[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 205: Tái Hiện Lịch Sử Một Lần Nữa






“Cậu Tôn, anh biết rất rõ chuyện của cô Long nhỉ, ha ha.” Xung quanh có người trêu chọc Tôn Kiện nói.
“Còn phải nói, cậu Tôn là người đầu tiên hẹn cô Long Linh đấy.” Lại một cậu ấm kêu lên, dẫn tới phòng VIP nổ ra một trận cười vang.
“Mọi người không nên cười tôi, Vu Siêu, An Tâm, La Trí, không phải mấy người cũng theo đuổi cô Long Linh sao, thật là” Tôn Kiện lại nói với Du Minh: “Cô Long rất khó theo đuổi, bắt đầu từ tôi, trong chúng ta đã có lần lượt 5, 6 người đều từng theo đuổi cô Long Linh, nhưng cô ấy chưa từng nhận lời với ai, không biết rốt cuộc tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô ấy là gì?”
Du Minh gật đầu, hôm qua anh ta đã tiếp xúc với Long Linh mấy giờ, anh ta cảm thấy Long Linh có vẻ hơi lạnh nhạt với anh ta, cũng không phải là người dễ theo đuổi như vậy.
“Cậu Du, không phải cậu thích cô Long Linh rồi đó chứ?” Tôn Kiện nghi hoặc hỏi.
“Cậu Tôn, đầu óc cậu bị gỉ sét à, cậu Du và cô Long Nghiên – cô Hai nhà họ Long đã có hôn ước rồi, mười lăm tháng chín sẽ kết hôn, Long Linh thế nhưng là chị của cô Long Nghiên đấy, cậu Du làm sao có thể nhìn trúng cô Long Linh được chứ?” Một cậu ấm bật cười nói, những người khác cũng cảm thấy cậu Du chỉ tò mò về Long Linh mà thôi.
“Tôi thích Long Linh thì sao?” Du Minh khẽ cười, ung dung nói.
Nghe thấy Du Minh nói vậy, những người khác đều hơi ngạc nhiên, cười thầm.
“Đúng vậy, cậu Du còn chưa có kết hôn phải không, yêu ai là tự do của cậu Du”
“Cậu Du gia tài bạc tỷ, dù có muốn cả hai chị em xinh đẹp này thì có làm sao chứ?”
“Không sai, người như cậu Du, tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao? Tiền của cậu Du dù có nuôi mấy trăm tình nhân cũng được.”

Mã Dương nghe thấy quả nhiên Du Minh muốn theo đuổi Long Linh, trong lòng vui mừng, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Cậu Du, nếu như anh muốn theo đuổi cô Long Linh, thì tôi có mấy cách.”

Ánh mắt Du Minh và những người khác đều đổ dồn lên người Mã Dương.
“Cậu Mã, anh không nói phét đấy chứ, tôi nhớ anh cũng từng theo đuổi cô Long, nhưng còn chưa ăn xong một bữa cơm đã bị cô Long cự tuyệt rồi, hình như cùng ngày còn có một tên nghèo kiết xác cũng tỏ tình với cô Long, nhưng tình hình của anh còn thảm hơn tên nghèo kiết xác đó.”
Tôn Kiện khinh thường nói, trong đám cậu ấm trong phòng VIP này thì ngoài Du Minh địa vị vượt trội ra, thực lực của các cậu ấm khác cũng gần như nhau, mà cậu Mã này chỉ ở vào tầng lớp trung bình trong số bọn họ.

