[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 196: Quyên Góp Toàn Bộ 1500000 Euro






Tần Hằng thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn, dọn dẹp những thứ mà bọn người Long Linh chưa dọn dẹp xong, cất kĩ cái đệm, bỏ vào trong phòng dụng cụ, tự mình đi tới nhà ăn ăn cơm rồi trở về ký túc xá.
Nằm ở trên giường, Tần Hằng không khỏi nghĩ tới lời Lê Tịch đã nói, chuyện bữa tiệc chào đón sinh viên mới thiếu phí tài trợ.
“Chi phí tài trợ..." Tần Hằng thì thầm hai câu ở trong miệng, ánh mắt nhìn phía dưới giường mình, nghĩ đến trước đó Triệu Minh Minh cho anh hơn 1500000 Euro, Tần Hằng cũng không có cách nào bỏ vào trong ngân hàng, nếu không thì chắc chắn sẽ bị gia tộc phát hiện, Euro cũng không thể nào được lưu thông trong nước, mặc dù anh có nhiều tiền như vậy nhưng mà cũng giống như là không có tiền.
Tần Hằng nghĩ thầm: “Không bằng mình cho 1500000 Euro này cho trường học hết đi, để bọn họ đảm bảo tiền ăn cơm của mình ở đại học Giang Nam, tiền ở cùng với các vấn đề cần phải dùng tiền khác, dù sao thì vẫn có tác dụng hơn so với việc đặt 1500000 Euro dưới gầm giường làm nặng thêm.”
Tần Hằng cẩn thận suy nghĩ một chút, nắm chắc suy nghĩ liền quyết định nhanh chóng đưa 1500000 Euro này đến trường học.
Sáng ngày hôm sau học xong, Tần Hằng trở lại ký túc xá lấy túi 1500000 Euro từ trong vali ra, vốn dĩ anh muốn bỏ túi vào trong balô nhưng mà cái ba lô của anh nhỏ không có thể chứa được, cho nên anh dứt khoát không bỏ vào.
“Lão Tần, cậu quả thật là nhân tài đó nha, rác mà cậu cũng nhét vào trong vali, tôi phục cậu luôn.”
“Nhanh đi ném nó đi, rác mà cũng làm như bảo vật.”
Hai người bạn cùng phòng nhìn Tần Hằng, lên tiếng nói.
“Được, để tôi đi.” Tần Hằng vui vẻ hơn, xem ra là có thể che giấu tai mắt với những người trong ký túc xá, nói xong anh mang theo túi đi ra ngoài ký túc xá.
Tần Hằng trực tiếp đi đến tòa nhà hành chính, nơi đây là nơi tập trung các khoa khác nhau của trường đại học Giang Nam Tần Hằng muốn đưa 1500000 Euro này đến phòng tài vụ.

Chẳng mấy chốc Tần Hằng đã tìm được cửa phòng tài vụ, gõ cửa, sau khi nghe thấy âm thanh "mời vào" ở bên trong, Tần Hằng mang theo túi rác bước vào trong.
Trong phòng làm việc là một loạt bàn làm việc, có bốn nhân viên làm việc đang ngồi đó, trong đó có một người đàn ông bị hói đầu khoảng chừng năm mươi tuổi, chắc là chủ nhiệm Lưu phụ trách, có hai người ngồi đó với bộ dáng như là học sinh, đúng là Tào Ninh và Lê Tịch, đạo diễn của bữa tiệc chào đón sinh viên mới.
“Cậu đến phòng tài vụ làm gì vậy?” Tào Ninh kỳ quái hỏi.
Ngày hôm qua anh ta đã nói chuyện tài trợ cho bữa tiệc chào đón sinh viên mới cho ba mình biết, thân là thương nhân, ba của anh ta còn suy nghĩ chu đáo hơn là anh ta, kêu anh ta hỏi rõ ràng trường học rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền, chi tiêu về phương diện nào, ông ta ước lượng một chút rồi sau đó quyết định tài trợ bao nhiêu, ngày hôm nay Tào Ninh và Lê Tịch đến đây để hỏi một chút.
“À...!tôi đến đây..." Tần Hằng kinh ngạc, không ngờ đến là gặp bọn người Tào Ninh ở chỗ này, anh vô thức giấu túi rác ra sau lưng.
Gia tộc của Tào Ninh là gia tộc đứng đầu ở Lâm An, bản thân mình bỗng nhiên lại bỏ ra một khoản tiền 1500000 Euro vô cùng lớn, nếu như anh ta điều tra ra mình thì làm sao bây giờ đây.

