[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 195: Cậu Thật Sự Là Một Nhân Tài






“Cậu ăn nhiều một chút đi.” Phó Ưu gắp một miếng đậu hũ từ trong mâm thức ăn của mình đặt vào phần ăn của Tần Hằng, Tần Hằng lập tức nóng mặt nói câu cảm ơn rồi vùi đầu ăn cơm, trong lòng lại suy nghĩ lung tung mấy cái chuyện loạn thất bát tao, anh nhanh chóng quét sạch cơm trong mâm cơm của mình, vừa nhai cơm vừa nói "tôi đi trước đây" với Phó Ưu, Tần Hằng đặt mâm thức ăn của mình đến chỗ thu nhận rồi bước nhanh ra khỏi nhà ăn.
Mấy ngày hôm sau, sau khi Tần Hằng học xong vừa lúc có thời gian thì liền đến hội trường để luyện tập tiết mục, anh không có cơ sở vũ đạo nhưng mà tay dài chân dài, động tác thực hiện cũng rất thả lỏng, sau khi được giáo viên chỉ đạo Tần Hằng cũng đã dần dần quen thuộc với động tác vũ đạo của mình.
Bởi vì luyện tập có thể gặp được Long Linh, lần nào Tần Hằng cũng cố gắng hết sức mà làm, nhưng mà bởi vì lần trước đánh Tào Ninh trên sân khấu hình như là Long Linh rất có ý kiến đối với mình, lại cộng thêm việc từ đó Tào Ninh cứ cản trở.

Tần Hằng tập luyện cả mười ngày cũng không nói được mấy câu với Long Linh.
Mỗi ngày nhìn Long Linh và Tào Ninh ngồi cùng một chỗ thảo luận chi tiết của tiết mục, trong lòng của Tần Hằng vô cùng phiền muộn.
Ngày hôm nay bọn người Tần Hằng tập luyện tiết mục trên đài hội nghị ở sân thể dục, có thể tập luyện ở chỗ này cũng là bởi vì mối quan hệ của Tào Ninh và Long Linh, nếu không thì mảnh đất khoa thể dục thà rằng để trống không chứ cũng không cho người khác vào dùng.
Tào Ninh đi vào nhà vệ sinh, Long Linh vẫn còn đang đứng trên sân khấu ca hát, Tần Hằng cùng với hai người bạn múa khác đang ép chân ở trên lan can.

Tần Hằng biết hiện tại Long Linh không thích mình, cho nên trong quá trình ép chân trong lòng anh muốn nhìn Long Linh biết bao nhiêu, nhưng mà lúc này anh cũng chỉ có thể lén lút lơ đảng mà nhìn, nhìn bóng dáng xinh đẹp của Long Linh, Tần Hằng cùng cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Lúc Tần Hằng lén lút nhìn về phía Long Linh, ngây ngốc nở nụ cười, Long Linh bỗng nhiên lại nhìn sang, gương mặt xinh xắn đó làm trái tim của Tần Hằng bỗng nhiên nhảy lên một cái, anh vội vàng quay đầu.


Chân của anh đang đặt trên lan can, một chân không nắm giữ thăng bằng "a" lên một tiếng sợ hãi, bay qua lan can cắm vào một bên khác của lan can.
Sân khấu cao khoảng hai mét, may mắn là lúc Tần Hằng rơi xuống có thể nắm lan can cho nên dừng lại được một chút, cho nên mới không té quá nặng nhưng, mà Tần Hằng vẫn đặt mông ngồi xuống đất, cả cánh tay đều bị trầy da.
“Ui da!” Tần Hằng kêu đau, chỉ cảm thấy mình ngã từ trên xuống dưới ở trước mặt của Long Linh thật sự quá mất mặt.
“Haha, Tần Hằng à Tần Hằng, cậu đúng là một nhân tài..."
“Ở đây mà cũng có thể té xuống được chứ, tôi thật sự phục luôn đó, cái mông của cậu chắc bị rách thành hai nửa rồi.”
Hai bạn múa khác đứng từ trên cao nhìn Tần Hằng cười tươi như hoa, mấy bạn học bên khoa thể dục đang huấn luyện trên bãi tập cũng truyền đến một trận cười ha hả.
Trong lòng của Tần Hằng xấu hổ vô cùng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi sân tập thể dục không quay đầu lại, không để Long Linh nhìn thấy dáng vẻ bị mất mặt của mình.
Anh vội vàng muốn đứng dậy, phát hiện ở bên phải sân khấu xuất hiện một người đang nhanh chóng đi về phía mình, Tần Hằng nhìn thấy chính là Long Linh, nghĩ đến Long Linh biết là mình nhìn cô cho nên mới ngã từ trên cao xuống, Tần Hằng thật sự cảm thấy mình không có mặt mũi để gặp cô ta.

