Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 122: Tình yêu là thật lòng(3)




“Em sao? Rất tốt...”

Nghĩ đến Đường Huyên, ánh mắt Âu Dương Vân hiện lên vẻ phiền muộn.

Hiện giờ Đường Huyên giống như một cái gai đâm vào tim cô, cho dù cô không chạm vào, nhưng nghĩ đến cũng cảm thấy rất khó chịu.

“Thật sao? Nhưng anh nghe nói gần đây cuộc sống của em không tốt lắm?”

“Anh nghe ai nói? Lâm Ái nói sao?”

Trừ cô ấy ra, Âu Dương Vân không nghĩ được ai có thể nói chuyện này cho Giang Hựu Nam.

“Ừ.”

“Anh đừng nghe lời cô ấy, đều là nói hươu nói vượn.”

“Chính mắt anh cũng có thể nhìn thấy được...” Giang Hựu Nam khép menu lại: “Anh im lặng dõi theo em suốt ba năm rồi, cho nên chỉ cần nhìn một ánh mắt của em anh cũng biết là em vui vẻ hay ưu phiền.”

“Hôm nay chúng ta tới đây ăn cơm, đừng đề cập tới mấy chuyện riêng tư này nữa...”

Âu Dương Vân không muốn nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ về cuộc sống của cô.

“Có một số việc không phải muốn trốn thì có thể trốn được. Không phải bởi vì anh ghen ghét Nam Cung Phong nên nói thế, nhưng anh ta căn bản không thích hợp với em, trước khi yêu em anh ta đã từng yêu người phụ nữ khác, cho dù hiện giờ anh ta ở bên cạnh em, nhưng em dám đảm bảo trong lòng anh ta không nhớ về người phụ nữ kia sao?”

Sắc mặt Âu Dương Vân tái đi: “Sao anh biết?”

“Thật lòng yêu thích một người thì đương nhiên sẽ tìm hiểu rõ ràng chuyện về người đó, anh không nói không có nghĩa là anh không biết gì. Anh cũng nói rồi, nếu có cơ hội thì anh sẽ chen vào, bởi vì anh thật sự thích em, anh thích hợp với em hơn anh ta, hơn nữa, trong trái tim anh không có người phụ nữ khác, chỉ có một người phụ nữ duy nhất, chính là em!”

“Đừng nói nữa!”

Âu Dương Vân lạnh lùng cắt ngang: “Tình yêu không phải hợp hay không hợp, mà chính là tình cảm. Em không có cảm giác rung động với hiệu trưởng Giang, cho dù anh có thích hợp với em hơn nữa thì em cũng không còn cách nào.”

“Ôi, anh cũng quen với sự từ chối lạnh lùng vô tình của em rồi.”

Giang Hựu Nam chỉ vào nhân viên phục vụ đang đưa thức ăn tới: “Được rồi, ăn cơm đi!”

Âu Dương Vân khẽ thở dài một hơi, cầm thìa lên uống một ngụm canh bổ, hai người im lặng không nói gì suốt cả bữa cơm, đến khi ăn xong, Giang Hựu Nam mới đứng dậy nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Hai người lần lượt đi ra bên ngoài, đột nhiên Âu Dương Vân dừng lại, khó chịu ngồi xổm xuống đất.

Không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Giang Hựu Nam kinh ngạc quay đầu lại, thấy dáng vẻ khó chịu của Âu Dương Vân, anh vội vã hỏi: “Sao vậy?”

“Hình như em bị dị ứng...”

Âu Dương Vân che ngực nói.

“Dị ứng? Dị ứng cái gì?”

“Em dị ứng mù tạt, có lẽ trong thức ăn này của bọn họ có mù tạt...”

Giang Hựu Nam lập tức gọi người quản lý nhà hàng tới, tức giận hỏi: “Trong đồ ăn của mấy người có mù tạt sao?”

Người quản lý gọi nhà bếp tới xác nhận, hóa ra trong canh bổ kia đã được bỏ thêm chút mù tạt, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm người quản lý nhà hàng: “Lần trước tôi tới nơi này ăn cơm, không phải mấy người đều bảo mù tạt chỉ thêm vào tùy khẩu vị của khách hàng thôi sao? Tại sao bây giờ lại như vậy?”

“Bình thường chúng tôi sẽ tùy theo khẩu vị của khách, nhưng có lẽ hôm nay nhà bếp sơ suất, thật xin lỗi, hôm nay nhà hàng sẽ miễn phí bữa cơm này cho hai người, chi phí đi viện của hai người cũng do nhà hàng phụ trách...”

Âu Dương Vân vô cùng đau đớn, cô lười tranh cãi cùng bọn họ, cô khẽ nói với Giang Hựu Nam: “Đưa em đi bệnh viện.”

