[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 202: Tao Chờ Lão Đại Của Bọn Mày






“Nói rất đúng.”
“Bốn anh em chúng ta cùng chơi cô em này, chắc chắn sẽ khiến cô ta phê tận mây xanh.”
“Không biết cô em xinh đẹp mềm mại như vậy có chịu nổi bốn người chúng ta thay nhau dày vò không? Nhưng chỉ nghĩ tới cảnh tượng kia thôi cũng khiến trong lòng rạo rực rồi, ha ha.”
Nghe được những lời tục tĩu trong miệng của bốn tên côn đồ này, Long Nghiên đỏ mặt, rất muốn tìm cái lỗ chui vào, tức giận nói: “Các người đúng là to gan, ngay cả tôi mà cũng đám đùa bỡn sao?”
“Ha, cô em nhỏ xinh này ăn nói mạnh miệng nhỉ? Ba cô em là ai?” Gã Tóc Vàng cười nói với Long Nghiên.
“Cô ấy là Long Nghiên là cô hai của nhà họ Long, tôi đưa cô ấy ra ngoài chơi.” Tần Hằng nói.
“Ha ha…” Tần Hằng vừa nói xong, bốn gã côn đồ cùng bật cười, gã Tóc Vàng nhìn Tần Hằng nói: “Người anh em, nói thế nào nhà họ Long cũng là gia tộc đứng top năm ở Lâm An.

Mày nói cô chủ nhà họ Long sẽ đến ăn đồ nướng ở một chỗ như thế này sao? Hơn nữa dù cô ta có đến đây ăn thật, cũng không thể đi với một kẻ nghèo kiết xác như mày.

Nhưng xem ra các người cũng hơi thông minh đấy, trước đó nghe tao nói thế lực của nhà họ Long rất lớn bây giờ còn biết cố ý giả mạo cô chủ nhà họ Long nữa đấy!”
Gã Tóc Vàng lại liếc nhìn Long Nghiên, sờ cằm cười nói: “Người đẹp, tuy cô không phải là cô chủ nhà họ Long, nhưng tôi chắc chắn sẽ đối xử với cô tốt hơn cả cô chủ nhà họ Long nữa.

Bộ dáng của cô cũng mới mười bảy, mười tám tuổi, đợi lát nữa bọn tôi sẽ khiến cô sướng ngất ngây.

Nhưng cô phải nhớ sướng rồi thì báo cho chúng tôi mật khẩu thẻ ngân hàng đấy nhé!”
Gã Tóc Vàng nói xong liền liếc mắt ra hiệu với ba gã côn đồ khác.

Bọn họ cùng lao vào đánh Tần Hằng.

Mấy người khách xung quanh nhìn thấy một đám côn đồ đánh nhau thì nhanh chóng chạy khỏi quán nướng chỉ sợ tai bay vạ gió.
Nếu chỉ có một mình Tần Hằng thì anh cũng lao vào đánh nhau với đám côn đồ kia rồi, nhưng bây giờ bên cạnh còn có Long Nghiên, anh chỉ sợ Long Nghiên bị bọn họ bắt đi giở trò đồi bại nên đành phải bảo vệ Long Nghiên sau lưng mình.

Bốn tên côn đồ vung nắm đấm tới, Tần Hằng giơ chân đạp trúng một tên, hai tên khác thấy vậy đi lên đỡ gã.

Gã Tóc Vàng nhìn xung quanh sau đó chụp băng ghế gỗ lên ném về phía Tần Hằng.

Tần Hằng giơ tay đỡ cho Long Nghiên, băng ghế đập trúng khuỷu tay anh, Tần Hằng đau đến kêu lên.
“Anh có sao không?” Long Nghiên vội hỏi.
“Không sao đâu.” Tần Hằng không kịp để ý tới vết thương trên khuỷu tay, kéo Long Nghiên lùi về sau chỗ nướng thịt của ông chủ đã chạy ra ngoài từ lúc mới đánh nhau, lúc này bếp lửa vẫn còn cháy hừng hực.
Lúc này bốn tên côn đồ cùng xông về phía Tần Hằng, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm, lát nữa bắt được Tần Hằng bọn chúng sẽ nện anh một trận nhừ tử.
Tần Hằng nhanh trí bưng khay rau đã nướng xong trên bếp lò tạt vào người bốn tên côn đồ kia.