Anh nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi khỏi từ một bên khác.
“Cậu có sao không?” Long Linh bắt lấy cánh tay của Tần Hằng, lo lắng hỏi.

Tần Hằng được Long Linh hỏi như vậy, không dám đi, anh cúi thấp đầu trả lời: “Tôi không sao mà.”
“Cánh tay của cậu..." Long Linh nhìn thấy cánh tay của Tần Hằng đã bị mài một lớp da trắng giống như là bị rướm máu, trong lòng vô cùng lo lắng: “Để tôi xem một chút..."
Long Linh bắt lấy cánh tay của Tần Hằng, trong nháy mắt tay của Long Linh chạm vào da của Tần Hằng, tâm trạng xao động của Tần Hằng dần dần bình ổn lại, toàn thân trên dưới chỉ cảm nhận được bàn tay vừa lạnh vừa mịn màng của Long Linh.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn của Long Linh, chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô ta long lanh, làn da như bạch ngọc, đôi môi anh đào chúm chím, hoàn toàn không cười nhạo anh được cô ta "nhìn" một cái liền rơi xuống, cũng không có ý "oán trách" anh nhìn trộm cô ta.
Trái tim của Tần Hằng hoàn toàn bình tĩnh lại, anh quên đi đau đớn của vết thương, chỉ cảm thấy Long Linh vô cùng hiền lành, chẳng khác so với Chung Khiết trước kia.
“Đi theo tôi.” Long Linh lôi kéo Tần Hằng đi đến phòng dụng cụ ở một bên, ở đây có mấy chai nước khoáng nguyên, Long Linh cầm lấy một chai, để Tần Hằng ngồi ở trên ghế: “Cậu đưa tay ra đi, để tôi rửa cho cậu một lần.”
Tần Hằng duỗi cánh tay ra, Long Linh vặn nắp bình nước rồi nhẹ nhàng đổ lên trên cánh tay của Tần Hằng, thỉnh thoảng lại dùng tay lau lau mấy vết đen trên cánh tay của Tần Hằng, dùng miệng thổi miệng vết thương của anh.
Nhìn Long Linh cẩn thận tự tay xử lý vết thương cho mình, Tần Hằng kiềm lòng không đặng mà nhớ đến lúc ở Kim Lăng Chung Khiết cũng ân cần chăm sóc cho mình như thế này, anh nhớ rõ là có một lần anh cắt cà chua trong phòng bếp không cẩn thận cắt trúng ngón tay, lúc đó Chung Khiết cũng dịu dàng xử lý vết thương cho anh như thế.
Tần Hằng bị xúc động, nước mắt bất tri bất giác vọt tới hốc mắt, hình ảnh lúc đó còn khắc sâu trong lòng của anh, mà bây giờ anh chỉ có thể lén lút nhìn cô ta, Tần Hằng tự hỏi trong lòng: “Chung Khiết, là em có đúng không, trên thế giới này chỉ có em mới có thể dịu dàng với anh như thế, em còn không chịu nhận anh nữa ư?”
Một giọt nước mắt rơi ở trên tay của Long Linh, Long Linh ngẩng đầu lên nhìn thấy hai mắt của Tần Hằng mông lung tràn đầy nước mắt, trong lòng của cô ta giật mình, vội vàng đứng dậy.
“Chung Khiết..." Tần Hằng lên tiếng nói.
“Cậu..." Long Linh nghe thấy Tần Hằng lại nhận lầm mình thành bạn gái của anh, trong lòng nổi giận nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ xúc động của Tần Hằng, cô ta lại không đành lòng chỉ trích anh.

Lúc này hai bạn múa khác là Đổng Ích và Trương Hiểu San cũng bước vào từ cửa, bọn họ đi đến bên cạnh Long Linh, nhìn Tần Hằng không hiểu rồi lại hỏi Long Linh: “Long Linh, sao cậu ta lại khóc thành như thế này vậy?”
“Không...!không biết nữa, tôi chỉ dùng nước rửa vết thương cho cậu ấy thôi vậy mà cậu ấy đã khóc rồi.” Ánh mắt của Long Linh buông xuống, sắc mặt ảm đạm lên tiếng nói.
“Hả, chỉ có nhiêu đây thôi à?” Đổng Ích ngạc nhiên nói, vừa cười vừa nhìn Tần Hằng: “Tần Hằng ơi Tần Hằng, cậu cũng mất mặt quá đi chứ, có như vậy mà cũng khóc rồi, cậu lớn biết bao nhiêu, tôi thật sự phục cậu luôn đó.”
Trương Hiểu San lại nói: “Chuyện này có gì ngạc nhiên đâu chứ, ngày nào Tần Hằng ở trong hội trường ai cũng khinh thường không thèm phản ứng cậu ấy, bạn học Long Linh là bạn học nữ xinh đẹp nhất của buổi diễn tập, cậu ấy tự tay xử lý vết thương cho Tần Hằng, sao Tần Hằng có thể không cảm động được chứ.

