[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 197: Suýt Nữa Bị Tần Hằng Phá Hoại






Mấy ngày sau, chủ nhiệm Lưu quả thực cũng không làm ầm lên, trong trường không có chút tin tức gì liên quan đến việc Tần Hằng quyên góp tiền.

Trong mắt các bạn học, Tần Hằng vẫn là một tên nghèo hèn không hơn không kém.

Có thời gian là anh sẽ đi tập luyện với mấy người Long Linh, chỉ là qua mấy chuyện lúc trước, thái độ của Long Linh với Tần Hằng càng trở nên lạnh lùng.

Chớp mắt đã đến ngày tổ chức chương trình chào tân sinh viên.

Trên quảng trường trăng tròn của trường đại học Giang Nam, buổi sáng đã bắt đầu dựng một sân khấu bằng thép rất lóa mắt, buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống, sân khấu bằng thép được thắp sáng bằng những ánh đèn màu xanh lam, cứ lặng lẽ chiếu sáng, chờ đến khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Tần Hằng buổi trưa đã ngủ một giấc, lúc này đã thức dậy, tắm rửa, thay quần áo, chạy về phía sân khấu.

Anh đi đến khu vực phía sau sân khấu, thay trang phục biểu diễn xong, Long Linh và Tào Ninh vẫn chưa đến, Tần Hằng nhìn thấy trong hội trường có mấy sinh viên ở trong hội sinh viên mặc vest đi giày da, đang duy trì trật tự ở hội trường, bạn cùng ký túc xá của mình là Trương Kỳ cũng ở đó.

Tần Hằng nghĩ đến màn biểu diễn lúc nữa của mình, phải nhảy ở trên sâu khấu, không muốn đánh rơi điện thoại trên sân khấu, vì vậy đã chạy đến bên cạnh Trương Kỳ, nhờ cậu ta cầm điện thoại hộ, đợi đến khi mình biểu diễn xong sẽ tìm cậu ta để lấy.

Lúc này, các nghệ sĩ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bạn nhảy của Tần Hằng trong tiết mục này, Trương Hiểu San đang vô cùng tức giận, lúc nãy cô ta cùng với một bạn học đi đến quán ăn bên ngoài trường học để ăn cơm, đã đánh rơi một đạo cụ rất quan trọng là dây buộc tóc ở trong quán ăn.

Trương Hiểu San nghĩ đến khoảng cách từ sân khấu đến quán ăn xa như vậy, nếu đi chưa chắc đã tìm được dây buộc tóc, trong lòng xoắn xuýt không biết có nên đi tìm hay không.

Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Tần Hằng, đôi mắt đảo đảo, đã nghĩ ra một cách, tên nhóc này chân dài tay dài, chắc chắn chạy rất nhanh, nhờ cậu ta chạy đi xem giúp mình là được rồi.

“Tần Hằng, đạo cụ dây buộc tóc của tôi để quên ở quán “Hương Mãn Lầu” ở ngoài trường học rồi, cậu giúp tôi đi lấy về được không?” Trương Hiểu San đi đến bên cạnh Tần Hằng, lo lắng nói.

“Cậu tự đi đi, bây giờ vẫn còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, có thể kịp thời gian” Tần Hằng nói.

Trương Hiểu San này xem anh là kẻ ngốc sao, dựa vào cái gì cô ta mất đồ lại bảo anh đi tìm.

“Aiya, nếu như tôi có thời gian còn nhờ cậu làm gì, lát nữa tôi còn phải giúp Long Linh mặc đồ diễn, tôi đi rồi ai giúp Long Linh, lẽ nào cậu muốn cậu Tào giúp Long Linh mặc sao?” Trương Hiểu San nói, nhiều ngày như vậy, cô ta có thể nhìn ra Tần Hằng yêu thầm Long Linh, lợi dụng Long Linh để khích anh.


“Cô nói thật sao?” Tần Hằng hỏi.

“Cậu không đi đúng không, được, tôi tự mình đi, để cậu Tào giúp Long Linh mặc đồ là được rồi.

” Trương Hiểu San thấy Tần Hằng đã mắc câu, giả vờ nói.

“Được, tôi đi tìm giúp cô, cô ở lại đây đi.

” Tần Hằng vội vàng đứng dậy, nghĩ đến cảnh tượng Tào Ninh giúp Long Linh mặc đồ, Tần Hằng lập tức sợ hãi, anh nói với Trương Hiểu San một câu, sau đó vội vàng chạy đến Hương Mãn Lâu ở bên ngoài trường học.

“Hừ, đồ nghèo hèn, cậu đúng là rất nặng tình với Long Linh.

” Trương Hiểu San cười, than thở một câu, khoan thai ngồi xuống ghế.

