[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 201: Cậu Du Muốn Kết Hôn






Khi Tần Hằng nhìn thấy dáng vẻ này của Long Nghiên, trong lòng anh ta khẽ xao động, không phải Long Nghiên cho rằng phản ứng này của tôi là có tình cảm với cô ta đấy chứ? Không phải, tôi nghĩ nếu không phải là cô ấy, mà là Phó Ưu, Bành Mộng, Tống Tư Vũ, Ngô Tịch Hân… bất kể là ai bị bắt cóc thì tôi cũng sẽ đều phản ứng như vậy.
Tần Hằng đang định giải thích với Long Nghiên thì cô ta lại lấy tay che miệng anh, nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa, tôi biết anh muốn nói gì, anh để tôi giữ lấy cho riêng mình một giấc mộng đẹp đi được không?”
Long Nghiên nói xong thì bỏ tay xuống, hai người im lặng vài giây.
Tần Hằng hỏi: “Long Nghiên, tôi hỏi cô một câu, xin hãy nói thật cho tôi biết, chị gái của cô bị mất trí nhớ phải không? Với lại trước đây cô ấy không ở nhà họ Long đúng không?”
Tần Hằng luôn cảm thấy Chung Khiết không nhận ra mình, rất có khả năng là vì mất trí nhớ, cho nên anh muốn xác thực với Long Nghiên.
Nhìn ánh mắt của Tần Hằng, cơn sóng trong lòng Long Nghiên như muốn dâng trào, chậm rãi nói: “Chị gái tôi bị mất trí nhớ, nhưng chị ấy luôn ở trong nhà chúng tôi, cho dù chị ấy đi ra khỏi nhà thì cũng sẽ có người đi theo.”
Tần Hằng nhìn thẳng vào mắt Long Nghiên, phán đoán xem cô có phải đang nói dối anh hay không.
“Tôi biết anh vẫn luôn cho rằng chị gái tôi là cô bạn gái Chung Khiết của anh, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng thực sự không phải.” Long Nghiên khẽ thở dài.
Tần Hằng gật đầu, không nói gì nữa.
“Ngày mai anh có thể lại đến thăm tôi không?” Long Nghiên hỏi, Tần Hằng nghĩ đến trường học cũng không có chuyện gì, liền gật đầu.
Ngày hôm sau, Tần Hằng đến phòng bệnh sớm, anh mua đồ ăn sáng cho Long Nghiên, ở cùng cô ta từ sáng đến chiều, điều khiến Tần Lãng có chút thất vọng chính là Long Linh không tới thăm Long Nghiên.
“Tần Hằng, anh ra ngoài đi dạo với tôi được không?” Long Nghiên hỏi Tần Hằng.
“Sức khỏe của cô có thể ra ngoài kia sao? Ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Tần Hằng nghiêm túc nói.

“Aiya, không sao đâu, tôi chỉ bị nhốt vài giờ mà thôi, bây giờ tôi gần như đã ổn hơn rồi, ra ngoài chơi đi, tốt hơn rồi.” Long Nghiên nũng nịu nói.
Tần Hằng thấy trạng thái tinh thần của Long Nghiên quả thực đã dần phục hồi, cho nên cũng đồng ý.
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, đầu tiên là đến công viên giải trí Lâm An, sau đó thì đến chợ đồ cổ, Long Nghiên chơi đùa rất vui vẻ.
Trong lúc Tần Hằng và Long Nghiên đang chơi đùa thì một chuyến bay từ New York chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Lâm An.
Sau khi tất cả hành khách xuống máy bay, hai người đàn ông cao lớn, dáng người giống như một huấn luyện viên gym đi ra, phía sau họ là một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam đậm, phía dưới mặc một chiếc quần jogger màu đen, nhãn hiệu đều là SHELLEMMA, trên chân là đôi giày Bullnmike.
Anh ta cắt đầu đinh rất năng động, mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong veo, vừa đi ra ngoài vừa nhàn nhã nhìn điện thoại.
Anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Du-gia tộc đứng đầu Lâm An-Du Minh.
Hai vệ sĩ dẫn Du Minh xuống cầu thang mạn.
Lúc này, một chiếc Bentley Mulsanne từ bên ngoài lái vào, dừng trước mặt Du Minh, ngay sau đó tài xế từ trên xe bước xuống.
Ngay cả thị trưởng, sân đỗ của sân bay cũng không cho ô tô vào, nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Du ở Lâm An quá lớn, bất cứ nơi nào cũng phải bật đèn xanh cho bọn họ.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng đã từ Mỹ trở về.” người lái xe nói với Du Minh, trên môi nở một nụ cười lấy lòng.
“Chuyện lớn của cuộc đời, tôi mà không về thì ai sẽ thay tôi kết hôn đây?” Du Minh cười.
“Này, sao hôm nay lại không có ai đến sân bay đón người? Không một ai trong số con cái của gia đình giàu có quyền thế ở Lâm An đến cả.

