[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 172: Cả tên không ra gì cũng không thèm cô






“Đau quá đi, Hùng Huy, mau đánh chết con nhỏ xấu xí đó cho em…” Người phụ nữ áo trắng bị đá đến nỗi lục phủ ngũ tạng lẫn lộn, cô ta tức tối gào lên với người đàn ông áo đen.

“Em đứng vững nhé, mẹ nó, anh trút giận giúp em.” Hùng Huy dìu người phụ nữ áo trắng dậy, để cô ta đứng một bên, Hùng Huy xoay người về phía Lâm Châu, sắc mặt lạnh lùng, đi đứng hùng hổ, siết chặt nắm đấm.

“Anh đừng có manh động, bạn tôi sắp đến rồi, bọn họ đông lắm, đánh đấm cũng không nương tay, hay thế này, tôi làm cho các người thêm hai cái bánh rán, các người rời khỏi đây được không…” Lâm Châu lùi từng bước một về sau, nếu không phải xe đồ ăn vẫn ở đây, chắc chắn cô ta đã bỏ chạy rồi.

“Mẹ nó, ông đây sẽ đánh cô đến chấn thương sọ não, khiến cô bò trên đất, banh miệng cô ra, trét xi giày vào miệng cô!” Hùng Huy nói xong liền duỗi tay ra, định đập mạnh vào đầu Lâm Châu.

“Tần Hằng, mau đến đây…” Lúc này, Lâm Châu trông thấy bóng dáng Tần Hằng xuất hiện từ xa, cô ta hù dọa hét lớn lên.

“Làm gì đó!” Tần Hằng nhìn thấy một người đàn ông đang chuẩn bị đánh Lâm Châu, anh gầm lên, bước nhanh về phía cô ta.

“Hửm…” Hùng Huy ngoái đầu nhìn Tần Hằng, anh đã chạy đến trước mặt Lâm Châu, kéo cô ta ra sau lưng, anh nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ…”

Đọc truyện tại đây.


“Cậu là bạn trai cô ta?” Hùng Huy cười khẩy, anh ta nhìn Tần Hằng chắn trước mặt Lâm Châu: “Đứa xấu xí như cô cũng chỉ có tên thất bại kiểu này thích, nhìn cậu ta ăn mặc luộm thuộm như ăn mày vậy.”

Hùng Huy nhìn cả người Tần Hằng lấm lem, trong lòng hoàn toàn xem thường anh.

“Một tên thất bại, một đứa xấu xí, nếu các người kết hôn, con sinh ra nhất định vừa xấu vừa chẳng ra gì!” Người phụ nữ áo trắng đã đỡ đau bụng hơn, lúc này nhân cơ hội châm chọc.

“Chúng tôi không phải người yêu, các người không cần đoán mò, cô ấy làm gì các người mà lại muốn đánh cô ấy?” Tần Hằng vẫn luôn khắc sâu Chung Khiết trong lòng, dù gặp phải tình huống thế này cũng không muốn bị người khác hiểu lầm, anh muốn hỏi rõ ràng để nhanh chóng giải quyết.

“Haiz, đồ xấu xí ơi là đồ xấu xí, cô nghe chưa, ngay cả tên không ra gì cũng không thèm cô, tôi thấy đời này cô ế rồi, ha ha…” Người phụ nữ áo trắng cười châm biếm.

“Cô…” Tần Hằng không khỏi nhìn Lâm Châu ở sau, chỉ thấy ánh mắt cô ta thất thần, Tần Hằng biết lời của người phụ nữ áo trắng đã tổn thương lòng tự trọng của Lâm Châu.

“Thằng oắt long nhong kia, con nhỏ xấu xí này bỏ xi giày vào bánh rán cho chúng tôi, chúng tôi đến tính sổ với nó, cậu tránh ra, đừng lo chuyện bao đồng…” Hùng Huy nói.

Dứt lời, Tần Hằng cảm thấy Lâm Châu ở sau càng bấu chặt anh hơn, rõ ràng sợ anh thật sự sẽ bỏ rơi cô ta, Tần Hằng mềm lòng.