Lúc này, Tào Ninh và Long Linh cùng nhau đi đến, bọn họ đã trang điểm xong, đã thay đồ diễn.

“Tần Hằng vẫn chưa đến sao?” Tào Ninh cau mày hỏi.

Trương Hiểu San gật đầu nói: “Ừ, cậu Tào, tên tiểu này không coi trọng bữa tiệc này rồi.


Tào Ninh hừ một tiếng nói: “Tên tiểu từ này không diễn trên sâu khấu càng tốt.


Lúc này, điện thoại của Long Linh vang lên, là em gái Long Nghiên gọi đến, Long Linh nhận điện thoại.

“Alo, chị, tối nay trường chị tổ chức bữa tiệc đón tân sinh viên đúng không, em muốn đến xem.

” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Long Nghiên.

“Vậy em tự mình gọi xe đến đây đi, tiết mục của chị ở phía sau, em qua có thể xem được đó.

” Long Linh cười nói.

“Bây giờ trời đã tối rồi, em đi một mình sợ lắm, hay là…hay là chị bảo…bảo Tần Hằng qua đón em đi, có cậu ấy em sẽ yên tâm hơn.

” Long Nghiên có chút ngại ngùng nói.

“Nhưng…” Long Linh vẫn muốn nói cho em gái biết Tần Hằng cũng là người biểu diễn tiết mục này, nhưng cô ta biết em gái bảo Tần Hằng đến đón cô, trên thực tế là muốn gặp Tần Hằng, nghĩ đến tiết mục của mình ở gần cuối, cho dù Tần Hằng đi đón em gái mình cũng vẫn sẽ kịp giờ, liền nói: “Được, chị bảo cậu ta lập tức qua đón em….


“Cảm ơn chị, bây giờ em đang ở KFC, chị bảo cậu ấy đến thì gọi điện thoại cho em…” Long Nghiên nói xong thì cúp máy.

Long Linh lắc đầu, cô ta tìm số điện thoại của Tần Hằng trong danh bạ của một người đến tham gia chương trình, bấm số, đang định gọi, nghĩ đến lần này cô ta gọi điện thoại cho anh sẽ không khiến anh cảm thấy mình cũng bắt đầu có ấn tượng tốt với anh đấy chứ?
Long Linh suy nghĩ mấy phút, cuối cũng không lựa chọn gọi điện thoại mà gửi một tin nhắn, bảo Tần Hằng đi đến đón em gái.

Đúng 8h tối, rất nhiều người ngồi dưới khán đài tối om, đây đều là những tân sinh viên của đại học Giang Nam, xung quanh còn có 2,3 vòng sinh viên năm 2 năm 3 đứng, sau một hồi chiếu những ánh đèn chói mắt, chương trình chào đón tân sinh viên chính thức bắt đầu! Từng tiết mục lần lượt lên sân khấu, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét dưới sân khấu ngày càng nồng nhiệt.

Tân Hằng vất vả lắm mới tìm thấy dây buộc tóc mà Trương Hiểu San làm mất, cuối cùng cũng trở lại hậu đài, Trương Hiểu San đi lên, nói tiếng cám ơn, nhận lấy dây buộc tóc của mình.

Tần Hằng nhìn Long Linh ngồi ở bên cạnh đang chăm chú xem biểu diễn, nhỏ giọng nói với Trương Hiểu San: “Trang phục của Long Linh là cô giúp cô ấy mặc sao?”
Trương Hiểu San xoa mũi, cười nói: “Yên tâm đi, là tôi, cậu Tào ngay cả một ngón tay cũng không chạm vào Long Linh.


Tần Hằng yên tâm, cảm thấy lần này giúp Trương Hiểu San đi lấy dây buộc tóc, tuy có chút mệt mỏi, nhưng cũng đáng giá.

Tần Hằng chậm rãi đi đến bên cạnh Long Linh ngồi xuống, Long Linh thấy Tần Hằng đã đến, nghĩ anh tốn nhiều thời gian như vậy, nhất định đã đón em gái đến, liền hỏi: “Đưa đến rồi?”
Mấy ngày nay Long Linh rất ít khi nói chuyện với Tần Hằng, lúc này Tần Hằng có chút được sủng ái mà kinh sợ, anh nghĩ Long Linh đang hỏi đã lấy được dây buộc tóc của Trương Hiểu San về chưa, lập tức gật đầu, cười nói: “Lấy về rồi.


“Vậy thì tốt” Long Linh thờ ơ nói, cũng sắp đến tiết mục của cô ta rồi, cũng không gấp gáp đi gặp Long Nghiên.