Cũng không phải là khóc bù lu bù loa mà có đúng không, kẻ đáng thương?”
“Được rồi, đừng có nói nữa, chúng ta trở về thôi.” Long Linh biết Tần Hằng khóc như thế này hoàn toàn là bởi vì tình yêu sâu đậm đối với bạn gái, cô ta quay người muốn đi ra ngoài, rồi chợt quay đầu lại nói với Tần Hằng: “Cậu đến phòng y tế xử lý miệng vết thương đi.”
“Tôi biết rồi.” Tần Hằng trả lời lại một câu, Long Linh bước ra khỏi phòng dụng cụ.
Tần Hằng Long Linh ngước mắt nhìn chai nước lúc nãy Long Linh vừa mới rửa vết thương cho mình, trong lòng rất ấm áp, anh cầm chai nước ở trong tay, nghĩ đến đây là chai nước mà Long Linh vừa mới sử dụng, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tần Hằng ra khỏi phòng dụng cụ, đi đến phòng y tế xử lý vết thương.
Sau khi ra thì đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau, Tần Hằng đi đến sân tập thể dục.
Chờ anh bước từng bước đi lên trên sân khấu, phát hiện bọn người Long Linh không phải đang luyện tập mà là ngồi trên sân khấu nghỉ ngơi, Long Linh với Tào Ninh ngồi gần nhau, không biết từ lúc nào đạo diễn Lê Tịch của bữa tiệc đón sinh viên mới cũng có mặt, Tần Hằng biết Lê Tịch chính là một tên nịnh hót, đến đây để đặc biệt xem Tào Ninh.
“Tần Hằng trở về rồi kìa.”
“Bị thương còn đến luyện tập, thân tàn ý chí kiên cường, tinh thần đáng khen đó.”
Đổng Ích và Trương Hiểu San cùng cười nói, Tần Hằng không để ý đến bọn họ mà là ngồi trên một băng ghế nhỏ nghỉ ngơi.
“Ở trên sân khấu có lan can cũng có thể rơi xuống, đúng là một kỳ tài mà.” Tào Ninh hờ hững nói thầm một câu, những người khác lại cười haha châm chọc nhìn về phía Tần Hằng.
Chỉ có sắc mặt của Long Linh nghiêm túc, cô ta biết Tần Hằng là bởi vì mình nhìn anh một cái cho nên mới rơi xuống.

Nhìn Tần Hằng ở phía xa xa không quan tâm đến sự chế giễu của người khác, trong lòng Long Linh không khỏi nhỏ giọng nói: “Con người của cậu ấy có thể nhẫn nhịn rất tốt.”
“Cậu Tào, bữa tiệc chào đón sinh viên mới cũng đã sắp bắt đầu rồi, nhưng mà cái đám phế vật hội học sinh chỉ kéo được mấy công ty nhỏ đến làm nhà tài trợ, chỉ nhận được nước khoáng với băng rôn mà thôi.

Cậu cũng biết rồi đó, mặc dù chúng ta tập luyện ở hội trường nhưng mà đến bữa tiệc tối cùng ngày chúng ta phải tổ chức trên ở quảng trường trăng tròn trước thư viện, dựng sân khấu, trang phục, ánh đèn, trang điểm, rất nhiều phương diện đều cần tiền, tôi đã nói với trường học rồi, một chút tiền cũng không phát, hiện tại tôi đang làm đạo diễn, tôi thật sự phát sầu muốn chết đi được.”
Sao Tào Ninh có thể không nghe ra được Lê Tịch đang có ý gì, đây chính là muốn anh ta bỏ ra tiền, có điều là Tào Ninh cũng không để ở trong lòng, nhà họ Tào bọn họ cũng có thể xếp vào hai mươi gia tộc đứng đầu ở Lâm An, tài trợ cho bữa tiệc đón sinh viên mới như thế này vẫn là một chuyện nhỏ.