Giang Hựu Nam đỡ cô lên, đưa cô ra khỏi nhà hàng. Âu Dương Vân cảm thấy choáng váng, cô dựa cả người vào người Giang Hựu Nam, hai người vừa đi ra khỏi cửa nhà hàng thì đột nhiên đụng phải Nam Cung Phong.

Âu Dương Vân kinh hãi nhìn anh, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Giang Hựu Nam cũng có chút kinh ngạc, ba người đứng im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Giang Hựu Nam lên tiếng: “Cô ấy dị ứng, hiện giờ phải đưa tới bệnh viện.”

Sắc mặt Nam Cung Phong vẫn lạnh lùng, không hề kích động hay chất vấn vì sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau, chỉ bình tĩnh nói: “Giao cho tôi đi.”

Anh đón lấy Âu Dương Vân từ tay Giang Hựu Nam, ôm lấy cô ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe, nghênh ngang rời đi.

“Sao anh lại tới đây?”

Âu Dương Vân yếu ớt hỏi, hai mí mắt không nhịn được mà nhíu chặt lại.

“Có người gọi điện thoại đến chỗ thư kí, nói em không thoải mái, bảo anh tới đón em.”

Nam Cung Phong nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm trên gương mặt không thay đổi.

Nói xong, thấy Âu Dương Vân không phản ứng gì, anh lập tức nhìn về phía cô, phát hiện cô đã hôn mê.

Đứng trước cửa nhà hàng, vẻ mặt Giang Hựu Nam vô cùng nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, bước chân đang định rời đi lại đột nhiên đổi hướng, quay ngược vào trong nhà hàng, tìm người quản lý, trầm giọng hỏi: “Thật sự là nhà bếp không cẩn thận bỏ mù tạt vào đồ ăn sao? Hay các người bị ai mua chuộc?”

Người quản lý kia nghe Giang Hựu Nam nói như vậy, ánh mắt có chút mất tự nhiên: “Vừa nãy tôi đã giải thích với anh rồi, đúng là không cẩn thận bỏ vào mà thôi, bởi vì có rất nhiều người bị dị ứng với gia vị này cho nên bình thường chúng tôi không cho vào...”

“Không thừa nhận đúng không? Vậy được rồi, để tôi gọi cục an toàn thực phẩm đến kiểm tra một chút, hiện giờ tôi nghi ngờ nhà hàng các anh cố ý tổn hại sức khỏe người khác.”

Giang Hựu Nam vừa nói xong lập tức rút điện thoại ra, người quản lý vội vã ngăn lại, nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Giang Hựu Nam lập tức đi tới sơn trang Tĩnh hải mà Đàm Tuyết Vân ở, ấn chuông cửa một lúc, cuối cùng Đàm Tuyết Vân cũng ra mở cửa: “Ồ, hai đứa ăn xong rồi sao?”

Giang Hựu Nam không trả lời ngay, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Đàm Tuyết Vân, sau đó mới lên tiếng: “Mẹ cố ý sao?”

“Cố ý cái gì?”

“Cố ý làm Nam Cung Phong hiểu nhầm quan hệ giữa con và Âu Dương Vân.”

Sắc mặt Đàm Tuyết Vân hơi trầm xuống: “Lời này có ý gì?”

“Mẹ không cần phủ nhận, con đã hỏi rõ ràng rồi, mẹ đã sai người ở nhà hàng kia thả mù tạt vào trong canh bổ, bởi vì mẹ biết Âu Dương Vân dị ứng mù tạt, mà canh bổ kia bọn con cũng không gọi, chẳng lẽ bọn họ đã cho nhầm gia vị, lại còn đưa nhầm món ăn sao?”

Đàm Tuyết Vân im lặng một lát: “Đúng vậy, đúng là mẹ dặn bọn họ làm thế. Không phải con thích Âu Dương Vân sao? Hiện giờ mẹ cũng chỉ muốn giúp đỡ con đạt được người phụ nữ con thích mà thôi.”

“Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa? Con thích Âu Dương Vân, nhưng con sẽ dùng cách của con để theo đuổi, không cần mẹ ở sau lưng làm ra mấy chuyện này. Mẹ tưởng Nam Cung Phong ngu ngốc lắm sao? Anh ta chắc chắn sẽ không vì chút chuyện này mà chia tay với Âu Dương Vân đâu!”

Giang Hựu Nam tức giận nói ra, sau đó dặn dò Đàm Tuyết Vân: “Hi vọng về sau mẹ đừng làm ra mấy chuyện phản cảm này nữa, nếu không con sẽ rất thất vọng về mẹ.”

Khi Âu Dương Vân tỉnh lại ở bệnh viện thì Nam Cung Phong đang ngồi trước giường bệnh trông cô, thấy cô tỉnh, anh khàn giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Cô cố gắng ngồi dậy: “Ừm, tốt rồi, không sao nữa.”

“Em nghỉ ngơi thêm một lát, mười giờ chúng ta về nhà.”

