[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 2: Quá khứ




Edit + Beta: Winnie

Lý Bảo Chương là con nhà nghèo, mới vài tuổi đã bị đưa vào cung, dẫn hắn vào cung là một lão thái giám khá tốt, ở trong cung có đãi ngộ không kém, đi vào còn có người kêu hắn một tiếng Bảo ca. Bất quá đây là sự tình một đời trước, trước đây Lý Bảo Chương cần cù chăm chỉ ở trong cung làm tiểu thái giám nhỏ nhoi, lại ngẫu nhiên có được cơ duyên, hắn ngoài ý muốn chắn một kiếm thay cho Hoàng Thượng.

Trong cung lúc trước có thích khách trà trộn vào, Lý Bảo Chương đúng lúc lại ở đấy thay trà cho Hoàng Đế, hắn mơ mơ màng màng chắn kiếm cứu giá, lại còn gặp đại nạn mà vẫn còn sống.

Người ta thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, lúc ấy Lý Bảo Chương cũng cho là như thế thật. Hoàng Thượng phái người tới hỏi Lý Bảo Chương có yêu cầu gì hay không, Lý Bảo Chương nằm ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, liền đáp: "Nô...... Nô tài muốn được thưởng tức phụ."

Lương Quốc khá đặc biệt vì nơi đây cho phép thái giám cưới vợ, cũng cho phép thái giám cùng cung nữ đối thực, nhưng đều phải là lão cung nữ. Cung nữ đã ngoài hai mươi lăm tuổi, có thể được thả ra ngoài cung, ngoại trừ những người ở ngoài cung không có người thân, có ai lại muốn ở trong cung cùng một vị thái giám phối thành một đôi.

Đây chính là ném hết mặt mũi, lúc chết đi các nàng sẽ bị tổ tông mắng cho một trận vì như thế nào lại đem gả bản thân cho thái giám.

Trong cung các lão thái giám có chút quyền cao chức trọng liền sẽ cầu chủ tử cho phép sau này ở bên ngoài cưới lão nương về, ngoại trừ những trường hợp trong nhà đặc biệt nghèo, nghèo đến mức cơm ăn không đủ một người, sẽ không ai nguyện ý đem nữ nhi gả cho một thái giám cả.

Cho nên hoàng tộc Lương Quốc liền ban lệnh cho phép một điều rằng, thái giám có thể mua Mị Nô.

Mị Nô là người Hồ, không phải là người Hán, là dạng thấp kém nhất ở Lương Quốc này.

Bất quá đây cũng là do các chủ tử phá lệ khai ân, mua Mị Nô về yêu cầu đăng ký danh sách, trước khi tiến cung cần phải làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân, sợ họ lại mang theo cái bệnh quái dị nào tiến Hoàng cung.

Hoàng đế nghe được thỉnh cầu của Lý Bảo Chương liền phì cười, nhưng cũng thỏa mãn hắn, trong cung cung nữ chướng mắt một tiểu thái giám nhỏ như hắn, huống chi hắn bộ dáng ốm yếu nằm ở trên giường, còn không biết có thể sống qua được mấy ngày tiếp.

Hoàng đế tuy rằng đồng ý, nhưng cũng không có hứa đem cung nữ trong cung cho Lý Bảo Chương, mà là phái người từ ngoài cung mua về một Mị Nô cho hắn.

Kỳ thật tâm tư Hoàng đế cũng rất đơn giản, hắn là ngôi cửu ngũ, tuy rằng người hầu hạ đều là thái giám, nhưng là bản nhân hắn lại cực kì khinh thường loại nam nhân không có nam căn này, những cung nữ được tuyển vào cung đều có gia thế trong sạch.

Hoàng đế Lương Quốc vốn nghĩ, trong cung cung nữ đều là nữ nhân trẻ tuổi, trừ bỏ nữ nhi của hắn đi thì số còn lại đều là nữ nhân của Hoàng đế như hắn không phải sao. Vậy thì làm sao có chuyện hắn lại ban nữ nhân của mình thưởng cho người khác, huống gì chỉ là một tên thái giám nhỏ nhoi.

Lý Bảo Chương biết Hoàng đế thưởng cho hắn Mị Nô, không chỉ không có ý không vui, ngược lại còn năn nỉ vị thái giám tổng quản giúp hắn mua Mị Nô phải chọn người giúp hắn.

"Ta yêu cầu không cao, tuyển người tính cách tốt một chút, không chê ta là được."

Vì thế Lý Bảo Chương gặp Châu Châu.