“Để tôi về nói với ba của tôi một tiếng, kêu ông ấy tài trợ cho bữa tiệc đón sinh viên mới, sau đó đưa tiền cho cậu có được không?” Tào Ninh hỏi.
“Cảm ơn cậu Tào, cảm ơn cậu Tào, cậu thật sự là một ánh dương sáng.” Lê Tịch cảm ơn liên tục: “Số tiền tương đối lớn, không thể giao trực tiếp trên tay của tôi được, cậu có để ba của cậu chuyển tiền đến phòng tài vụ của trường học, để đến kỳ tôi sẽ sang lấy bên phòng tài vụ là được rồi.”
“Được, tôi biết rồi..." Tào Ninh thuận miệng trả lời một câu.
“Cậu Tào, bạn học Long Linh, ngày hôm nay mọi người luyện tập đã lâu lắm rồi, tôi thấy lúc nãy hai người hát vô cùng hợp với nhau, chắc chắn là có thể nhận được sự chú ý của mọi người trong bữa tiệc, hiện tại cũng đã gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi có được không?”
“Cũng được, ở quảng trường vạn đạt có một nhà hàng ba sao tên là Michelin, món ăn làm cũng không tệ.

Long Linh, cậu đã đến đó chưa?” Tào Ninh cười nói với Long Linh, nhìn thấy Long Linh chậm rãi lắc đầu Tào Ninh mới cười một tiếng rồi nói: “Được rồi, nếu như Long Linh chưa đến đó thì bây giờ chúng ta đi đi, tôi lái xe chở mọi người cùng nhau đi ăn.”
“Tuyệt quá, cậu Tào, cho đến bây giờ chúng tôi chưa từng ăn nhà hàng Michelin ba sao đâu.”
“Đúng vậy, có thể đăng lên trên dòng thời gian, chắc chắn mấy người khác hâm mộ muốn chết.”
Đổng Ích và Trương Hiểu San hưng phấn nói, vội vàng dọn dẹp đồ vật của mình, không kịp chờ đợi mà muốn đi ăn.
Tào Ninh đã gọi điện thoại cho người làm nhà mình lái chiếc Escalade tới.
Tào Ninh và Long Linh đi ở đằng trước, Tần Hằng cũng như người khác đi theo phía sau, Lê Tịch nhìn thoáng qua Tần Hằng hỏi Tào Ninh: “Cậu Tào, cậu ta chắc là khỏi cần đi mà nhỉ?”
Đám người dừng bước lại, Tào Ninh cười lạnh nhìn Tần Hằng, trong ánh mắt dường như đang nói là: “Thằng nhóc mày cũng đê tiện lắm đó chứ, nghe đến nhà hàng ba sao Michelin dùng cơm thì liền vội vàng đi, có đê tiện hay không chứ?”
Tần Hằng chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, anh chỉ muốn có cơ hội tiếp xúc với Long Linh nhiều thêm mà thôi.
“Long Linh, cậu có muốn dẫn cậu ta đi cùng không, trong xe của tôi chỉ có thể cho năm người ngồi thôi.” Tào Ninh hỏi.
Long Linh nhìn Tần Hằng, chỉ nhìn thấy anh ngơ ngác nhìn mình, trong ánh mắt hàm chứa tình cảm sâu sắc, Long Linh nghĩ Tần Hằng xem cô ta như là Chung Khiết, càng lún càng sâu, trong lòng hung ác nói: “Đến lúc đó chúng ta chia tiền, có lẽ là cậu ta cũng trả không nổi đâu, chúng ta đi là được rồi.”
Long Linh biết là Tần Hằng không có tiền, cho nên suy nghĩ lại một lý do để từ chối, liền nghĩ đến anh không có tiền để đi, vừa nói ra khỏi miệng thì mình cũng kinh ngạc, cô ta biết là luyện tập trong hội trường thường xuyên có người dùng chuyện không có tiền để châm chọc Tần Hằng, cho dù mình có muốn từ chối anh thì cũng không nên dùng lý do đả thương người khác, nhưng mà lời nói ra rồi, Long Linh cũng không nói cái gì được nữa, quay đầu không thèm nhìn Tần Hằng.
“Đúng vậy, chúng ta chia tiền mà, cái tên nghèo này không có tiền trả nổi đâu, cậu muốn ăn chực à? Không có cửa đâu.” Lê Tịch cười nói, đương nhiên anh ta biết Long Linh nói chia tiền chỉ là một "lý do" để từ chối Tần Hằng, cũng không phải là thật sự chia tiền, cho nên mới kiêu ngạo như vậy.
“Chúng ta đi thôi.” Tào Ninh đắc ý nhìn Tần Hằng, cùng với bọn người Long Linh sóng vai đi xuống khỏi sân khấu, năm người lên xe nghênh ngang đi khỏi, ở trên sân khấu chỉ còn lại một mình Tần Hằng lẻ loi trơ trọi..