[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 223: Cũng Là Vì Người Đó Phụ Tình






Long Linh và mấy tên thuộc hạ của cậu Du vội vàng đỡ Du Minh dậy, mấy tên thuộc hạ vừa đỡ vừa mắng:
“Cái đồ điếm này cô dám đánh cả cậu Du à, cô không muốn sống nữa hay sao?”
“Nếu khiến cậu Du ngã mà nguy hiểm đến tình mạng thì cô có mấy cái mạng cũng không đền nổi đâu!”
“Trưởng cục Diệp, bắt cô ta đi!”

.

.
Long Linh ân cần hỏi: “Cậu Du, anh sao rồi?”
Du Minh không để ý cô ta mà trợn mắt nhìn Chử Xuân Thủy, tức giận nói: “Cái ả đàn bà điên này cô tìm chết à, trưởng cục DIệp, mong ông lập tức bắt đôi cẩu nam nữ ả bán dâm anh chơi gái vào đồn cảnh sát đi!”
Trưởng cục Diệp nhìn Du Minh, nhíu mày nói: “Cậu Du, xin hãy chú ý cách ăn nói của cậu.”
Phút giây trưởng cục Diệp thấy Chử Xuân Thủy mở mắt thì trong lòng hãi hùng, ông ta nhận ra, người đẹp này chính là vương hậu Brunei đã mất tích nhiều ngày.
Mấy hôm trước, ông ta nhận được chỉ thị từ cấp trên là vương hậu Brunei mất tích ở Lâm An, yêu cầu cảnh sát Lâm An nghĩ đủ mọi cách tìm được vương hậu, không ngờ vương hậu Brunei lại ở trong khách sạn Thiên Tín!
Tuy Du Minh là cậu chủ tôn quý nhất Lâm An, nhưng so với vương hậu Brunei thì còn kém xa lắm, dù sao thì vương hậu Brunei là người có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước!
Du Minh thấy trưởng cục Diệp mắng mình mà bảo vệ đôi cẩu nam nữ Tần Hằng này thì càng giận hơn, anh ta nhìn trưởng cục Diệp rồi giận dữ nói:
“Trưởng cục Diệp, ông nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo ông bây giờ lập tức bắt đôi cẩu nam nữ này đến đồn cảnh sát!”

Trong lòng Diệp Đằng hỏi thăm người nhà Du Minh một lượt, cậu Du ơi cậu Du à, cậu bớt nói tí không được sao? Đây là vương hậu Brunei đó, nếu do cậu mắng ngài ấy khiến cho quan hệ giữa hai nước xảy ra vấn đề, vậy cả nhà cậu chính là đối tượng trọng điểm được quan trên xử lí đó!
Lúc này trưởng cục Diệp không tiện nhắc nhở Du Minh rõ ràng, mà chỉ xụ mặt nói: “Cậu Du à, nếu cậu không biết lựa lời ăn nói thì đừng trách tôi bắt cậu về đồn!”
Gì cơ? Hôm nay ông Diệp Đằng này muốn tạo phản hay sao? Ở Lâm An này nhà họ Du của anh ta một tay che trời, ban nãy ông ta nói bắt mình về đồn đúng không!!
Du Minh kéo áo quần Diệp Đằng, giận dữ nói: “Diệp Đằng, ông không muốn ngồi ghế trưởng cục này nữa đúng không? Dám vì đôi cẩu nam nữ này mà mắng tôi!”
“Bốp!”
Diệp Đằng tát một cái khiến Du Minh ngã xuống sàn, quát lên: “Du Minh, cậu ầm ĩ đủ chưa hả?”
Nói xong, Diệp Đằng nhìn Chử Xuân Thủy rồi nói: “Xin chào vương hậu Chử, tôi là trưởng cục cảnh sát Lâm An.