Bốn người kia không ngờ Tần Hằng lại sử dụng chiêu này, không kịp né nên tất cả đều bị rau đã nướng chín bắn tung tóe vào mặt.

Có thể tưởng tượng được nhiệt độ của món rau nướng trong giấy bạc nóng đến cỡ nào.

Bốn người không ngừng kêu gào, đồng thời lấy tay lau sạch rau trên mặt.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à?”
“Hôm nay ông đây nhất định đánh chết mày.”
“Mịa nó, lăn ra đây cho ông!”
Bốn tên côn đồ bị phỏng rộp da.

Lúc nói chuyện miệng của tên nào cũng run run, bọn họ hoàn toàn bị Tần Hằng chọc giận, căm tức nhìn anh như thể muốn lột da rút gân anh ngay lập tức.
“Các anh em cùng nhau xông lên, bắt được con hàng này đánh đánh cho nó một trận nên thân.” Gã Tóc Vàng nói với ba tên còn lại nhưng lần này bọn chúng đã học khôn, mỗi người cầm túi ni long che mặt mình, đề phòng Tần Hằng lại tạt rau nướng vào mặt lần nữa.
“Tần Hằng…” Long Nghiên lo lắng nắm tay Tần Hằng.
“Không cần sợ.” Tần Hằng mỉm cười nói.
Chỉ thấy Tần Hằng cầm kẹp gắp một miếng than đỏ rực, nhắm vào đầu Hoàng Mau ném tới, miếng than trúng ngay đầu Tóc Vàng, mái tóc của gã ta cháy rực lên.

Ba người còn lại vội vàng giúp gã ta dập lửa.

Bọn họ liên tục tát mạnh lên đầu gã Tóc Vàng, chờ sau khi dập tắt lửa thì tóc trên đầu gã đã cháy rụi từng mảng, giống như người mắc bệnh lạ.
Nhưng Tần Hằng không chờ bọn họ hoàn hồn đã dùng kẹp gắp than ném về phía ba người kia.

Tần Hằng có “kỹ năng phóng đao” sao có thể ném không trúng đầu bọn họ được? Ba tên còn lại người thì bị ném trúng mông, người thì bị trúng bắp đùi, người cuối cùng thì trúng mu bàn chân.

Bọn họ kêu rên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Độ nóng của than củi hơn nghìn độ, nóng đến nỗi ba người run lẩy bẩy, chỗ bị phỏng cực kỳ đau rát, nên bọn họ cũng không dám xông về phía Tần Hằng nữa.
“Thằng nghèo mạt rệp kia, mày giỏi lắm! Mày có biết lão đại của bọn tao là ai không? Chính là cậu chủ Lô Quốc Bân đấy.

Bây giờ ông đây sẽ gọi điện cho cậu Lô.”
“A lô, cậu Lô tôi là Tóc Vàng, tôi bị người khác bắt nạt ở bờ sông…Được, tôi chờ cậu, cậu gọi thêm nhiều người đến đây…”
“Thằng nghèo kiết xác, cậu Lô sẽ tới đây ngay, mày đợi ăn đòn đi!” Gã Tóc Vàng hống hách nói.

Gã ta và ba tên còn lại bưng băng ghế tới ngồi vây xung quanh Tần Hằng và Long Nghiên: “Các người không có cửa chạy thoát đâu.

Đợi lát nữa người của bọn tao đến rồi, tao sẽ khiến thằng nhóc này quỳ dưới đất gọi tao là ông nội!”
Đám người xung quanh nghe thấy bọn côn đồ gọi cậu Lô tới, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, không khỏi lo lắng nhìn Tần Hằng và Long Nghiên.

“Cậu Lô này là kẻ cầm đầu một phương, không ai dám chọc giận anh ta cả.”
“Đúng đấy.

Lần trước có người chọc giận cậu Lô kết cục bị anh ta đánh gãy tay, vứt xuống sông, bên phía cảnh sát cũng chẳng dám làm gì.”
“Tôi thấy hai người kia tiêu rồi, phỏng chừng cô gái kia sẽ bị cậu Lô bắt đến khách sạn thôi.

