này chậm hơn một chút.
Sắc mặt Chung Tuyết Sơn thay đổi, thấy Tần Hằng giống như không phải nói dối.

Chẳng lẽ anh thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Tần rồi? Không cần biết thật giả thế nào, hôm nay buộc phải giết Long Đằng.
“Đại sư Phó Khai, mong ông mau chóng giải quyết Long Đằng!” Chung Tuyết Sơn nói với Phó Khai.
“Được!” Phó Khai đồng ý, ông ta nhìn Tần Hằng mỉm cười: “Cậu Tần, một thân công phu này của tôi là các loại võ công kết hợp với nhau tôi học được từ trước năm 35 tuổi, chắt lọc tinh túy, dùng mười năm để tự sáng tạo ra một môn công phu, gọi là ‘Bách Phong Trảm’, có thể lấy một cao thủ như cậu ra làm đối thủ chân chính đầu tiên, tôi cảm thấy rất vui mừng.”
Mười hai năm trước, Phó Khai được Chung Cửu Trân thu về dưới trướng, hai năm trước ông ta cảm thấy võ công của mình không còn không gian để tiến bộ nữa rồi, Phó Khai khổ não suốt hai tháng trời, cuối cùng trong một đêm mưa bão, ông ta đột nhiên bừng tỉnh, quyết tâm kết hợp các môn võ công hỗn tạp mình đã học thành một môn võ công hoàn toàn mới, năm năm trước ông ta dày công suy nghĩ, thử nghiệm, sáng tạo, phản tỉnh, cách tân, cuối cùng môn “Bách Phong Trảm” đã xuất hiện trên cuộc đời.
Năm năm sau, mỗi ngày Phó Khai đều ở trên núi luyện võ công, ông ta đã luyện tập “Bách Phong Trảm” đến mức vô cùng hoàn hảo.
Mười năm, Phó Khai từng giúp nhà họ Chung làm vài nhiệm vụ giết người, “Bách Phong Trảm” lần nào cũng thành công, đương nhiên, trong số những người bị giết trong vài lần đó, người có võ công mạnh nhất cũng không vượt qua vợ chồng Quách Phong, Phó Khai mới coi Tần Hằng là đối thủ chân chính đầu tiên của mình.
Nói xong, ánh mắt Phó Khai dần dần rời khỏi người Tần Hằng, chuyển về phía Long Đằng, tay ông ta lập tức để thành hình đao, đồng thời cơ thể cũng bạo phát, bàn tay chặt về phía Long Đằng.
Chiêu thức này gọi là “Tật Phong Trảm”, tốc độc nhanh như tia chớp, một khi Long Đằng bị Phó Khai đánh trúng, đầu sẽ bị đánh vỡ, Long Đằng sẽ chết ngay tại chỗ.
Long Đằng bị khí thế của Phó Khai dọa sợ, Long Nghiên và Chung Khiết đều không phản ứng kịp, mắt nhìn bàn tay kia chém xuống đầu Long Đằng.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên cầm vào cổ tay Phó Khai, xoay cổ tay ông ta một vòng, bàn tay của Phó Khai lập tức thay đổi phương hướng.
Phó Khai nhìn thấy, người ra tay chính là Tần Hằng, Tần Hằng sử dụng chiêu “Đã nghiện còn ngại” trong “Công pháp ngoài tôi còn ai”, khiến tay của Phó Khai lập tức bị dời đi chỗ khác.
Phó Khai nhìn chằm chằm Tần Hằng, phương hướng bàn tay lập tức quay lại, lại sử dụng chiêu “Cuồng Phong Trảm”.
Góc độ của cổ tay của ông ta trở nên xiêu vẹo, sức lực sử dụng cũng lớn hơn, chỉ cách Tần Hằng hai mét ngắn ngủi, tay của ông ta đã trải qua hai giai đoạn tăng tốc độ!
Tay của ông ta vẫn chưa kịp chém xuống người Tần Hằng, quần áo của ông ta đã tạo thành một cơn gió lớn, giống như một trận cuồng phong trước cơn bão lớn.
“Vù vù vù.”
Chiêu thức “Cuồng Phong Trảm” này vô cùng mạnh mẽ, trên núi Đàm Thác, lúc Phó Khai luyện võ có thể chặt vỡ một tảng đá có kích thước bằng một con lợn trưởng thành chỉ với ba chưởng.
Ông ta mong chờ dáng vẻ Tần Hằng bị bàn tay này của ông ta đánh thành máu thịt lẫn lộn!
Tần Hằng cũng nhìn ra được, uy lực chiêu này của Phó Khai rất kinh người, chỉ cần xử lí không tốt một chút là sẽ có thể bị thương nặng hoặc là tử vong.
Tần Hằng nín thở, dồn hết nội lực vào hai cánh tay, vẫn là chiêu “Đã nghiện còn ngại” kia.
“Ầm” một tiếng, lòng bàn tay của hai người tiếp xúc với nhau, chỉ vài giây ngắn ngủi, hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tần Hằng không ngờ sức mạnh của Phó Khai lại lớn đến như vậy, thật sự như bị một khối xi măng vừa phẳng vừa cứng đâm vào vậy, nếu không phải anh có nội lực hơn 130 năm của Chử Xuân Thủy và Bích Ngọc bà bà hợp lại, tay của anh e là đã bị đánh bay đi rồi!