“Không cần, bây giờ chúng ta về luôn đi.”

Âu Dương Vân kiên trì muốn rời đi, bởi vì cô không thích bệnh viện, không thích mùi thuốc sát trùng nồng nặc ở đây.

Nam Cung Phong thấy cô kiên trì như vậy, anh cũng không nói gì nữa, khẽ nắm tay cô rời khỏi bệnh viện.

Đi đến chỗ để xe ở bên ngoài, anh giúp cô mở cửa xe. Âu Dương Vân liếc nhìn anh một cái, bộ dáng như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào, vì vậy đành phải ngồi vào xe.

Đợi Nam Cung Phong cũng lên xe, cô mới lên tiếng: “Em xin lỗi, thật ra…”

Cô muốn giải thích với anh, thật ra cô chỉ định cùng mẹ của Giang Hựu Nam ăm cơm, nhưng bà ta đột nhiên có việc bận nên Giang Hựu Nam mới đi thay…

“Không sao, không cần giải thích.”

“Anh không hiểu nhầm em sao? Vừa rồi em và Giang Hựu Nam ở cùng nhau…”

Âu Dương Vân không thể tưởng tượng nổi, trước đây, mỗi lần Nam Cung Phong thấy cô và Giang Hựu Nam ở cùng nhau thì anh đều nổi trận lôi đình, nhưng sao gặp cảnh như vừa rồi anh lại bình tĩnh như vậy?

“Giữa hai người có chuyện gì sao?”

“Không có…”

“Thế là được rồi.” Nam Cung Phong đưa tay giúp cô kéo lại cổ áo khoác: “Tình yêu là phải thật lòng, phải thấu hiểu tấm lòng của đối phương, cho nên không cần nói câu xin lỗi này.”

“Phong, anh…”

Âu Dương Vân đột nhiên xúc động muốn rơi lệ.

“Anh bằng lòng tin tưởng em vô điều kiện, em cũng vậy, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, hiểu nhau, ủng hộ cho nhau, đây mới là đạo lý hôn nhân.”

“Nhưng trước đây anh…”

“Trước đó lập trường và tình cảm của anh không thống nhất, sau khi anh gặp lại Đường Huyên thì anh đã hiểu được những chuyện trước đó anh không hiểu.”

Sự lo lắng của Âu Dương Vân cuối cùng cũng buông xuống, cô mỉm cười nói: “Sớm biết anh không hiểu nhầm thì em không cần phải lo lắng nữa rồi… Lúc nãy em lo gần chết…”

“Hừ, mặc dù anh không hiểu nhầm, nhưng nhìn thấy tên kia anh vẫn thấy rất đáng ghét!”

Nam Cung Phong khởi động xe, đi về biệt thự bên bờ biển. Trên đường đi, Âu Dương Vân muốn khuyên Nam Cung Phong chuyển về nhà ở, nhưng lại cảm thấy thời cơ chưa chín muồi.

Khi sắp đến biệt thự, di động của cô vang lên, Âu Dương Vân thấy đó là dãy số của Giang Hựu Nam, cô do dự không biết nên nghe hay không.

“Điện thoại của ai vậy? Sao không nghe?”

Nam Cung Phong tùy tiện hỏi.

“Giang Hựu Nam.”

Nam Cung Phong nhíu mày: “Hai người cũng đâu có quan hệ gì mờ ám, nghe thì nghe đi…”

Lúc này, Âu Dương Vân mới nhận điện thoại: “Alo…”

“Cơ thể em đỡ hơn chưa?” Giọng Giang Hựu Nam rất ân cần. Âu Dương Vân chậm rãi trả lời: “Ừm, tốt hơn rồi.”

“Anh ta… không hiểu nhầm chứ?”

Âu Dương Vân liếc Nam Cung Phong một cái: “Không …”

“Không hiểu nhầm thì tốt, nhớ kĩ những lời anh nói tối hôm nay.”

“Lời gì?”

Giang Hựu Nam suýt nữa tức hộc máu: “Em quên nhanh như vậy sao?”

“Thật xin lỗi, anh nói nhiều quá, em không nhớ anh nói đến lời nào…”

“Anh thật lòng thích em, vô cùng thật lòng!”

Âu Dương Vân không nói ra lời, bởi vì Nam Cung Phong đang ngồi bên cạnh, cô có thể nói gì được chứ?

“Ừm, em biết rồi!”

“Không phải anh muốn em biết, mà anh muốn em nhớ kĩ!”

“Ừm, em nhớ rồi, em cúp máy đây.”

“Được, ngủ ngon!”

Âu Dương Vân đang định tắt điện thoại thì Nam Cung Phong giật lấy, sau đó nói vào trong điện thoại: “Đừng nhớ thương vợ của người khác nữa, nếu muốn thì hãy tự cưới vợ về mà nhớ thương đi!”