Bọn họ nổi loạn tập thể rồi à?” Một vệ sĩ của Du Minh tỏ vẻ không hài lòng nói với tài xế: “Trước đây khi cậu Du trở về, đám con cái của gia đình giàu có đều có mặt ở đây để chào đón, có lần thị trưởng của Lâm An cũng đến.”
“Chuyện này…” Người lái xe đỏ bừng mặt khi bị hỏi, không biết nên nói cái gì.
“Là do tôi không nói cho bọn họ biết, cậu cằn nhằn cái gì vậy?” Du Minh bị lời nói của vệ sĩ làm cho khó chịu, quát nhẹ một câu.

Bao Đồng sợ hãi rùng mình một cái, cúi đầu đáp: “Cậu Du, tôi đáng chết.”
“Long Nghiên vẫn chưa đến à?” Du Minh hỏi.

Anh ta không thông báo cho con cái của gia đình giàu có ở Lâm An, nhưng Long Nghiên-vị hôn thê của anh ta thì đã được thông báo rồi.

Bản thân từ nước Mỹ xa xôi bay về đây, cô ta cũng không xuất hiện, điều này quá không hợp lý rồi nhỉ?
“Tôi chưa thấy cô Long ạ…” tài xế thì thào đáp.
Sắc mặt Du Minh tối sầm lại.
“Thật không thể tưởng tượng nỗi, hôm nay cô ta định không tới sao?” Bao Đồng lầm bầm.