“Anh trai này, chuyện này là chúng tôi không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi anh, bồi thường thêm cho anh ba triệu đồng, hôm nay chuyện coi như xong, anh thấy sao?” Tần Hằng đoán nhất định đối phương đã nói gì đó chọc giận Lâm Châu, cô ta mới làm ra chuyện này, bọn họ thân cô thế cô, nếu có thể hòa giải thì tốt nhất nên hòa giải.

“Mẹ nó, ông đây là người nhà họ Long, cậu cảm thấy ông sẽ thèm vào ba triệu đồng của cậu à?” Vừa nghe Tần Hằng còn bảo vệ cho Lâm Châu, nhất thời Hùng Huy nổi đóa, anh ta không chút khách khí nói: “Tôi là vệ sỹ, thường ngày tập luyện trong phòng tập đối kháng, tôi cho cậu ba giây suy nghĩ, nếu không tránh ra, ông đay đánh luôn cả cậu!”

“Nhóc con, đừng tỏ vẻ, tán thủ, muay thái, karate, cái gì bạn trai tôi cũng biết, nếu để anh ấy ra tay, thật sự không đùa được đâu…”

“3… 2…” Hùng Huy nghiến răng đếm, Tần Hằng chỉ đứng yên phía trước, nhìn anh ta.

“1!”

“Mẹ nó! Ông đây không đánh cậu đến nỗi gọi ba thì sẽ không mang họ Hùng…” Hùng Huy gầm lên, nhắm vào mặt Tần Hằng đánh một quyền.

Tần Hằng nhắm chuẩn nắm đấm của Hùng Huy, ngay lúc anh định né người, ai ngờ bỗng nhiên có một lực đẩy anh từ phía sau, sự chú ý của Tần Mặc luôn đặt hết lên người Hùng Huy, bỗng nhiên bị một lực không lớn lắm đẩy sang bên.

“Haiz!” Người đẩy Tần Hằng chính là Lâm Châu, mục tiêu tấn công của Hùng Huy là Tần Hằng, không ngờ Tần Hằng bị đẩy ra, một chưởng của anh ta đấm hụt, lại bị Lâm Châu đá mạnh vào hạ bộ, cả người lập tức cong như con tôm, đau đớn khóc thét.

“Chạy mau!” Lâm Châu nhân cơ hội chạy đến bên Tần Hằng, cô ta tưởng Tần Hằng chỉ là sinh viên vô dụng, nếu một quyền kia của Hùng Huy đập trúng mặt, ắt phải nằm viện mấy ngày, vậy nên cô ta mới đột nhiên đẩy anh ra, đạp Hùng Huy một phát.


“Cô không cần xe nữa hả!” Tàn Hằng nghĩ nếu họ chạy mất, xe đồ ăn chắc chắn sẽ bị Hùng huy đập nát, cuộc sống của Lâm Châu vốn đã khó khăn, chiếc xe này nếu bị đập mất, vậy phải làm sao?

“Không cần, chạy mau lên!” Lâm Châu hét lớn với Tần Hằng.

“Con khốn, tôi xem các người chạy đường nào! Hùng Huy, mau đứng dậy, em đã túm thứ chó má này lại rồi.” Không ngờ người phụ nữ áo trắng nhanh tay lẹ mắt, túm chặt Tần Hằng và Lâm Châu.

“Con nhỏ xấu xí, cô muốn ông đây tuyệt hậu hả!” Hùng Huy đã đứng thẳng người, sau đó xông đến: “Mẹ nó, cô đá vào đâu của ông đây, ông đây đá cô ngay đó, khiến đồ tiện nhân cô không sinh được con!” Hai tay Hùng Huy giữ chặt hai vai Lâm Châu, hung hăng giơ đầu gối lên, động tác anh ta dùng chính là nâng gối trong muay thái, một người đàn ông to cao vạm vỡ như anh ta mà nâng gối, Lâm Châu làm gì chỉ đơn giản như không thể sinh con?