Lý Bảo Chương sinh ra đã có ngoại hình tốt, chính hắn cũng biết điều này, lúc trước từng có thời điểm hắn hầu hạ Thái Hậu được người khen một câu. Thái hậu nhìn Lý Bảo Chương, đăm chiêu một lát mới cười cười, "Đứa nhỏ này sinh ra thật tốt, chỉ là... thật là đáng tiếc."

Hắn biết thái hậu vì cái gì mà nói hắn đáng tiếc.

Thái giám sao, là trong cung nhất bất kham tồn tại, bọn họ đều nói thái giám là người bị mất thứ đồ phía dưới, kiếp sau cũng chỉ có thể làm thái giám, đời đời kiếp kiếp làm nô tài.

Nhà ai có chút tiền, đều sẽ không đem hài tử của chính mình đưa vào trong cung làm thái giám.

Nhưng Lý Bảo Chương thì có biện pháp nào khác đây?

Hắn tuy là thái giám, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn có mộng tưởng được thành gia, hắn khát vọng sau một ngày bận rộn xong, có người ở nhà chờ hắn, phảng phất như trên đời này bất luận về điều gì hắn cũng cùng một nam tử bình thường giống nhau, hắn cũng âm thầm thề, nếu có người không chê hắn, chấp nhận ở cạnh hắn dù có liền mạng hắn cũng muốn chiếu cố nàng thật tốt.

Bất quá Lý Bảo Chương không nghĩ tới đối phương căn bản không cần hắn chiếu cố, nếu nàng muốn vứt bỏ hắn để đảo thế, nhưng nàng vì sao cả mạng hắn cũng không buông tha?

Lý Bảo Chương bị người cột lấy, trên chân trên người đều bị trói vào cục đá, lại bị ném vào trong hồ. Hắn đương sống sờ sờ cuối cùng lại chết đuối. Có lẽ là ông trời có mắt, cư nhiên cho hắn một cơ hội trọng sinh.

Hắn trọng sinh đến thời điểm hắn còn chưa tiến cung, nhưng người trong nhà hắn đã cầm bạc trong cung, Lý Bảo Chương chỉ có thể tiến cung, nhưng hắn tránh thoát việc nghiệm thân.

Đời trước Lý Bảo Chương là thái giám thật sự, thì đời này Lý Bảo Chương chỉ là thái giám giả.

Lý Bảo Chương tuy rằng không thông qua kiểm mình, nhưng không biết vì cái gì, thân thể này không có mọc râu, hơn nữa lúc Lý Bảo Chương nói chuyện tuy thanh âm không bén nhọn như đời trước, nhưng nếu đem so với nam tử bình thường cũng thật không giống.

Kỳ thật đã hỗ trợ Lý Bảo Chương che giấu thân phận thái giám giả mạo này.

Một đời này Lý Bảo Chương dựa vào ký ức của bản thân lúc trước, tuổi còn trẻ đã bò lên trên chức tổng quản nội thị, hiện tại Hoàng đế không có hắn hầu hạ bên người cũng không được.

Một đời này Lý Bảo Chương cũng giúp Hoàng đế chắn kiếm, Hoàng đế càng thêm coi trọng Lý Bảo Chương, biết được Lý Bảo Chương thỉnh cầu, thậm chí còn hào phóng mà cho Lý Bảo Chương tự mình đi chọn, hắn muốn chọn cung nữ cũng có thể.

Nhưng Lý Bảo Chương mang theo tâm trả thù mà trọng sinh, hắn không biết đời trước là ai giao lệnh cho đám thị vệ kia trầm hắn xuống hồ, nhưng những thị vệ đó nói chủ tử bọn họ chán ghét việc hắn nhìn trộm Châu Châu cô nương.

Người kia nhất định là hoàng tử.

Nhưng cụ thể là vị Hoàng tử nào, hắn không biết, nhưng hắn có thể biết được hắn là bị Châu Châu con người độc phụ này hại chết, là nàng ở khoing yên tịch mịch câu dẫn hoàng tử, thậm chí làm người hướng hắn hạ sát thủ.

Hắn thậm chí còn nhớ rõ quần áo nàng càng ngày càng hoa lệ, hắn ngày đó hỏi nàng quần áo từ đâu ra, nàng không chịu nói cho hắn, còn dứt khoát ở trong đêm tối chạy mất, mấy ngày sau hắn liền chết.

Lý Bảo Chương lúc này tự mình đi ra ngoài cung, hắn đi khắp bốn chợ lớn ở kinh thành, mới tìn thấy độc phụ đời trước hại chết hắn.