Nếu như làm cho Khổng Qúy Quân biết được, để gia tộc biết mẹ của mình lén cho mình nhiều tiền như thế vậy, sẽ bất lợi đối với mẹ của mình.
“Cậu cầm túi rác đến phòng tài vụ làm gì vậy hả? Cậu có biết lịch sự không.” Lê Tịch chỉ vào túi rác sau lưng Tần Hằng rồi nói.
Anh ta nói chuyện, lực chú ý của người khác cũng đều di chuyển trên túi rác, mấy nhân viên bất mãn lên tiếng nghị luận.
“Đúng rồi đó, mang theo túi rác có bẩn hay không chứ.”
“Bộ tài vụ là bộ phận của trường học, mang theo tứ giác đến đây, thật là bất lịch sự.”
...
“Thật ngại quá.” Tần Hằng nói một câu.
“Uổng phí cho cậu cũng biết xấu hổ.” Lê Tịch cười lạnh nói, lại liếc mắt nhìn Tần Hằng một chút rồi nói với Tào Ninh: “Cậu Tào, tôi thấy là thằng nhóc này đến phòng tài vụ để xin hỗ trợ dành cho học sinh nghèo, cậu xem xem cậu ta ăn mặc rách rưới như thế, hơn nữa tôi nghe nói nghỉ hè cậu ta còn bán bánh rán hai tháng trời, ở trong nhà cũng không phải là nghèo bình thường đâu.”
“Hừ, mình có tay có chân cùng lắm thì tìm một công việc trong nhà ăn hoặc là thư viện của trường học, cũng có thể kiếm được tiền, đừng phát triển đến cái dạng nghèo khó đi xin ăn, loại người này nói trắng ra chính là lười biếng.” Tào Ninh cười lạnh nói.
“Bạn học này, nếu như muốn xin trợ cấp cho người nghèo thì trước tiên phải viết đơn, sau đó giao cho ban cán sự lớp, phòng tài vụ không nhận đơn đâu, bạn nên đi về đi.” Chủ nhiệm Lưu đầu hói đi đến nói cho Tần Hằng biết.
Tần Hằng suy nghĩ hiện tại có bọn người Tào Ninh ở đây, mình cũng không nói rõ được, anh gật đầu chào hỏi với chủ nhiệm Lưu, tự mình đi ra ngoài cửa, lúc Tần Hằng đóng cửa lại nghe thấy chủ nhiệm Lưu nhỏ giọng nói: “Cái bạn học sinh này muốn xin trợ cấp cho học sinh nghèo mà cũng không chịu xem quy trình cho cẩn thận, đầu óc không có mà cứ xông vào đây, trợ cấp cho cái loại học sinh này thì có lợi ích gì chứ..."
Tần Hằng cũng không đi xa, chỉ là đứng ngoài hành lang nhìn phong cảnh ở phía dưới, trôi qua hơn bốn mươi phút, cửa phòng làm việc mở ra, chủ nhiệm Lưu mỉm cười tiễn Tào Ninh và Lê Tịch ra ngoài.
“Cậu còn chưa đi nữa?” Tào Ninh nhìn thấy Tần Hằng vẫn còn đang ở đó, lạnh lùng cười nói rồi lại nói với chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu, bọn em đi trước đây, chuyện tài trợ em sẽ thương lượng lại với ba của em, rất nhanh sẽ cho mọi người câu trả lời chắc chắn, thầy vẫn nên xử lý cái tên học sinh nghèo khó này đi.”
Nói xong, Tào Ninh và Lê Tịch kinh thường nhìn Tần Hằng một chút, sau đó cùng nhau rời khỏi.
“Này, tôi nói cho em biết chứ bạn học sinh này, không phải là lúc nãy thầy đã nói cho em rõ rồi hả, nếu như em muốn xin trợ cấp thì trước tiên em cần phải viết đơn giao cho ban cán sự lớp, bộ tài vụ không trực tiếp nhận đơn, em đi nhanh đi.” Chủ nhiệm Lưu khoát khoát tay nói, nói xong rồi đi vào trong phòng làm việc, Tần Hằng im lặng đi theo sau lưng ông ta.
“Cái đứa nhỏ này chuẩn bị làm gì vậy?” Chủ nhiệm Lưu bất mãn nói.