“A…” Hai vai Lâm Châu bị Hùng Huy bấu đau, người cô gập xuống, ngay khi cô nhận thấy đầu gối của Hùng Huy đã đụng vào mình, tim Lâm Châu đã sắp vọt ra ngoài, bất giác cô ta nhắm nghiền hai mắt.

Mắt thấy đầu gối đã sắp va trúng, đột nhiên Hùng Huy nhận thấy có một bóng đen sượt qua bên trái, anh ta bất giác ngoái đầu nhìn, eo bị đạp một cước, Hùng Huy mất thăng bằng, “binh” một tiếng, ngã sang trái.

Lâm Châu mở mắt, nhìn thấy Tần Hằng một cước đã đá ngã Hùng Huy, trong lòng vô cùng sửng sốt. Tần Hằng kéo Lâm Châu đến bên người, cảnh giác nhìn Hùng Huy.

“Mẹ nó, dám đánh lén ông đây, ông sẽ dần cậu một trận, rồi giải quyết con nhỏ xấu xí này!” Hùng Huy chưa từng bị người ta đánh thế này, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, anh ta cảm thấy vừa nãy mình đã bị đánh lén, đánh gục Tần Hằng không thành vấn đề.

“Dừng tay đi, tôi không muốn đánh nhau với anh, có gì từ từ nói…” Tần Hằng chau mày nhìn Hùng Huy, anh biết càng đánh đấm sẽ càng làm rối chuyện.

“Từ từ nói con khỉ, ông đây muốn cậu quỳ xuống đất gọi ba…” Nói xong, Hùng Huy lại đánh tới, lần này anh ta dùng tán thủ, đây là cách thức tấn công sở trường của bản thân, anh ta muốn hạ gục Tần Hằng trong thời gian ngắn nhất.

Nháy mắt, nắm đấm của Hùng Huy đã vung đến trước mặt Tần Hằng, Hùng Huy thầm cười trong lòng, cú đấm này sẽ đánh sưng một bên mặt cậu, cú sau sẽ khiến cậu gãy bốn cái răng.

Anh ta đang mơ mộng, đột nhiên cảm giác được ngực bị đấm một phát, đau muốn nín thở, nắm đấm của anh ta vẫn chưa đấm trúng Tần Hằng, bản thân đã loạng choạng thối lui mấy bước, ôm chặt ngực, tuy vô cùng đau đớn, nhưng anh ta không muốn mất mặt trước Tần Hằng và Lâm Châu, đành cắn răng chịu đựng.

Thì ra vừa nãy, Tần Hằng đã dùng cùi chỏ thúc vào ngực Hùng Huy, bình thường anh không thích đánh nhau, không có nghĩa anh đánh không lại, lần trước cứu Bành Mộng bên đường chẳng phải một chọi trăm đấy sao, kiểu thân thủ như Hùng Huy sẽ không đánh lại anh.

Lúc này, Hùng Huy mới cảm thấy, Tần Hằng không đơn giản như anh ta nghĩ, có thể chính mình thật sự không phải đối thủ của anh, trong lòng anh ta hơi chùn bước, có điều ban nãy chính mình hống hách như thế, nếu cứ đi như vậy, anh ta không biết giấu mặt mũi vào đâu.

“Mẹ nó, cậu đền cho ông đây sáu triệu đồng, chuyện này coi như xong…” Hùng Huy còn muốn kiếm cớ gỡ gạc mặt mũi, nhưng lúc này, chỉ thấy tay Tần Hằng vươn ra, “xẹt” một tiếng, một nắm tóc rơi lả tả trước mắt Hùng Huy.

Ngay chính giữa trên đỉnh đầu Hùng Huy, đã mất một nắm tóc, anh ta cả kinh trong lòng.

“Anh còn không đi, tôi không ngại bắn cả mắt anh.” Hai ngón tay Tần Hằng kẹp một lưỡi dao, bình thản nói, lúc này Hùng Huy mới hiểu rõ, Tần Hằng dùng lưỡi dao cạo mất chỏm tóc của anh ta.