Phó Khai cũng không ngờ được, một chiêu “Cuồng Phong Trảm” này của ông ta đã dùng hết lực rồi, bất kể là góc độ, sức mạnh, tốc độ hay tiết tấu đều là hoàn hảo nhất từ trước đến giờ, sao Tần Hằng có thể chịu đựng được chứ?
Tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong nửa giây ngắn ngủi.
Sau khi Tần Hằng bình tĩnh lại, anh dẫn dắt sức lực của Phó Khai sai một bên, rồi lập tức ra chiêu “Hướng Về Kẻ Địch”, lúc dùng cánh tay phải, anh đánh vào lồng ngực của Phó Khai, chỉ mười centimet nữa là đến cổ họng, Phó Khai “hự” một tiếng, hơi thở hỗn loạn, thức ăn trong dạ dày đều trở về thực quản, suýt chút nữa thì nôn ra, đầu ông ta choáng váng trong chốc lát, suýt chút thì ngã xuống đất.
Tần Hằng không nhân cơ hội này tấn công, chỉ lặng lẽ nhìn Phó Khai.
Phó Khai lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo được đôi chút.

Ông ta vô cùng giận dữ, cũng vô cùng thất vọng, tuyệt thế thần công ông ta dày công nghiên cứu trong mười năm, vốn tưởng rằng có thể đại sát bốn phương trong khắp giới võ đạo, để lại truyền thuyết “Bách Phong Trảm” trong giới võ đạo, không ngờ mới lần đầu sử dụng mà ông ta đã cảm thấy như rơi xuống vạn trượng rồi!
Phó Khai không thể chấp nhận nổi, ông ta không tin, “Bách Phong Trảm” của mình lại tệ đến mức này!
Phó Khai quay đầu lại, ánh mắt đỏ rực, tức giận nhìn Tần Hằng.
“Bạo Long Trảm!”
Phó Khai hét lên một tiếng, hai tay tạo thành hình đao, cơ thể ông ta bay lên không trung, xoay tròn như một hình lốc xoáy, hướng về phía Tần Hằng.
Chiêu “Bạo Long Trảm” này là Phó Khai sáng tạo nên từ lốc xoáy, hai tay thành hình đao, xoay tròn nhanh chóng, nhìn có vẻ như có rất nhiều bàn tay, tuy nhiên uy lực của bàn tay lại không bằng “Cuồn Phong Trảm”, nhưng thắng là thắng ở số lượng bàn tay, tần số nhanh, một khi đánh trúng đối phương, không phải chỉ đánh trúng một mà là nhiều cái! Duy trì tấn công nhất định sẽ khiến đối phương bị tổn thương.
Tần Hằng nhìn cơ thể xoay tròn của Phó Khai xuất hiện tàn ảnh, không dám sơ ý, anh vừa lùi lại, vừa quan sát Phó Khai, lùi bốn, năm bước, Tần Hằng nhắm chuẩn thời cơ, một cú đấm thẳng về phía Phó Khai.
“Đây là “Khai Sơn Quyền” trong “Công pháp ngoài tôi còn ai”, sức lực vô cùng uy mãnh.
“Bộp” một tiếng, nắm đấm của đánh trúng mặt Phó Khai, tay của Phó Khai cũng chém lên áo của Tần Hằng.
“Xoẹt” một tiếng, tay của Phó Khai chém rách áo Tần Hằng, để lại một vết thương nhỏ trên bụng Tần Hằng, nếu Tần Hằng đánh Phó Khai chậm một chút, có thể anh đã bị đánh vỡ bụng rồi.
Cơ thể xoay tròn của Phó Khai đột nhiên dựng lại, ông ta lùi về phía sau vô số bước mới đứng vững được.
Nhìn mặt Phó Khai đã bị đánh thành một vết đỏ ửng, Phó Khai cảm thấy rất đau đớn, nhưng ông ta không hề để ý đến, tự tôn của ông ta đã bị đả kích rất nghiêm trọng, “Bách Phong Trảm” ở trước mặt Tần Hằng giống như bị anh hóa giải một cách dễ dàng vậy.
“Aa!” Phó Khai tức giận hét lên, mạnh mẽ tấn công về phía Tần Hằng.