Tôn Kiện nghĩ thầm Mã Dương muốn nhân cơ hội nịnh bợ Du Minh, tiện thể nâng cấp địa vị của mình trong vòng tròn, trước nay anh ta và Mã Dương không ưa nhau lắm nên lập tức mở miệng châm chọc.
Mã Dương cười lạnh nói: “Tôi đã bị cự tuyệt, đại biểu cậu Du cũng phải bị cự tuyệt ư? Cậu Tôn, anh có ý này sao?”
Tôn Kiện vội xua tay, nói với Du Minh: “Cậu Du, tôi không có ý đó.”
“Nếu anh không có ý đó thì hãy câm miệng lại, nói nhảm nhiều như thế làm gì.” Mã Dương lạnh lùng nói, Tôn Kiện thật muốn nổi giận với Mã Dương, nhưng ở trong bữa tiệc tẩy trần của Du Minh quả thực không thích hợp, nên đành nhịn xuống.
“Cậu Mã, anh nói anh có cách giúp tôi theo đuổi cô Long Linh, là biện pháp gì?” Ánh mắt Du Minh hơi sáng lên, nói.
Mã Dương lấy quyển nhật ký của Chung Khiết từ trong ngực ra, cười nói: “Cậu Du, có nó thì anh có thể theo đuổi được cô Long Linh rồi.”
Thấy Mã Dương lấy ra một cuốn nhật ký, mọi người đều không nghĩ ra, không biết dùng nhật ký làm sao theo đuổi cô Long Linh.
Du Minh nhận lấy quyển nhật ký, nhìn một chút nhưng cũng không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn về phía Mã Dương.
“Cậu Du, tôi hoài nghi cô Long Linh chính là chủ nhân của quyển nhật ký này Chung Khiết! Chỉ là cô Long Linh mất trí nhớ mà thôi.” Mã Dương nói.
“Ồ…” Du Minh ra hiệu Mã Dương nói tiếp.
“Anh vừa rồi cũng nghe thấy, trước đó tôi có theo đuổi cô Long Linh, lúc đó bên đường có một tên nghèo kiết xác một mực gọi cô Long Linh là ‘Chung Khiết’, sau này ở Lầu Ngoại Lâu, tôi và anh ta đích thân nấu một món ăn cho cô Long ăn, khi cô Long ăn bắp ngô do anh ta làm thì lập tức rơi lệ, anh hãy thử xem quyển nhật ký ngày 17 tháng 4 ngày đó viết cái gì.”
Du Minh lật quyển nhật ký đến ngày 17 tháng 4, chỉ thấy trong nhật ký viết:
“… Hôm nay tôi đã nhớ tới chuyện khi còn bé, khi đó vì ‘ngô’ và ‘Hamburger’ mà tôi đã khiến mẹ đau lòng, nên giờ mỗi lần tôi ăn ngô, tôi đều rơi lệ…”
Trong lòng Du Minh hơi động, trong đầu nghĩ một chút, trên mặt không giấu được vui mừng, nhìn về phía Mã Dương nói: “Cậu Mã, anh và tôi cùng ngồi cùng đi, tôi mời anh.”
“Được…” Mã Dương trong lòng vui mừng, ngồi bên cạnh Du Minh, cùng Du Minh cười nói, uống rượu.

Những người khác thấy Mã Dương vì một quyển nhật ký, đã kéo gần quan hệ với Du Minh một bước dài, trong lòng đều hết sức ganh ghét.
“Anh cảm thấy tôi nên theo đuổi Long Linh như thế nào?” Du Minh hỏi,
“Trong quyển nhật ký, Chung Khiết có một bạn trai tên Tần Hằng, chỉ cần cậu Du tái hiện chuyện Chung Khiết và Tần Hằng đã trải qua một lần, tôi nghĩ cô Long sẽ yêu cậu Du như Chung Khiết yêu Tần Hằng.” Mã Dương thong thả cười nói.
“Ừm, đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy.” Cậu Du vỗ tay vui mừng, đảo mắt một vòng, nghĩ đến Long Linh học ở đại học Giang Nam, hình như Tào Ninh cũng học đại học ở Giang Nam, lập tức vẫy tay với Tào Ninh: “Tào Ninh, cậu qua đây một chút.”

Ngày hôm sau, Long Linh nhận được điện thoại của Du Minh, nói anh ta muốn tới đại học Giang Nam thăm cô một chút, Long Linh cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không tiện từ chối.