“Ừ, cô ta quá ngạo mạn rồi đấy! Sân bay là căn bản nhất mà cô ta cũng không làm được.” một vệ sĩ khác nói.
Lúc này, có tiếng bước chân yếu ớt vang lên, Du Minh nhìn về phía truyền đến âm thanh, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc váy trắng giản dị đi về phía mình, ánh mắt của Du Minh chợt lóe lên, anh ta bị cô gái này thu hút, ngây ngốc nhìn cô ta đi đến trước mặt mình.
“Cậu Du, tôi đến muộn.” Người phụ nữ xinh đẹp bước đến chính là Long Linh, hôm qua cô đã đồng ý với Long Nghiên là hôm nay sẽ thay mặt Long nghiên đến đón cậu Du.
Ánh mắt của Du Minh nhìn về phía Long Linh, anh ta không còn nhìn thấy gì khác, cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa, chỉ cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trong mắt còn đẹp hơn cả tiên nữ.
“Cậu Du…” Bao Đồng chạm nhẹ Du Minh, anh ta liền tỉnh táo trở lại.
Long Linh nở nụ cười xinh đẹp, lại nói một lần nữa.
“Cô là chị gái của Long Nghiên à?” Trong lòng Du Minh khó hiểu, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói Long Nghiên có chị gái? Có điều đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng mà thôi.
“Em gái tôi bị bệnh, hôm nay nhờ tôi đến đón cậu Du, cậu Du không giận Long Nghiên chứ?” Long Linh hỏi, vừa nãy thấy trên mặt Du Minh vẫn còn tức giận.
“Sao có thể chứ? Cô đến cũng giống cô ấy đến mà, đúng rồi, cô tên là gì?” Du Minh khẽ cười hỏi.
Long Linh rất ngạc nhiên, theo lời của em gái thì Du Minh cũng đã từng đến nhà cô ta, tại sao anh ta còn không biết tên của cô là gì, có thể là do cậu Du đã ở nước ngoài quá lâu nên mới quên mất tên của cô rồi, nghĩ vậy nên Long Linh trầm giọng nói: “Tên tôi tên là Long Linh.”
“Long Linh, một cái tên hay!” Du Minh cười nói: “Cảm ơn cô Long hôm nay đã đến đón tôi, để tỏ lòng biết ơn thì tôi mời cô Long đi ăn tối nhé, cô Long nể mặt tôi nhận lời được không?”
“Được, cậu Du đừng khách sáo!” Thực ra trong lòng Long Linh cảm thấy không hợp lý cho lắm, dù sao thì cô cũng là chị gái của Long Nghiên, có vẻ hơi kỳ cục khi dùng bữa với chồng tương lai của em gái mình, nhưng cậu Du đã nói như vậy, cô cũng không thể nói bất cứ điều gì.
“Mấy người về trước đi, Bao Đồng đi theo tôi là được.” Du Minh nói xong, mời Long Linh đi cùng với mình ra ngoài sân bay, Bao Đồng đi theo phía sau.
Tài xế và người vệ sĩ kia đều sửng sốt, bọn họ đi theo Du Minh nhiều năm như vậy, chưa khi nào nhìn thấy Du Minh đối với người khác lịch sự với nhiệt tình như vậy, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Du Minh nhìn Long Linh, trong lòng cả hai người đều có đáp án rồi, không lẽ cậu Du thích cô Long Linh rồi sao? Không thể nào, cậu Du đã có hôn ước với cô Long Nghiên, lại muốn cùng với chị gái của cô ta ở bên nhau, chuyện này rốt cuộc là làm sao? Tài xế dẫn theo người vệ sĩ kia, mang hành lý của Du Minh, sau đó lái xe về phía nhà họ Du.
Trời sắp tối, Tần Hằng với Long Nghiên đến một khu bán đồ ăn nhỏ bên sông Tiền Đường.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn thịt nướng.” Tần Hằng dắt Long Nghiên đến ngồi xuống một quầy thịt nướng, Tần Hằng hướng về phía ông chủ gọi 100 xiên thịt dê nướng và một số món ăn khác, rất nhanh sau đó thì đồ ăn đã được ông chủ đưa tới bàn của Tần Hằng.
Tần Hằng đã đi lâu như vậy, quá đói nên mở miệng ăn một ngoạm to, Long Nghiên ngồi ở một bên, trong tay cầm một xiên thịt dê nướng, vừa cắn một miếng thì cô ta yên lặng nhìn Tần Hằng.
“Cô ăn không quen mấy món này sao? Cũng khó trách, cô là cô chủ nhà họ Long, phải ăn những món cao cấp nhất mới được, đáng ra tôi không nên đưa cô tới đây.” Tần Hằng dừng lại, có chút hối hận nói.
“Tôi không phải không quen ăn những thứ này.” Long Nghiên cười nói: “Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu tôi không phải là cô chủ nhà họ Long, chỉ là một cô gái bình thường, như vậy thì tôi có thể đến đây ăn thịt nướng với anh mỗi ngày.”
Tần Hằng nghe cô ta nói thế thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Vì sao cô là cô chủ nhà họ Long thì không thể cùng tôi ăn thịt nướng chứ, sau này muốn ăn thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi cùng cô.”
“Tôi chỉ sợ sau này không có nhiều cơ hội.

Thôi đừng nói nữa, được ngày nào chơi ngày đó, Tần Hằng, tôi uống bia với anh là vui nhất, anh uống với tôi đi.” Long Nghiên dơ ly bia trái cây lên, Tần Hằng cụng ly với cô ta, sau đó uống một hớp.
Tần Hằng với Long Nghiên đang ăn thịt nướng thì nghe thấy có mấy người đi về phía mình, bọn họ liếc mắt nhìn, bốn người trẻ tuổi trông như lưu manh ngồi vào bàn của Tần Hằng, đồ ăn trên bàn giống như là do bọn họ gọi vậy, ngồi xuống thì cầm lên mà ăn một cách vô cùng tự nhiên.
Trong mắt Long Nghiên hiện lên sự lo lắng, Tần Hằng nhẹ nhàng vỗ về để cô ta bớt căng thẳng.
“Anh trai à, gần đây anh em chúng tôi có chút nghèo khó, cầm ít tiền ra đây đi.” Một thanh niên tóc nhuộm vàng vừa nói với Tần Hằng vừa ăn xiên thịt nướng.
Tần Hằng bật cười: “Mấy người thấy tôi giống như một kẻ có tiền sao?”
“Anh chắc chắn không có, nhưng người đẹp bên cạnh anh lại là một cô gái giàu có.