Còn anh chàng kia chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân thôi.”

“Để tôi gọi điện cho ba tôi…” Long Nghiên nhíu mày nói xong liền lấy điện thoại di động ra.
Lúc này, một đôi trai gái đi tới chỗ đám đông, chàng trai trẻ bỗng hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao không ai bán đồ nướng hết vậy?”
Long Nghiên nghe được tiếng nói của chàng trai kia, trong lòng càng hoảng sợ, vội vàng trốn sau lưng Tần Hằng, sau đó kéo góc áo anh khẽ nói: “Đưa áo khoác của anh cho tôi mặc tạm.”
“A…” Tần Hằng ngạc nhiên nhưng vẫn cởi áo khoác ra, Long Nghiên nhận áo liền khoác ngay lên người, quay lưng về phía đôi trai gái kia.
Lúc này Tần Hằng mới thấy được đôi trai gái kia, không khỏi vui vẻ thì ra cô gái kia lại là Long Linh.
Lúc nãy Du Minh hỏi Long Linh muốn ăn gì, Long Linh nhớ tới chỗ này nên Du Minh đi theo cô đến đây.
“Không muốn nướng thì không nướng.

Ở đâu ra lắm câu hỏi thế? Cút ngay cho ông!” Gã Tóc Vàng khó chịu nạt Du Minh.
Du Minh sa sầm mặt, vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức lao tới nắm áo gã Tóc Vàng, một tay nhấc gã lên, sau đó quăng mạnh xuống đất.

Gã Tóc Vàng đau đớn kêu lên thảm thiết, cảm thấy mình gãy mấy cây xương rồi.
“Dám đánh đại ca bọn tao, bọn mày chán sống rồi phải không?” Ba tên côn đồ còn lại đứng lên quát Bao Đồng.
“Thằng con hoang, mày có biết cậu chủ này là ai không? Anh ta là…” Bao Đồng đang muốn nói rõ thân phận của Du Minh thì bị anh ta dùng tay ngăn lại.
“Ai ôi, các người cũng gây ra họa rồi.”
“Mau xin lỗi bốn người này đi.

Nếu không đợi lát nữa chỉ chịu thiệt thôi.”
“Các người kích động quá!”

Đám người xung quanh nhìn thấy bọn người Du Minh đánh đám côn đồ lập tức lo lắng thay bọn họ.
“Cô Long!” Tần Hằng gọi Long Linh.

Lúc nãy Long Linh cũng nhìn thấy anh nhưng lại không muốn chào hỏi.
“Cậu biết cô Long?” Du Minh cảm thấy ngạc nhiên.

Nam sinh này vừa nhìn đã biết là kẻ nghèo kiết xác, sao Long Linh có thể quen biết với kiểu người này chứ?
“Bạn học của tôi.” Long Linh cười hờ hững.
“Ồ, vậy sao?” Du Minh và Long Linh đi tới trước mặt Tần Hằng, khi Long Linh nhìn thấy người đứng sau lưng Tần Hằng tuy cô dùng áo khoác nam che người lại, còn trùm kín đầu nhưng Long Linh vẫn nhận ra người này là Long Nghiên – em gái cô.
Lập tức trái tim Long Linh như muốn vọt lên tới cuống họng.

Long Nghiên là vợ chưa cưới của Du Minh, lại dám chạy ra ngoài ăn đồ nướng với đàn ông khác.

Nếu Du Minh biết được anh ta sẽ phản ứng thế nào?
“Anh bạn, có chuyện gì vậy?” Du Minh mỉm cười hỏi.
“Tôi và bạn tôi đang ăn đồ nướng ở đây.

Bốn người này tới đây đòi tiền bọn tôi, sau đó còn muốn đánh chúng tôi…” Tần Hằng chỉ vào bốn tên côn đồ nói.

“Người bạn kia của cậu…” Du Minh cảm thấy người sau lưng Tần Hằng rất kỳ lạ, mặc áo khoác nam, còn trùm kín đầu.
“Ặc… cô ấy bệnh, sợ lạnh ấy mà.” Tần Hằng cũng buồn bực, không biết Long Nghiên bị gì nữa.
“Ồ, vậy à…” Du Minh cũng không nghĩ nhiều chỉ gật đầu.
“Ông chủ quán nướng đâu rồi, đến đây nướng một ít thức ăn nhanh đi.