Đến khi chuông đồng hồ điểm 10 giờ, cô đi vào cửa trường học thì gặp được Du Minh.
Long Linh ngạc nhiên, hôm nay Du Minh ăn mặc hết sức bình thường, nhìn cũng không khác gì Tần Hằng, anh ta cũng không lái xe, mà lại đi xe đạp tới, nhìn không hề có chút khí chất nào của cậu chủ gia tộc đứng đầu Lâm An, nhìn qua giống như một người nghèo vậy.
“Cậu Du, anh…” Long Linh không nghĩ ra, ngạc nhiên hỏi.
“À, tôi cảm thấy mình làm một nhà tư bản, có lẽ nên trải nghiệm gian khổ của người lao động dưới đáy xã hội một chút, dù sao tiền của tôi cũng là từ nhân dân mà ra, nên tôi đã quyết định, trong khoảng thời gian này làm một người nghèo.” Cậu Du vừa cười vừa nói.
“Ồ… như vậy sao…” Long Linh kinh ngạc, nghĩ thầm sở thích của cậu Du là thật đặc biệt, sau đó, Long Linh liền dẫn Du Minh đi dạo một vòng trong sân trường đại học Giang Nam, ngắm phong cảnh trường học.
Thời gian nhanh chóng đến 11 giờ, Du Minh nói ra: “Long Linh, chúng ta đi nhà hàng trường học của em ăn cơm đi? Trên người tôi cũng không có nhiều tiền, cho nên xin em đừng để ý.”
Long Linh dẫn Du Minh đi tới nhà hàng tư nhân “Thiên Đường ẩm thực” của đại học Giang Nam, có mấy người đang xếp hàng mua cơm.
“Em là con gái, cứ ngồi xuống, để tôi đi mua cơm cho em.” Du Minh bảo Long Linh ngồi xuống bàn ăn, còn tự mình đi xếp hàng.
Lúc này, bên ngoài có 3 cô gái đi vào, vừa vào cửa đã cao giọng kêu lên: “Chà, khi nào tên nghèo kiết xác ăn mặc như thế này cũng có thể đến ‘Thiên Đường ẩm thực’ ăn cơm thế?”
Long Linh nghi hoặc bọn họ đang nói ai, chỉ thấy ba cô gái đi tới bên cạnh Du Minh, ôm cánh tay cười lạnh nhìn anh ta: “Tên nghèo kiết xác thối tha, tao thấy mày là sinh viên nghèo nhất trong đại học Giang Nam? Mày cũng xứng tại ăn cơm ở Thiên Đường ẩm thực sao…”
“Đúng vậy, mày nên đi căng tin ăn cơm, đó mới là nơi mày nên đi.”
“Tôi nhận ra anh ta, anh ta là sinh viên nghèo nhất ở khoa Sinh, hàng năm đều nhận học bổng.”

Long Linh nhướng mày, đứng lên đi đến trước mặt ba cô gái, giận dữ nói: “Ba người các cô quá đáng rồi, các cô biết anh ta là ai…”
Long Linh đang định nói ra thân phận của Du Minh, Du Minh kéo tay cô, dùng ánh mắt ngăn cô lại, Long Linh cắn răng, không nói tiếp nữa.
“Cô Long, cô đừng có thương hại loại nghèo hèn này, tôi thấy anh ta muốn lợi dụng sự thông cảm của cô để tiếp cận cô mà thôi.” Một cô gái nói.
Lúc này, đến phiên Du Minh mua cơm, Du Minh nói với ông chủ: “Tôi muốn hai phần cơm hải sản, hai chai nước suối Y Vân.”
Du Minh nói xong, ba cô gái càng vây đến bên cạnh anh ta mỉa mai.
“Đồ nghèo mạt rệp, mày ăn hai phần không sợ ăn đến chết à?”
“Mọi người mau nhìn, mọi người xem anh ta mặc là đồ vỉa hè, anh ta nhất định là kẻ lĩnh học bổng của đại học Giang Nam, mọi người hãy nhìn anh ta, cầm học bổng đã làm gì? Cơm hải sản, nước suối Y Vân, dù là chúng ta, khi ăn những món này cũng phải cân nhắc, thế mà tên nghèo hèn này lại mua không hề chớp mắt, loại người này nên cho nghỉ học, nên post lên mạng để bị người người trên mạng chỉ trích.”
Những học sinh khác ăn cơm xung quanh cũng nhao nhao gật đầu, thấp giọng bàn tán.
“Người này quá đê tiện, cầm học bổng hưởng thụ.”
“Nghèo như vậy còn không biết cố gắng.”
“Chà, nghèo cả đời cũng đáng.”