“Em đến đây không phải để xin trợ cấp cho người nghèo, em tên là Tần Hằng, em đến đây để tài trợ cho bữa tiệc chào đón sinh viên mới.” Tần Hằng nghĩ là mình ăn mặc không đẹp, cũng không trách chủ nhiệm Lưu hiểu lầm mình.
Tần Hằng nói xong, chủ nhiệm Lưu cùng với mấy nhân viên trong phòng làm việc đều cười ha hả, lúc nãy bọn người Tào Ninh có mặt ở đây, đã nói với những người trong phòng làm việc Tần Hằng chính là một tên nghèo trong khoa khoa học, căn bản cũng không cần phải quan tâm đến anh.
“Bạn học à, tài trợ cho bữa tiệc chào đón sinh viên mới cũng không phải là có mấy trăm nghìn là làm được.

Chúng tôi nhận tâm ý của cậu, cậu vẫn nên trở về đi.” Chủ nhiệm Lưu cười nói.
“Không phải đâu, em muốn tài trợ không ít tiền, trước tiên có thể mời những người khác ra ngoài một chút được không ạ?” Tần Hằng suy nghĩ chuyện mình tài trợ tiền để cho ít người biết thì càng tốt hơn.
“Hắc, thằng nhóc này tính làm cái gì vậy hả, kêu bọn tôi đi ra ngoài.”
“Đúng vậy đó, cậu tài trợ bao nhiêu tiền, còn sợ chúng tôi nhìn thấy à?”
“Muốn tài trợ thì cứ tài trợ đi, không muốn tài trợ thì đi chỗ khác, đừng có nói nhảm nhiều như vậy.” Mấy sinh viên làm việc ở đây nghe thấy Tần Hằng kêu bọn họ đi ra ngoài, lập tức bất mãn.
“Tôi thấy em vẫn nên về đi, tôi đã nghe bọn người cậu Tào nói tình huống của em không tốt bao nhiêu rồi, có mấy trăm nghìn đó vẫn nên mua cho mình một bộ quần áo cho đàng hoàng.” Chủ nhiệm Lưu thấy Tần Hằng rất cố chấp, nói xong liền muốn đẩy anh ra ngoài.
“Chủ nhiệm Lưu, thầy đừng có vội mà.” Tần Hằng thở dài trong lòng, đưa túi rác ở trong tay vào tay của chủ nhiệm Lưu.
“Này, cái đứa nhỏ này có bẩn không chứ...” Mắt thấy tay mình sắp đụng phải túi rác, chủ nhiệm Lưu hốt hoảng kêu lên, trong nháy mắt tay của ông ta chạm vào túi rác, tiếng kêu của ông ta im bặt lại, ông ta cảm nhận được ở trong túi có một xấp tiền, chủ nhiệm Lưu liền trở nên ngây dại, ông ta hoảng hốt nhìn về phía Tần Hằng, chỉ nhìn thấy Tần Hằng đang cười với ông ta, lại dùng ánh mắt chỉ vào những người khác.
“Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Chủ nhiệm Lưu nói với mấy người còn lại, mấy người bọn họ phàn nàn liên tục, chủ nhiệm Lưu lại hét lên một tiếng, bọn họ đi ra ngay.
“Trong cái này của em là cái gì vậy?” Những người khác đều đã đi ra ngoài, chủ nhiệm Lưu mới hỏi.
Tần Hằng mang theo túi rác khoan thai ngồi ở trên ghế, để túi rác lên trên bàn, chậm rãi giải thích, hai mắt của chủ nhiệm Lưu mở to lên nhìn Tần Hằng, trong đầu của ông ta vẫn còn đang có nghi vấn Tần Hằng ăn mặc bình thường như thế, trong túi rác của anh lại có nhiều tiền như vậy, hay là căn bản cũng không phải là tiền mà là giấy trắng hoặc là tiền âm phủ.
Tần Hằng mở túi rác ra, chậm rãi để tiền ở bên trong lộ ra.
“Má ơi, cái thằng nhóc này cậu cố ý chọc tôi có đúng không hả?” Chủ nhiệm Lưu bỗng nhiên hét lên.
“Cái gì, đây là Euro mà, thầy nhìn cho thật kỹ đi.” Tần Hằng giật mình, vội vàng nói.
“Euro..." chủ nhiệm Lưu nhìn kỹ lại, trên mặt lập tức cười tươi như hoa, lúc nãy trong đầu của ông ta suy nghĩ đến bên trong túi rác là một đống tiền việt nam đồng màu xanh, lúc này ông ta lại nhìn thấy màu tím màu xanh ở bên trong, ông ta vô thức xem nó như là tiền âm phủ, lúc sau mới nhìn rõ lại cái này quả thật là một túi Euro, so với tiền trong nước còn đáng giá hơn rất nhiều.
“Xin lỗi, quá thất lễ rồi, cậu mang nhiều tiền đến đây là để...!nhìn thấy có nhiều tiền như vậy, thái độ của chủ nhiệm Lưu đối với Tần Hằng đã lập tức thay đổi.
“Em muốn quyên góp số tiền này cho trường học, dùng để tài trợ cho bữa tiệc đón sinh viên mới.” Tần Hằng nói.
“Em có nhiều tiền như vậy, bữa tiệc chào đón sinh viên mới không cần có nhiều tiền như thế đâu, có lẽ là chỉ cần sáu trăm triệu là được rồi.” Chủ nhiệm Lưu nói.