“Cậu…” Lưng Hùng Huy ướt đẫm, lúc này anh ta đã bị dọa đến hồn vía lên mây, rối rít nói: “Vâng, vâng, bây giờ tôi đi ngay, bây giờ đi ngay…”

Dứt lời, Hùng Huy chạy đến bên người phụ nữ áo trắng, kéo cô ta chuẩn bị rời đi.

“Haiz, cậu ta làm gì mà anh sợ vậy, con nhỏ xấu xí kia đạp em một đạp, anh còn chưa đòi lại cho em, đi cái gì mà đi, anh mau đánh đôi nam nữ chó má đó cho em…” Người phụ nữ áo trắng không nhìn thấy “tuyệt kỹ phi đao” của Tần Hằng, bình thường cô ta kiêu căng đã quen, Lâm Châu đạp cô ta một cú, sao cô ta nuốt trôi cục tức này được.

Lúc này, lại vang lên một tiếng “xẹt”, nón che nắng của người phụ nữ áo trắng đã hỏng một lỗ, cô ta mò theo lỗ hỏng, sờ được một vật còn mắc lại, lấy xuống nhìn thì chính là một lưỡi đao sắc bén, bỗng chốc khiếp đảm, đổ mồ hôi lạnh, lúc này không cần Hùng Huy kéo cô ta, cô ta mang giày cao gót chạy đến trước mặt Hùng Huy: “Hùng Huy, còn ngây ra đó làm gì, mau chạy thôi…”

Tần Hằng thấy hai người đã khuất dạng, lúc này mới ngoái đầu lại, chuẩn bị hỏi Lâm Châu có bị thương không, anh còn chưa cất lời, đã thấy Lâm Châu như cười như không nhìn mình, Tần Hằng bị nhìn đến ngại ngùng, hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”

“Không ngờ thân thủ anh giỏi như vậy, sao không nói sớm thì tôi không đã cần sợ hai đứa khốn nạn kia!” Giọng điệu Lâm Châu rõ ràng mang chút trách móc.

“Cô cũng có hỏi đâu! Sao tôi nói với cô được?” Tần Hằng nhìn sắc mặt cô ta đã biết chẳng bị thương chỗ nào, tâm trạng cũng nhẹ nhõm, nghe Lâm Châu hỏi lại cảm thấy thật buồn cười.

“Này, anh còn trách tôi không hỏi đúng không? Vậy giờ anh nói hết cho tôi nghe mấy cái tôi không hỏi đi, mắc công lần sau gặp chuyện lại lo bò trắng răng, nói!” Lâm Châu cao ngạo nói.

“Ôi mẹ ơi, cô cũng ngang ngạnh quá đi, đây là bí mật riêng tư của tôi, sao nói với cô được?” Tần Hằng nói.

“Tôi ngang ngạnh đấy, sao nào, anh không nói hả? Vậy được, tôi trừ tiền công của anh, trước tiên trừ sáu trăm nghìn, anh nói hay không…” Lâm Châu cao ngạo nói.

“Được, được, tôi nói cho cô được chưa, tôi nói hết cho cô chuyện trước kia.” Tần Hằng không còn lời nào để nói, anh biết Lâm Mặc có lòng tự trọng cao, không chịu được bị người khác ăn hiếp, cũng hay bị người khác ăn hiếp, xã hội này có ai chịu được cái tính này của cô ta, anh để cô ta “bắt nạt”, khiến cô ta vui vẻ một chút cũng được.

“Đồ hám tiền! Vừa nói trừ tiền anh đã đồng ý nhanh như chớp, đường đường đàn ông con trai mà cũng không tự thấy xấu hổ! Chúng ta mở lại hàng đã, cản trở tôi kiếm tiền, tôi sẽ trừ tiền công của anh…”

Tần Hằng bất lực lắc đầu, cùng lâm Châu mở lại hàng đồ ăn, bắt đầu buôn bán.