Phần cơm hải sản Du Minh mua nhanh chóng được làm xong, Du Minh nhận lấy túi nilon đã được sắp xếp gọn, trả tiền cho ông chủ, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
“Tên nghèo kiết xác này quá hưởng thụ rồi, tao đạp mày một đạp!” Cô gái vừa nói vừa định đá vào mông Du Minh, Du Minh bỗng ném cho cô ta một ánh mắt, khiến tim gan cô ta không khỏi run lên, loạng choạng mà suýt nữa ngã sấp xuống.
Du Minh đã cùng Long Linh đi ra khỏi phòng ăn.
Ba cô gái cũng đi ra khỏi nhà hàng, chạy tới bãi cỏ của nhà hàng khác, chỉ thấy một thanh niên đang đứng ở giữa cây lựu, đúng là Tào Ninh.
“Làm tốt lắm!” Tào Ninh dùng di động chuyển cho ba cô gái ba mươi triệu.
“Cảm ơn cậu Tào, cảm ơn cậu Tào…” Ba cô gái liên tục cúi người nói cảm ơn: “Cậu Tào, tại sao lại để chúng tôi đi chế giễu anh ta? Hình như cô Long rất bảo vệ tên nghèo hèn đó, hù chết chúng tôi rồi.”
“Bởi vì trong quyển nhật ký viết như thế.” Tào Ninh hờ hững nói.
“Cái gì? Quyển nhật ký, anh có ý gì…” Ba cô gái căn bản nghe không hiểu, các cô thấy Tào Ninh không đáp, tạm thời không đề cập tới đề tài này, cô gái vừa nãy trong nhà hàng định đá Du Minh lại hỏi: “Đúng rồi, cậu Tào, rốt cuộc tên nghèo kiết xác đó là ai, anh ta nhìn thật đẹp trai, vừa rồi anh ta trừng mắt với tôi một chút, dọa tôi suýt nữa ngã xuống đất.”
“Trước đó, sợ các cô trong lòng có gánh nặng, nên không nói với các cô, hiện tôi nói với các cô, các cô nhất định phải giữ kín bí mật, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Tào Ninh thấy ba cô gái nghiêm túc nhìn mình, thấp giọng nói: “Anh ta chính là cậu chủ của gia tộc đứng đầu Lâm An – cậu Du, Du Minh!”
“Cái gì!” Đầu ba cô gái “ong” một tiếng, sắc mặt lập tức tái mét, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Du Minh và Long Linh đi trên đường trường học của đại học Giang Nam.
“Bởi vì tôi muốn chân thật thể nghiệm cuộc sống của người nghèo là như thế nào một chút, nên vừa rồi mới ngăn em lại, em không giận chứ?” Du Minh hỏi.
“Cậu Du, anh nói đùa rồi, tôi không hề tức giận” Lúc này, Long Linh lại cảm thấy, Du Minh rất kiên nhẫn, nên trong lòng nảy sinh sự kính nể với anh ta.
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi chỗ hồ nhân tạo ăn cơm được không, chỗ ấy phong cảnh thật khá đẹp.” Du Minh cười nói.

Long Linh khẽ gật đầu, hai người cùng đi đến chỗ hồ nhân tạo.
Du Minh đặt cơm trên tảng đá, đề nghị cùng Long Linh đi dạo bên hồ một chút, thưởng ngoạn cảnh sắc bên hồ một chút.

Khi đi ở cạnh hồ, Du Minh nhạy bén chú ý tới trên một thảm cỏ một mẩu giấy màu xanh, đây là anh ta bảo Tào Ninh sau khi động tay động chân thì để lại tín hiệu cho mình.
“Long Linh, chỗ này thật đẹp…” Du Minh lặng lẽ dẫn Long Linh tới chỗ thảm cỏ kia, Long Linh trượt chân một cái, cô hét lên một tiếng, rồi “Bùm” một tiếng rơi vào trong hồ.
“Cứu mạng…” Long Linh vùng vẫy, tiếng thét chói tai vang lên.