Cô Long, cô nhìn xem muốn ăn món gì?” Du Minh giống như không có việc gì nói với Long Linh.
“Mày đừng ra vẻ, đợi lát nữa lão đại tao đến đây, đến lúc đó tao xem mày còn cười nổi không?” Tóc Vàng tức giận nói.

Gã ta cũng không dám nói lời sỉ nhục Du Minh, vì sợ mấy gã vạm vỡ sau lưng anh ta lại nện cho một trận nữa.
“Được, tao chờ lão đại của mày tới…” Du Minh cười nói.

Nói xong anh ta kêu ông chủ quán nướng đến, sau đó anh ta và Long Linh chọn hơn một trăm xiên que đưa cho chủ quán nướng giúp.
Du Minh vốn còn kêu Tần Hằng ngồi xuống ăn chung nhưng Long Nghiên ở sau lưng đã khẽ véo anh một cái, Long Linh cũng nháy mắt ngăn Tần Hằng lại.
Du Minh và Long Linh ngồi cùng một bàn thản nhiên ăn thịt nướng.
Tần Hằng âm thầm sợ hãi: “Người đàn ông này đúng là rất có khí phách và can đảm, cậu Lô lợi hại kia sắp tới rồi vậy mà anh ta chẳng lo lắng chút nào.”
Bỗng tiếng “két két” vang lên, mấy chiếc xe ô tô dừng bên đường, hơn hai mươi gã trai trẻ mặc đồ đen bước từ trên xe xuống, trong đó có một người trẻ tuổi tóc dài mặc đồ sườn xám nam màu đen, chính là cậu chủ Lô Quốc Bân xưng bá một phương.
“Cậu Lô tới rồi!”
“Cậu Lô!”
“Bọn nó đánh chúng em, cậu Lô, cậu hãy trả thù giúp bọn em!”
Bốn tên côn đồ nhìn thấy xe của cậu Lô tới như nhìn thấy cứu tinh vội vàng chạy tới.
“Mẹ kiếp, ai đánh bọn mày ra nông nỗi này? Bọn mày không nhắc đến tên tao sao?” Cậu Lô nhìn Tóc Vàng bị đánh người không ra người ngợm không ra ngợm nói.
“Em có nói chứ.

Nhưng cậu Lô à mấy thằng nhóc kia hoàn toàn không coi cậu ra gì.

Lần này cậu phải dạy cho mấy thằng đó một bài học ra oai, nếu không ở bờ sông này chó mèo gì cũng bắt nạt được bọn em!” Gã Tóc Vàng nói.
“Đệch, xem ra lâu rồi ông đây không dạy dỗ ai nên mọi người đã quên địa vị của cậu Lô rồi.

Bọn chúng đâu? Ông đây xử bọn chúng trước!” Cậu Lô gằn giọng nói.
“Ở đằng kia, cậu Lô bọn em đã bao vây không cho bọn chúng bỏ chạy, để em dẫn anh và các anh em qua đó!” Gã Tóc Vàng vui vẻ ra mặt, nhanh chân dẫn đường.
“Cậu Lô, có hai người đứng ở đằng kia, ngoài ra còn có hai người rất kiêu căng nữa, chính là hai người đang ngồi ăn đồ nướng ở kia kìa.” Gã Tóc Vàng chỉ vào bóng lưng của Du Minh và Long Linh nói.
“Này, thằng nhóc kia, ông nội Lô của mày đến rồi mà mày vẫn còn ngồi ăn được à?” Cậu Lô nhíu mày, giận dữ quát.
Du Minh chậm rãi xoay người nhìn cậu Lô cười hờ hững.
Khi cậu Lô nhìn thấy gương mặt của Du Minh thì sự giận dữ trên mặt hắn ta trở nên cứng ngắc rồi biến mất.

Khóe môi của hắn ta run run, ánh mắt trở nên hoảng hốt và lo lắng, hai chân mềm nhũn, thân hình lảo đảo, thoáng cái suýt ngã xuống đất: “Cậu…Du…”