Nghe thấy MC trên sâu khấu lớn tiếng nói: “Tiết mục tiếp theo là “Đứa bé theo đuổi ước mơ” mà chúng ta mong đợi nhất, người biểu diễn: Tào Ninh, Long Linh, Trương Hiểu San, Tần Hằng….


MC giới thiệu xong, phía dưới sân khấu vang lên những tiếng reo hò, sinh viên nam nữ đều rất thích thú, Tào Ninh là bạch mã hoàng tử trong mắt của các nữ sinh, Long Linh là nữ thần của trường đại học Giang Nam trong mắt các nam sinh viên, cặp đôi vàng kết hợp với nhau, sao có thể không khiến người khác mong đợi được chứ.

Đám người Tào Ninh còn chưa lên sân khấu, dưới khán đài đã hoàn toàn sôi sục.

Nam sinh lớn tiếng hét “Long Linh, Long Linh, Long Linh…”
Nữ sinh cũng không chịu yếu thế, hét: “Cậu Tào, cậu Tào, cậu Tào…”
Đám người Tào Ninh từ hậu đài đi lên sân khấu, khán giả dưới khán đài đều che miệng nhảy cẫng lên, rõ ràng vô cùng kích động.

Ánh đèn vừa tắt đi, cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.

Ánh đèn dần dần sáng lên, tiếng nhạc cũng vang lên, giọng hát cao, bay bổng của Long Linh cất lên.

“Rốt cuộc là thế giới tràn ngập hoa tươi đang ở đâu
Nếu như nó thật sự sự tồn tại thì tôi nhất định sẽ đến đó
Tôi muốn đứng trên ngọn núi cao nhất
Không quan tâm đến nó có phải là vách núi cheo leo.


Tiếng hát của Long Linh dừng lại, Tào Ninh hát tiếp.

“Cố gắng sống, cố gắng yêu hết mình dù có gì đi nữa
Không cần phải cầu xin sự hài lòng của bất cứ ai, chỉ mong nó xứng đáng với mình
Tôi chưa từng từ bỏ lý tưởng của mình
Ngay cả khi ở trong những ngày tháng tuyệt vọng.


Hai người bọn họ lần lượt lên sân khấu để hát, Tần Hằng đi theo sau bọn họ làm động tác chạy, nhảy, vươn vai để làm nổi bật lên tinh thần của bài hát.

Chỉ là ánh mắt nhìn nhau thâm tình khi hát khiến trái tim Tần Hằng bắt đầu đau nhỏi, bình thường lúc tập luyện vẫn chưa có cảm giác này, bây giờ dưới ánh đèn, âm nhạc và dưới ánh mắt của hàng vạn khán giả ở hội trường, cảm giác này dường như rõ ràng hơn.

Tần Hằng đang máy móc làm những động tác phụ họa.

Bài hát đến đoạn điệp khúc, là Long Linh và Tào Ninh cùng nhau hát, giọng hát của hai người hòa vào nhau, rất phù hợp.

“Chạy về phía trước, ngênh đón những ánh mắt lạnh lùng và những lời chế nhạo
Không gặp khó khăn thì sao có thể cảm nhận được sự rộng lớn của sinh mệnh
Vận mệnh không thể bắt chúng ta quỳ xuống để cầu xin
Cho dù máu chảy đầy cánh tay.


Long Linh và Tào Ninh nắm tay nhau, bước đi theo nhịp điệu của âm nhạc, khiến khán giả ở dưới khán đài cũng lớn tiếng hát theo bọn họ, hai ba nghìn người cùng nhau hát một bài hát, vô cùng hào hùng, làm cả hội trường trở nên hùng tráng.

Mà Tần Hằng chỉ chú ý đến ánh mắt thâm tình của Long Linh và Tào Ninh, vốn dĩ lúc này anh phải chạy từ nên trái sân khấu sang bên phải giống như chạy nước rút, nhưng Tần Hằng lại dừng lại, anh đứng phía sau Long Linh, nhìn hai người bọn họ.

Cho dù Đổng Ích và Trương Hiểu San nhắc nhở như thế nào Tần Hằng cũng không nghe thấy.

May mà tất cả khán giả ở hội trường đã chìm đắm vào trong tiếng hát của Long Linh và Tào Ninh, bọn họ không nhìn thấy trên sân khấu còn có một người múa phụ họa đứng bất động.

“Không khoan nhượng cho đến khi già đi.


Đến cuối bài hát, Long Linh và Tào Ninh ôm lấy nhau, ở dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm, không biết ở đâu, có người hét lên “ ở bên nhau, ở bên nhau…”, tiếng hét ngày càng lan rộng, cuối cùng cả hội trường cùng hét lên: “Ở bên nhau, ở bên nhau”, vang vọng khắp khuôn viên trường.