Hiện tại quốc vương Hassanal rất lo lắng, mong ngài hãy cùng về với chúng tôi!”
Vương hậu?
Du Minh vừa nghe thấy tiếng xưng hô này, trong lòng hết hồn, anh ta biết tin vương hậu Brunei mất tích ở Lâm An, anh ta liếc nhìn Chử Xuân Thủy, trái tim chợt co rút, chẳng là cô gái bán hoa này lại chính là Vương hậu Brunei ư?
Chử Xuân Thủy cười nói: “Tôi ẩn náu như thế mà cảnh sát Lâm An các ông có thể tìm được nơi ở của tôi là giỏi lắm rồi.”
Diệp Đằng vội vàng khiêm tốn nói: “Vương hậu ngài cứ đùa.”
Chử Xuân Thủy không để ý đến ông ta, mà nhìn Du Minh nói: “Hình như ban nãy tôi nghe cậu gọi tôi là gái bán hoa đúng không? Còn nói tôi và Tần Hằng là cẩu nam nữ, mấy người các cậu đúng là thứ dung tục, tôi chỉ bảo Tần Hằng làm giúp tôi mấy chuyện như bưng trà rót nước, ánh mắt các cậu mù cả sao, chẳng lẽ không thấy chăn đệm của Tần Hằng ở trên sàn hay sao? Mấy hôm nay cậu ta luôn ngủ trên sàn nhà.”
Từ khi vào cửa mọi người đã thấy trên mặt đất có một tấm chăn màu trắng.
Du Minh biết thân phận của Chử Xuân Thủy thì nào dám láo xược nữa, vội vàng cười xun xoe: “Vương hậu điện hạ, ban nãy là do tôi nói nhầm, là tôi nói nhầm…”
Chử Xuân Thủy cười lạnh: “Một cậu này thôi mà muốn cho qua chuyện này ư? Hừ, cậu có biết là lời nói đó sẽ gây ra mặt xấu nào cho vương thất Brunei không? Ở Brunei, bôi nhọ vương thất sẽ bị phạt roi! Ông trưởng cục này, mời ông lấy đến một sợi roi da, giúp tôi trừng trị mấy tên không biết trời cao đất rộng này!”
“Chuyện này..

chuyện này… Dạ!” Diệp Đằng lập tức dặn cấp dưới ra ngoài tìm một sợi roi da, cấp dưới nhanh chóng đưa đến, là một sợi roi da tình thú.
Chử Xuân Thủy đưa roi da cho Tần Hằng rồi nói: “Cậu phạt mấy người này thay tôi!”
Nhìn mấy người Du Minh và nói: “Vốn dĩ nên treo mấy cậu lên cột điện mà đánh, nhưng giờ không có, mấy cậu cởi áo ra, để Tần Hằng đánh từng người một!”
“Vương… vương hậu, tôi là cậu chủ nhà họ Du ở Lâm An, khi trước đội xe và đội bảo vệ đón tiếp ngài và quốc vương đều do nhà chúng tôi chuẩn bị, ngài có thể…” Du Minh thật sự không chịu nổi cái sự mất mặt này, từ nhỏ đến lớn chỉ có chuyện anh ta đánh người khác chứ bị người ta đánh bao giờ đâu?
“Cậu là người nhà họ Du à? Được rồi, tôi đã nhớ, trở về tôi sẽ nói với chồng tôi là cậu chủ nhà họ Du bôi nhọ tôi thông dâm với người khác.

Nếu anh ấy giận dữ, lỡ có xảy ra hậu quả gì thì tôi không chịu trách nhiệm nhé.” Chử Xuân Thủy cung dung cười nói.
Trong lòng Du Minh hốt hoảng, nếu quốc vương Brunei nhằm vào nhà mình thì chuyện không phải đùa nữa rồi, lúc này anh ta cũng hết cách, đành nói với Chử Xuân Thủy: “Vương hậu, tôi cởi, tôi cởi mà.”
Rồi nhìn những tên thuộc hạ khác mà hét: “Mấy cậu còn sững ra đó làm gì? Mau cởi ra!”
“Dạ…” Mấy tên thuộc hạ vội vàng nói.
Chẳng mấy phút mà Du Minh và mấy tên thuộc ha đã cởi áo ra, Chử Xuân Thủy nói: “Tần Hằng, đánh mỗi người mười roi, cái cái cậu thiếu gia nhà họ Du đáng ghét đó thì đánh mười lăm roi, không thấy vết máu thì không tính!”
“Dạ!” Tần Hằng đi tới trước mặt đám người Du Minh, anh thấy Long Linh đứng bên cạnh Du Minh, ánh mắt như có điều lưu luyến, trong lòng Tần Hằng ngạc nhiên, nghĩ trong đầu: “Vì Du Minh là chồng chưa cưới của Long Nghiên nên cô ấy mới có sắc mặt như thế sao?”
“Long Linh, mời cô đứng qua một bên, tôi không muốn ngộ thương cô.” Tần Hằng nói.

