Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 132: Người có sự tồn tại đặc biệt(2)




Nam Cung Phong cúp điện thoại, nhìn sang bên cạnh, chẳng biết Âu Dương Vân đã đi đâu, anh nhìn xung quanh, phát hiện cô đang nói gì đó với trợ lý của ông Kiều, không khỏi cười khổ: “Thật đúng là cứng đầu...”

“Xin nhờ cậy anh đó, để tôi gặp ông Kiều một chút đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp ông ấy.”

Trợ lý của ông Kiều lắc đầu: “Xin lỗi, ông Kiều đã dặn không gặp ai cả.”

“Nhưng tôi rất vội, tôi có chuyện quan trọng phải xác nhận lại với ông ấy.”

“Người muốn gặp ông Kiều đều có lý do rất chính đáng, xin thứ lỗi cho tôi bất lực.”

“Không thể đặc cách một lần sao?”

“Cô à, cô đừng gây khó dễ cho tôi nữa, tôi cũng chỉ là người giúp ông Kiều quản lý đời sống sinh hoạt mà thôi, không có quyền phá lệ giúp người khác.”

Âu Dương Vân thất vọng thở dài, cô rất không cam lòng, đột nhiên cô nghĩ đến một phương pháp có thể gặp mặt ông Kiều.

Cô nhanh chóng tháo hoa tai xuống, nói với trợ lý: “Phiền anh đưa cái này cho ông Kiều, nói chủ nhân của chiếc hoa tai này muốn gặp ông ấy, tôi nghĩ sau khi nhìn thấy thứ này thì ông ấy sẽ gặp mặt tôi.”

Trợ lý thấy cô cứng đầu như vậy đành phải đồng ý: “Được rồi, tôi đi thử xem, nhưng cô cũng đừng hi vọng quá.”

“Ừm, cảm ơn...”

Trợ lý cầm hoa tai của cô rời khỏi nhà ăn, Âu Dương Vân bắt đầu lo lắng chờ đợi, chờ khoảng mười phút đồng hồ, trợ lý kia trở về, báo cho cô một tin cực tốt: “Chúc mừng cô, ông Kiều đã đồng ý gặp mặt, mời cô đi theo tôi!”

Âu Dương Vân suýt nữa thì kích động nhảy dựng lên, cô đi theo trợ lý ra khỏi nhà ăn, Giang Hựu Nam và Lâm Ái thấy cô được đi theo trợ lý, cả đám đều kinh ngạc, cô làm dấu “ok” với bọn họ, mấy người bọn họ lập tức hiểu ra, mặt mày hớn hở.

Đi tiếp một đoạn, cô gặp được Nam Cung Phong, anh cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, cô đắc ý vênh mặt lên, làm mặt quỷ với anh, sau đó nghênh ngang rời đi.

Đi theo trợ lý rẽ ngang rẽ dọc một hồi, cuối cùng mới tới được đích, chính là phòng sách của ông Kiều.

Trợ lý đứng ngoài gõ cửa: “Ông Kiều, tôi dẫn người tới rồi.”

“Để cô ấy vào!”

Âu Dương Vân nghe được tiếng ho khan, khàn khàn mà bất lực, trong lòng bỗng có chút áy náy. Vừa nãy cô còn tưởng ông Kiều là người thanh cao, lấy lí do để từ chối gặp mặt, nhưng xem ra sức khỏe của ông đúng là không tốt lắm.

Hoặc là, giống như câu nói kia, mười năm sau, ông sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa...

“Cô đi vào đi.”

Trợ lý mở cửa ra, Âu Dương Vân hít sâu một hơi, đi vào.

Trước mặt là một phòng sách rất lớn, trong phòng có rất nhiều sách, mà ông Kiều lại đang ngồi một mình trong biển sách. Âu Dương Vân rất hoang mang, cô không cách nào liên tưởng người học rộng tài cao trước mặt này với lão khất cái ăn không đủ no mấy tháng trước.

“Mời ngồi.”

Ông Kiều đứng lên, dẫn cô sang ghế salon ở bên trái phòng sách, sau đó rót cho cô một chén trà, cười nói: “Có phải hiện giờ trong lòng rất khó chịu không?”

“Vâng...”

Âu Dương Vân không che giấu chút nào: “Tuy có chút bất lịch sự nhưng tôi vẫn muốn hỏi, ông có phải là người ăn mày tôi đã từng gặp trên bờ biển không?”

Ông Kiều cười hiền từ, gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Vì sao? Vì sao mấy tháng trước ông vẫn là ăn mày mà bây giờ lại...”

“Không phải chính cô từng nói sao? Chỉ cần còn sống thì ai cũng có thể biến từ người nghèo thành người giàu có, hiện giờ tôi cũng chỉ thực hiện tiên đoán lúc trước của cô mà thôi.”

“Ông đừng đùa nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Âu Dương Vân tuyệt đối sẽ không tin tưởng ông Kiều từ một người ăn mày mà có thể trở thành người như hôm nay, bởi vì Nam Cung Phong từng nói nhiều năm trước, ông là thầy giáo có ơn với anh.

“Thật ra chúng ta cũng có duyên, đêm hôm đó tôi đi uống cà phê với một người bạn, thấy cô ngẩn người đi lại trong mưa, gương mặt rất tuyệt vọng, lúc đó tôi nghĩ cô có ý định tự tử nên tôi mới đổi đồ cho một người ăn mày ở ven đường, đi theo cô tới bờ biển, sau đó theo thói quen cứu mạng cô...”

“Thói quen?”

“Đúng vậy, cả đời này tôi đã cứu rất nhiều người muốn tự tử, bao gồm cả cô là khoảng chín mươi tám người.”

Chín mươi tám...