Tào Ninh nắm tay Long Ninh, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Long Linh, vô cùng thích thú, trái tim đập liên tục, từ từ đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Linh, trong lòng Long Linh vô cùng phức tạp, trong tiếng hò hét của nhiều người như vậy, cô cũng không biết mình phải làm gì, khuôn mặt của Tào Ninh sắp chạm vào khuôn mặt của Long Linh.

Đột nhiên, Tào Ninh bị ai đó đẩy ra, anh ta lảo đảo mấy cái, suýt nữa thì bị ngã, thấy chính là Tần Hằng đã kéo Long Linh, đẩy anh ta ra, liền tức giận.

Khản giả dưới khán đài cũng muốn nổi giận, Tần Hằng đã phá vỡ cảnh tượng mà họ mong muốn được nhìn thấy, tất cả khán giả đều lớn tiếng mắng Tần Hằng, tiếng mắng chửi vang lên giống như sóng biển ập về phía sân khấu.


“Mẹ nó, làm gì vậy!”
“Tiểu tử, không muốn sống sao.


“Cướp nữ thần của tôi”
“Đẩy nam thần của tôi! Đúng là muốn chết mà”
“Sao cậu lại làm như vậy”
….

“Đi theo tôi!” Tần Hằng không quan tâm khán giả ở dưới khán đài đang mắng mình cái gì, chỉ là anh không thể nhìn thấy Long Linh bị người khác hôn, Tần Hằng nói xong, kéo Long Linh chạy đến phía sau cánh gà.

“Mẹ nó, cậu, cái tên tiểu tử này cố ý làm loạn đúng không!” Lê Tịch và mấy diễn viên ở khán đài vây quanh Tần Hằng, lúc này Tào Ninh cũng từ trên khái đài đi xuống.

“Gọi mấy người ở khoa thể dục đến đây, đánh cho cậu ta một trận…” Tào Ninh tức giận nói với Lê Tịch, Lê Tịch trả lời một tiếng, sau đó gọi kêu người khác đi gọi người.

“Không được đi.

” Long Linh đột nhiên nói.

“Long Linh, em còn bảo vệ cậu ta.

” Tào Ninh bất mãn nói.

Long Linh liếc nhìn Tần Hằng, lại nhìn Tào Ninh nói: “Tôi không bảo vệ cậu ấy, cậu ấy cũng không làm sai cái gì, tại sao anh phải kêu người đánh cậu ấy.


Long Linh nói như vậy, Tào Ninh đột nhiên hiểu ra, Long Linh nói, bản thân mình ở trên sân khấu chuẩn bị hôn cô là mạo phạm cô, Tần Hằng không có làm sai.

Nói xong, Long Linh đi đến chiếc ghế dài sau đó ngồi xuống.

Trong lòng Tào Ninh thầm kêu một tiếng “toi rồi”, vốn dĩ anh ta còn muốn mượn sự reo hò của mọi người, tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Long Linh, không ngờ ngược lại lại khiến Long Linh tức giận.

“Cậu Tào, có gọi người của khoa thể dục nữa không?” Lê Tịch hỏi.

Tào Ninh lườm anh ta, lập tức đi nhanh đến bên cạnh Long Linh, sau đó ngồi xuống, Lê Tịch bị dọa đến mức rụt cổ lại, cũng đi đến bên cạnh Tào Ninh xem xem có thể giúp anh ta khuyên Long Linh không.

“Long Linh, anh sai rồi, lúc nãy ở trên sân khấu anh quá kích động, trong đầu trống rỗng, vì vậy mới làm ra chuyện như vậy, em tha thứ cho anh có được không?” Tào Ninh khẩn thiết nói với Long Linh.

Long Linh nghe thấy anh ta nói cũng rất chân thành, lại nghĩ đến mình cũng chưa bị anh ta hôn, cô ta cũng rất ngưỡng mộ tài hoa của Tào Ninh, liền gật đầu: “Lần này bỏ đi, đúng rồi, phần biểu diễn trên sân khấu của chúng ta hình như rất thành công, khán giả rất thích.


“Ừ, em không nhìn thấy mọi người đều hát cùng chúng ta sao?” Thấy Long Linh đã tha thứ cho mình, Tào Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.


“Long Linh, cậu Tào, phần biểu diễn của chúng ta rất tốt, nhưng hai người không nhìn thấy, cái tên họ Tần này trong lúc hai người hát đến đoạn điệp khúc lại đứng bất động trên sân khấu, nếu như không phải do hai người hát quá hay, tiết mục này đã bị tên tiểu từ này phá hoại rồi.

” Lê Tịch chỉ vào Tần Hằng nói.