Long Linh lại đứng yên, bĩu môi, đứng che trước người Du Minh, căm hận nhìn Tần Hằng, đang định nói: “Mong Tần Hằng nể mặt Du Minh là bạn trai tôi mà đừng đánh anh ấy!”
Thì lại bị Du Minh đẩy ra: “Cô đứng sang một bên trước đi, để cậu ta đánh, đừng để vương hậu điện hạ tức giận, lỡ thế thì hỏng.”
Bây giờ Du Minh chỉ muốn Chử Xuân Thủy nhanh chóng hết giận, Long Linh che trước người anh ta là đang gây phiền cho anh ta.
Long Linh bị đẩy loạng choạng, Tần Hằng lập tức nắm lấy cô ta, sợ cô ta té, nhưng Long Linh lại hất tay Tần Hằng đi, Tần Hằng biết trong lòng cô ta vẫn đang căm hờn mình, nên chỉ lạnh nhạt nói: “Cô không sao chứ?”
Long Linh chẳng thèm trả lời Tần Hằng một câu nào!
Sau cùng Tần Hằng đánh lên người Du Minh và mấy tên thuộc hạ của anh ta, quất roi vùn vụt, bọn họ kêu như heo bị chọc tiết, trên người mỗi người đều có mấy vết máu!
Du Minh đau muốn chết nhưng chỉ có thể mặt mày tươi tắn xin lỗi Chử Xuân Thủy: “Tôi đã mạo phạm thần uy của vương hậu, mong vương hậu đừng để trong lòng, nếu vương hậu điện hạ cần sai bảo gì, tôi đều sẵn sàng làm theo…”
Chử Xuân Thủy không để ý anh ta, mà nói với Diệp Đằng: “Trưởng cục Diệp, thương lượng với ông chuyện này, hôm nay ông có thể giả vờ không tìm thấy tôi, tôi bảo đảm thêm mấy ngày nữa, chờ khi tôi xong chuyện rồi thì tôi sẽ trở lại bên cạnh chồng tôi được không?”
Diệp Đằng cười khổ nói: “Vương hậu điện hạ, xin lỗi vì tôi không thể đồng ý.

Mấy hôm nay quốc vương rất lo lắng cho sự an nguy của ngài nên đã nhiều lần tuyên bố với Bộ Ngoại giao nước tôi, yêu cầu lực lượng cảnh sát Nước T toàn lực tìm kiếm tung tích của ngài.

Nếu đợi đến khi ngài ấy hết kiên nhẫn thì quốc vương điện hạ nói ngài ấy sẽ lên tiếng với toàn quốc tế.

Ngài là phu nhân lãnh tụ thì biết khi đó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào, thế nên mong ngài thứ lỗi cho!”
Chử Xuân Thủy nhẹ nhàng thở dài nói: “Xin lỗi, gây phiền toái cho mọi người rồi, tôi về với mọi người.”
Chử Xuân Thủy nhìn Tần Hằng nói: “Tần Hằng, cậu đi về với tôi.”
Tần Hằng theo Chử Xuân Thủy ra khỏi phòng, anh quay đầu lại nhìn Long Linh một cái, thì thấy ánh mắt Long Linh đổ dồn hết lên người Long Linh, trong mắt đầy ân cần và đau lòng.

Trong lòng Tần Hằng thắc mắc, tại sao Long Linh lại như rất có tình cảm với cậu em rể là Du Minh vậy?
Nhưng anh nghĩ đến chuyện người mà Du Minh muốn kết hôn là Long Nghiên – em gái của Long Linh nên chẳng ngờ được đây là ánh mắt khi nhìn người yêu của Long Linh, nên anh cũng không nghĩ nhiều, theo Chử Xuân Thủy rời khỏi khách sạn Thiên Tín.
Trưởng cục Diệp Đằng lái xe cảnh sát đưa Chử Xuân Thủy và Tần Hằng đến nhà khách quốc doanh Tây Hồ của Lâm An.
Quốc vương Brunei Hassanal đã chờ trước cửa từ lâu, thấy Chử Xuân Thủy xuống xe thì lập tức nhanh chân đến đón, không nhịn được sự vui mừng mà xả một tràng tiếng Malaysia, chắc là nói mấy câu như “Phu nhân, cuối cùng em cũng về rồi, anh nhớ em chết thôi!”.
Chử Xuân Thủy cũng nói mấy câu bằng tiếng Malaysia, sắc mặt lại rất hòa nhã.
Lúc cô ta nói chuyện, Hassanal nhìn cô ta với ánh mắt đầy yêu thương, giống như nhìn Chử Xuân Thủy như là thần nữ vậy đó.
Khi hai người họ đang nói chuyện thì mấy người Brunri tiến hành kiểm tra người Tần Hằng.