Chúng tôi theo dõi hai người rất lâu rồi, ở công viên giải trí với chợ đồ cổ, hai người chi tiền rất hào phóng, bây giờ đưa cho chúng tôi ít tiền dùng với.” Tóc vàng liếc nhìn Long Nghiêu cười nói.
Long Nghiên lấy trong ví ra hơn 6 triệu đưa cho Tóc vàng: “Của mấy người đây, nhanh đi đi.”
Long Nghiên chỉ muốn mau chóng đuổi đám khốn kiếp này rời đi.
“6 triệu, vẫn còn ít đấy!” Tóc vàng cầm lấy 6 triệu, nhếch miệng, đút tiền vào túi.
“Đúng vậy, tổ chức Á vận hội bây giờ diễn ra rồi, Á vận hội kết thúc, ngày 15 tháng 9, cậu cả nhà họ Du sẽ kết hôn với cô hai nhà họ Long.

Trong thời gian tới, cảnh sát Lâm An sẽ kiểm tra rất nghiêm, đám côn đồ nhỏ chúng tôi, hơn một tháng không thể ra ngoài để thu phí bảo kê, trong khi cảnh sát vẫn còn buông lỏng thì phải kiếm nhiều tiền một chút.” một tên lưu manh khác nói.
Cô hai nhà họ Long phải gả cho cậu cả nhà họ Du? Vậy không phải là Long Nghiên à? Tần Hằng kinh ngạc nói: “Anh nói cô hai nhà họ Long phải gả cho cậu cả nhà họ Du sao?”
“Này, tên tầm thường nhà anh, cái gì cũng không biết, nói cho anh biết cũng không có sao cả, nhà họ Du là gia tộc đứng đầu ở Lâm An, thực lực vượt xa các gia tộc sau này, cậu cả Du phải lòng cô chủ nhà họ Long.

Hai gia đình sẽ tổ chức đám cưới vào ngày 15 tháng 9, cả hai gia đình đều là gia tộc Lâm An, cuộc hôn nhân này nhất định là một sự kiện lớn ở Lâm An, để đảm bảo hôn lễ thì đến lúc đó cảnh sát Lâm An chắc chắn sẽ tuần tra rất chặt để duy trì trật tự, chúng tôi là lưu manh nên không có cách nào ra ngoài làm ăn, hiểu không?”
“Này, tại sao lại phải nói với anh ta nhiều điều vô nghĩa như vậy, người đẹp, nếu cô đưa ra 60 triệu nữa thì chúng tôi cũng không làm khó hai người nữa.” Tóc vàng nói với Long Nghiên.
Long Nghiên muốn chuyển 60 triệu cho Tóc vàng, nhưng Tần Hằng lại ngăn điện thoại của cô, anh nhìn cô ta lắc đầu.
Trước đó đã đưa cho đám lưu manh này 6 triệu rồi, bọn chúng lại đòi thêm 60 triệu, nếu đưa cho bọn chúng 60 triệu thì có lẽ sẽ lại đòi tiếp 60 triệu nữa thôi!
“Chúng ta đi thôi!” Tần Hằng kéo Long Nghiên, muốn rời khỏi quầy thịt nướng.
“Mẹ kiếp, chúng mày có phải là không để tụi tao trong mắt phải không? Chúng mày không coi tụi tao ra gì phải không?” Tóc vàng đập nát một chai bia, bốn tên lưu manh đột nhiên đứng dậy vây quanh Tần Hằng với Long Nghiên.
“Mấy người muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát đấy.” Tần Hằng bảo vệ Long Nghiên ở phía sau, cau mày nhìn bốn tên lưu manh.
“Mẹ kiếp, ông đây sẽ xé rách miệng mày trước khi mày gọi cảnh sát!” Tóc vàng nói một cách hung tợn, rồi lại nhìn Long Nghiên từ trên xuống dưới, xong rồi anh ta lộ ra vẻ xấu xa: “Anh em, cô gái này trông thật quyến rũ.

Chúng ta hãy đánh chết tên nhóc này trước đi, sau đó đưa cô gái nhỏ này đến khách sạn để vui vẻ, chúng ta làm cho cô gái nhỏ này cảm thấy thoải mái, chủ động giao tiền trong thẻ ra.”