“Ít như vậy hả, số tiền còn lại dùng cho chi tiêu khác trong trường học là được rồi.” Tần Hằng suy nghĩ rồi nói.
“Em thật sự muốn quyên góp hết số tiền này luôn hả? Cảm ơn, thật sự cảm ơn, thầy sẽ báo lại công ơn của em với hiệu trưởng, để ông ấy vinh danh em trong trường đại học..." chủ nhiệm Lưu vui mừng nói.
Trước đó lúc ông ta nói chuyện với bọn người Tào Ninh, Tào Ninh lại hỏi là cái này cần bao nhiêu tiền, đường đường là cậu cả đứng đầu hai mươi gia tộc ở Lâm An, chỉ có sáu trăm triệu thôi mà cũng hỏi này hỏi kia, cuối cùng còn phải thương lượng với ba một chút rồi mới quyết định xem có tài trợ hay không.

Nhìn xem người ta đi kìa, mang theo 1500000 Euro đến đây căn bản cũng không hỏi rốt cuộc là phải cần bao nhiêu tiền, trực tuyến quyên góp hết tiền, đây mới chính là khí phách của những cậu chủ có tiền.
“Không cần, tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi, chính là sau này phía trường học chịu tất cả các chi phí của tôi.

Mặt khác, tôi không hi vọng là chuyện mình quyên góp tiền lần này bị người khác biết được.” Tần Hằng lạnh nhạt nói.
“À...!được rồi, thầy đã biết rồi.” Chủ nhiệm Lưu nghi ngờ đáp.
“Được, vậy thì thầy làm đi, tôi đi trước đây.” Tần Hằng kêu chủ nhiệm Lưu cất kỷ tiền, nói xong đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Mấy nhân viên làm việc đi vào nhìn chủ nhiệm Lưu phàn nàn nói: “Chủ nhiệm, thầy cũng lo mặt mũi cho thằng nhóc đó quá đi chứ, cậu ta quyên góp tiền hả?”
“Đều ngậm miệng lại cho tôi! Nếu như ai dám bàn tán chuyện về bạn học đó một câu, vậy thì đừng có làm việc ở đây nữa.” Chủ nhiệm Lưu nghiêm giọng nói.
Nhìn những người khác còn có dáng vẻ không chịu phục, trong lòng của chủ nhiệm Lưu cười lạnh nói, người ta là cậu chủ có thể bỏ ra nhiêu đó Euro, các người ở trước mặt của người ta chỉ là một cọng lông nhỏ mà thôi, còn có mặt mũi ngồi ở đây mà bàn tán người ta.
Hai tiếng đồng hồ sau, chủ nhiệm Lưu nhận được điện thoại của ba Tào Ninh.
“Alo, bộ phận tài vụ đại học Giang Nam đó à, tôi là Tào Kiến Phong của tập đoàn Tào thị, tôi muốn tài trợ cho bữa tiệc chào đón sinh viên mới của các người..."
“Xin chào Tào tổng, bữa tiệc chào đón sinh viên mới đã có người tài trợ rồi, ông có thể tài trợ cho những công trình khác của trường học chúng tôi...” So sánh Tần Hằng và Tào Ninh với nhau, trong lòng chủ nhiệm Lưu không khỏi cười lạnh.
“Cái gì chứ, có người tài trợ rồi? Vậy thôi quên đi, sang năm tôi lại tài trợ cho các người.” Nói xong, Tào Kiến Phong cúp điện thoại.
Chủ nhiệm Lưu lầm bầm nói, còn là ông chủ của tập đoàn Tào thị, ngay cả sáu trăm triệu cũng không nỡ bỏ ra, thật là, so sánh với lại bạn học Tần Hằng đó kém quá xa..