Trong đầu Tần Hằng nghĩ: “Nhìn sắc mặt mừng rỡ thế kia của quốc vương, chắc hẳn trong lòng ngài ấy phải yêu tiền bối Chử lắm, nhưng dường như tiền bối Chử rất bình tĩnh, tình cảm của tiền bối đối với quốc vương không quá nồng nhiệt.”
Chử Xuân Thủy nói chuyện với quốc vương trong vài phút rồi dẫn Tần Hằng đi, được nhân viên phục vụ của nhà khách quốc doanh đưa đến hai căn phòng, Chử Xuân Thủy không hề ở cùng phòng với quốc vương.
Tần Hằng dọn dẹp xong thì bị Chử Xuân Thủy gọi ra, tùy tiện đi lại trong nhà khách quốc doanh.
Tần Hằng nói: “Tiền bối Chử, thật không ngờ chị là vương hậu Brunei.”
Chử Xuân Thủy ngồi trên một hàng ghế bên hồ, nói: “Mấy ngày nay chắc chắn Bích Ngọc bà bà sẽ đến, nói với cậu cũng không sao.”

Chử Xuân Thủy nhìn ra mặt hồ xa xa, ung dung nói: “Hai mươi năm trước người đó khiến tôi rất tổn thương, tôi bắt đầu đi du lịch khắp cả nước.

Để trả thù sự phụ tình của người đó, tôi bắt đầu tìm đủ loại anh chàng đẹp trai, làm bừa với bọn họ.

Tôi dẫn bọn họ đến trước mặt người phụ tình đó, cố tình ra vẻ rất yêu thương nhau trước mặt anh ta là để chọc tức anh ta, nhưng anh ta chẳng có phản ứng gì.”
“Sau đó vương tử Brunei viếng thăm Nước T, nên tôi chủ động quyến rũ anh ấy, anh ấy vừa thấy đã yêu tôi, tôi cũng đưa anh ấy đi gặp cái người phụ tình đó, biểu hiện rất thân mật trước mặt anh ta.

Lúc đó tôi nói với kẻ phụ tình đó Chử Xuân Thủy tôi là người phụ nữ mà vương tử Brunei yêu thương trân trọng, muốn kích thích sự ghen ghét của anh ta, chỉ cần anh ta nói một câu giữ lại tôi, tôi có thể lập tức bỏ vương tử Brunei mà làm bạn với anh ta cả đời!”
“Hừ, không ngờ tên phụ tình đó lại nói, trong lòng anh ta đã có một người, không còn chỗ cho người khác! Anh ta chẳng có chút xíu tình cảm nào với tôi cả.

Sau đó anh ta trốn trong khu rừng ở Thiên Sơn, anh ta phong ấn kết giới, công lực của tôi không bằng anh ta nên cứ không vào được.

Từ đó về sau, tôi cũng không gặp lại anh ta, tôi cũng không cần tìm chàng trai mới để chọc giận anh ta mà vẫn theo bên cạnh vương tử Brunei.

Mấy năm trước anh ấy lên ngôi vương, tôi trở thành vương hậu Brunei.”
Tần Hằng bất ngờ, không ngờ cuối cùng Chử Xuân Thủy lên làm vương hậu Brunei như thế, lại hỏi: “Tiền bối chử, kẻ phụ tình mà chị nói là ai vậy? Chị muốn giết Bích Ngọc bà bà cũng là vì người này sao?”
Chử Xuân Thủy vừa nói xong mấy lời đó thì nhớ lại chuyện xưa, lấy tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt, nói: “Kẻ phụ tình này tên Lý Tiêu Dao.

Cậu nói đúng, vì anh ta nên tôi mới phải giết Bích Ngọc bà bà!”
Tần Hằng còn muốn hỏi vài chuyện nhưng Chử Xuân Thủy đã đứng lên: “Được rồi, cậu ở đây luyện công đi, tôi đã dùng “Nhất Tuyến Khiên” dẫn Bích Ngọc bà bà đến Lâm An rồi, bà ta sẽ sớm đến thôi.

Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi chết trong tay bà ta thì luyện cho giỏi công phu mà tôi dạy cậu trước đi!”
Tần Hằng gật đầu, sau đó thì tập luyện ngay bên hồ, anh nghĩ trong đầu, nếu tiền bối Chử và Bích Ngọc bà bà đánh nhau thật, dù anh có liều mạng bị thương thì cũng không thể khiến một trong hai bị người còn lại đánh chết được.

Việc trước mắt cần làm là luyện cho giỏi “Thiên Nam Thiên Bắc Xả Ngã Kỳ Thùy.”