Âu Dương Vân hít sâu một hơi, đột nhiên cô hiểu rõ vì sao ông lại được mọi người xưng tụng là sự tồn tại đặc biệt, vì sao nhiều trường học như vậy lại muốn mời ông tới diễn thuyết. Một người đã cứu được chín mươi tám mạng người, tấm lòng của ông đã đạt tới cảnh giới không tầm thường rồi...

“Cảm ơn ông!”

Cô nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng, đây là lần đầu tiên trong đời cô thật sự cảm thấy khâm phục một người như vậy.

“Không cần cảm ơn, vừa rồi, lúc ở đại sảnh, khi cô gọi tôi là “ăn mày” thì tôi đã thấy cô rồi. Lúc đó tôi cũng rất kinh ngạc, cho dù cô không cầm hoa tai đến thì tôi cũng định sau khi kết thúc bữa tối sẽ chọn ngày hẹn cô.”

“Thật xin lỗi, bởi vì tôi quá kinh ngạc nên không thể khống chế cảm xúc.”

“Ha ha, không sao! Cô tìm tôi có chuyện gì không? Tôi nhìn cô giống như có tâm sự gì đó...”

Âu Dương Vân liếc gương mặt gầy gò của ông, không đành lòng nói ra mục đích lần này: “Tôi... thật ra tôi không có chuyện gì đâu...”

Ông Kiều rất am hiểu chiến thuật tâm lý, sao lại không nhìn ra trong lòng cô có chuyện khó nói chứ: “Thật sự không sao đâu, có gì cứ nói ra đi.”

Nghe ông nói vậy, Âu Dương Vân quyết định nói ra mục đích của chuyến đi này.

“Thật ra là thế này, bây giờ đang là mùa thi, áp lực của học sinh rất lớn, hiệu trưởng chúng tôi muốn mời ông tới trường học để diễn thuyết cho học sinh, nghe nói một lời của ông cũng có thể thay đổi được cả đời người, cho nên chúng tôi rất mong chờ...”

Âu Dương Vân nói xong lập tức nhìn ông Kiều, thấy lông mày ông nhíu lại, cô vội nói: “Không sao, nếu sức khỏe ông không tốt thì cứ từ chối đi, tôi không oán hận gì đâu...”

“Được, tôi đồng ý.”

Âu Dương Vân vô cùng kích động, cô không tin nổi tai của mình: “Ông đồng ý?”

“Đúng vậy, tôi đồng ý, đây là danh thiếp của tôi, cô xác định rõ thời gian, địa điểm rồi gọi điện lại cho tôi.”

“Rất cảm ơn, thật sự rất cảm ơn.”

Âu Dương Vân dùng hai tay nhận lấy danh thiếp của ông Kiều, không biết diễn tả sự cảm kích trong lòng như thế nào.

...

Rời khỏi phòng của ông Kiều, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, dường như sắp có mưa to, nhưng Âu Dương Vân lại vui vẻ tươi cười. Duyên phận đúng là kì diệu, lần đầu tiên gặp mặt ông Kiều cũng là lúc trời mưa, lần thứ hai gặp phải vẫn là trời mưa...

Buổi tiệc còn chưa kết thúc, nhưng tất cả mọi người đã chuẩn bị ra về, bọn họ muốn về nhà trước khi trời bão, tránh cho lúc đó lại tắc đường.

“Tiểu Vân, Tiểu Vân, sao rồi?”

Lâm Ái khua tay, mong đợi nhìn cô.

Cô chạy tới, lấy danh thiếp trong tay ra đưa cho Giang Hựu Nam: “Xong!”

“Trời ơi! Tuyệt quá! Cậu đúng là thần tượng của tớ!”

Lâm Ái kích động ôm chầm lấy cô, hận không thể trao cho cô một nụ hôn nồng thắm.

“Ơ, giáo viên Trương và giáo viên Phí đâu?”

“Bọn họ vừa đi rồi.”

Lâm Ái vừa dứt lời, Nam Cung Phong lập tức đi tới, đặt tay lên vai Âu Dương Vân: “Đi thôi, sắp mưa rồi.”

Âu Dương Vân gật đầu, sau đó vẫy tay với Lâm Ái: “Tớ đi đây!”

“Chờ chút!”

Lâm Ái kéo cô lại, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Phong: “Có thể ngồi xe của hai người không?”

Âu Dương Vân giật mình, nhưng nghĩ đến việc giáo viên Trương và giáo viên Phí đã về trước, nếu cô không đi cùng thì Lâm Ái phải một mình đối diện với Giang Hựu Nam, hẳn là Lâm Ái cũng không muốn ở riêng với người đã từ chối mình.

“Được!”

Nam Cung Phong cũng hiểu tâm tư Lâm Ái, sảng khoái đồng ý.

Giang Hựu Nam liếc nhìn bọn họ, sau đó im lặng lái xe rời đi.

Đi đến chỗ để xe của Nam Cung Phong, Quý Phong đã ngồi sẵn trên ghế lái. Âu Dương Vân ngồi ở ghế sau, Nam Cung Phong cũng ngồi cạnh, Lâm Ái cảm thấy mình không thể làm kì đà cản mũi nên thức thời ngồi xuống cạnh Quý Phong.

Xe đang định khởi động thì cửa kính xe của Nam Cung Phong lại bị người khác gõ mạnh, anh nghi ngờ mở ra, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, thì ra là Đường Huyên.

“Anh Phong, xe của em đột nhiên không khởi động được, anh có thể chở em đi một đoạn được không?”

Nói xong cô ta lập tức lau nước mưa trên đầu, chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi xuống.

Nam Cung Phong nhìn Âu Dương Vân, thấy cô đã quay đầu đi, anh lập tức mở cửa xe ra: “Vào đi!”