Những chiêu thức khác trong “Bách Phong Trảm” cũng được lần lượt sử dụng.
“Thanh Phong Trảm”,
“Hòa Phong Trảm”,
“Huệ Phong Trảm”,
“Âm Phong Trảm”…
Những chiêu thức này hoặc nhanh chóng, hoặc mềm mại, hoặc tinh xảo, hoặc lặp lại, mỗi một chiêu đều có đặc sắc riêng, từ đó có thể nhìn ra được kiến thức của Phó Khai trên mặt võ học là rất rộng lớn, và ông ta rất dụng tâm với việc tạo ra “Bách Phong Trảm” này.

Tần Hằng cũng không hàm hồ, sử dụng “Công pháp ngoài tôi còn ai” ra để ứng phó, “Công pháp ngoài tôi còn ai” của anh đã luyện đến mức vô cùng thành thục, lại thêm nội lực của hai cao thủ Chử Xuân Thủy và Bích Ngọc bà bà, đối phó với Phó Khai càng lúc càng cảm thấy nhẹ nhàng.
Chỉ thấy bóng dáng hai người trên dưới trái phải, di chuyển trước sau trong sảnh lớn, bàn ghế bị đập vỡ rất nhiều, không ngừng có tiếng đấm vào da thịt truyền ra.
Chỉ thấy một tiếng “aa” thảm thiết, Phó Khai bay ra ngoài, “ầm” một tiếng, ngã xuống đất, tiếng ma sát vang lên, Phó Khai lê về phía sau năm, sáu mét, tứ chi của Phó Khai hướng xuống đất, nằm rạp ra đó như một người chết.
Tất cả mọi người đều ngơ ra, nhất là Chung Tuyết Sơn, nội tâm cuồn cuộn, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới Phó Khai sẽ bị đánh bại.
Phó Khai chậm rãi bò dậy, trên mặt vừa có máu vừa có bụi, cái áo khoác màu đen đẹp đẽ cũng bị mài rách, ông ta động đậy, cơ thể đau đớn như bị tháo rời xương cốt, tiếng xương “crắc crắc” vang lên.
Không dễ gì, Phó Khai mới có thể bò dậy từ dưới đất.
“Tôi thua rồi! Võ nghệ của cậu Tần quả nhiên là cao cường, tôi… tôi không phải đối thủ!” Phó Khai cuối cùng cũng cúi đầu nói, con người ông ta vô cùng tự phụ về phương diện võ nghệ, chỉ khi thật sự bị đánh đến mức ngoan ngoãn phục tùng, ông ta mới chịu thừa nhận mình không bằng người khác.

Còn Tần Hằng, anh đã khiến ông ta thấy phục rồi.
Tần Hằng không để ý đến Phó Khai, anh không hề quan tâm đến thắng thua, thứ anh quan tâm, là tính mạng của Chung Khiết và Long Đằng.
“Tổng giám đốc Chung, bây giờ mời ông đưa người của ông rời khỏi đây!” Tần Hằng nhìn Chung Tuyết Sơn, nhìn đến mức nhịp tim Chung Tuyết Sơn đập mạnh mẽ, sợ hãi Tần Hằng sẽ ra tay với ông ta.
Bây giờ rời đi? Chắc chắn không được, bây giờ tuy đã không thể nào giết Long Đằng nữa, nhưng ông ta vẫn phải đưa Chung Khiết trở về, nếu không Chung Khiết lại giẫm lên vết xe đổ của Chung Tuyết Nhạn.
“Chung Khiết, theo cậu trở về! Cậu là cậu cháu!” Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Khiết nói.

Ông ta thấy được, ánh mắt Chung Khiết nhìn ông ta vẫn luôn có vẻ sợ hãi và chán ghét.
Nghe được hóa ra Chung Tuyết Sơn là cậu của Chung Khiết, ba con nhà họ Du, bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đều vô cùng kinh ngạc.
“Không được, tổng giám đốc Chung, mong anh nể tình Khiết Nhi là cháu gái ngoại của anh, tha cho con bé một mạng đi.” Long Đằng lập tức kéo Chung Khiết về phía sau, ông cảm thấy, một khi Chung Khiết bị bắt trở về thì sẽ bị nhà họ Chung giết chết.
“Cậu đang nói năng vớ vẩn gì thế? Chung Khiết là cốt nhục nhà họ Chung, ý của cậu là nhà họ Chung tôi sẽ tự giết cốt nhục của mình?” Chung Tuyết Sơn giận dữ nói.
“Nhà họ Chung thật sự sẽ không giết Chung Khiết!” Long Đằng nghe vậy thì ngơ ra, năm đó vì nhà họ Chung muốn giết đứa bé sơ sinh Khiết Nhi này mà Tuyết Nhạn mới bị ép chết, Chung Khiết rơi vào nhà họ Chung, chẳng lẽ lại không bị giết sao?
“Hừ”, Chung Tuyết Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, nếu không phải có Tần Hằng võ công cao cường ở đây, ông ta nhất định sẽ đạp cho Long Đằng vài cái: “Tôi nói thế nào thì là thế đó, đường đường là nhà họ Chung còn phải nói dối trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?”