Hừ, hiện tại kẻ thù gặp nhau, hắn quyết định không cần dễ dàng buông tha nàng như vậy, hắn muốn báo thù, vị hoàng tử phái người giết hắn hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Châu Châu chưa từng thấy qua ai dọa người đến như vậy, vốn dĩ mặt không có chút huyết sắc nào còn hiện tại hoàn toàn là trắng bệch, mắt nàng màu xanh biếc rưng rưng lệ, còn nhịn không được khụt khịt một tiếng.

Lý Bảo Chương nhếch một bên khóe miệng, phát ra tiếng cười lạnh, loại nữ nhân quen dùng thứ kĩ xảo giả đáng thương hắn sẽ không ngu ngốc mà mắc mưu lần nữa.

"Khóc cái gì?" Lý Bảo Chương vẻ mặt hung tợn "Lại khóc, ta liền móc hai tròng mắt của ngươi rồi giẫm nát nó ngay trên đất."

Hắn dứt lời vừa ra, liền thấy người trước mặt lệ rơi lả tả không ngừng.

Châu Châu thật sự cảm thấy sợ hãi, vừa khóc vừa giãy giụa muốn từ xe ngựa đi xuống.

Lý Bảo Chương sửng sốt, đời trước hắn đối với Châu Châu là tốt đến mức không thể tốt hơn, cái gì cũng đều không cho nàng đụng tay làm, Châu Châu tuy rằng cũng có khóc, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt hắn khóc lóc thảm đến như vậy.

Hắn bắt được tay Châu Châu, mày nhíu chặt hỏi, "Ngươi hiện tại là người của ta, ngươi muốn đi đâu?"

Thời gian chừng một cái chớp mắt thôi mà Châu Châu đã khóc đến cả khuôn mặt đỏ ửng, tuy rằng lúc làm thuộc hạ A Đạt, thường xuyên không có thịt ăn, nhưng vì nàng tuổi nhỏ nhất, được các tỷ tỷ lớn bao dung, cũng không có chịu cái gì quá ủy khuất, hơn nữa bởi vì nàng là hỗn huyết, những Mị Nô ở chung nhiều ít đều có chút đồng tình với nàng, cái gì thứ tốt đều cho nàng chọn trước. A Đạt tuy rằng tính tình khó chịu, nhưng cũng chưa từng đối xử với các nàng quá hung hãn, đặc biệt là đối với Châu Châu, Châu Châu tính cách tốt, nghe lời, lại không tranh không đoạt.

Có thể nói, nàng sống mười lăm năm, còn không có gặp qua việc nào dọa người người như vậy, nghe qua lời lẽ khủng bố như vậy.

Châu Châu lýc khóc rất giống một tiểu hài tử, không hề ngại ngần khóc, tiếng khóc lớn, khóc cực kì thảm, thở hổn hển, phảng phất sẽ nhanh chóng liền ngất đi.

Nàng một bên khóc một bên trốn tay Lý Bảo Chương, bất quá nàng chính là trốn, nhưng không dám đánh hắn ta.

Lý Bảo Chương vốn đang nghĩ nếu Châu Châu động thủ đánh hắn, hắn liền hung hăng đánh nàng, nhưng là Châu Châu chỉ khóc lóc rồi trốn hắn, muốn xuống xe ngựa, điều này làm cho Lý Bảo Chương quả thực không biết giải quyết như thế nào cho phải.

Tên tiểu thái giám phía trước tự nhiên cũng nghe từ đằng sau truyền đến tiếng khóc, hắn đảo mắt nhưng cũng chỉ đảo mà không dám nói cái gì.

Vị Lý công công này tuổi còn trẻ, hiện tại đã là người được Hoàng đế sủng ái nhất, là tâm phúc của Hoàng đế, hắn cũng không dám khuyên ngăn Lý công công.

"Ngươi không được khóc! Khóc cái gì! Tin ta đánh ngươi không!"

Lý Bảo Chương lời nói vừa ra, hắn liền nghe được tiếng khóc lớn hơn. Tuy là đã sống hai đời Lý Bảo Chương cũng không thể không bại trận, vốn dĩ kẻ thù gặp nhau, hắn hẳn là hung tợn trừng trị đối phương một trận, nào biết đối phương không theo kịch bản đã ấn định, dùng ra vừa đã đung kĩ xảo khóc lóc, khóc đến trời đen kịt, khóc đến đầu óc hắn choáng váng não quay cuồng, hắn hiện tại cảm thấy chỉ cần Châu Châu không khóc, cái gì cũng tốt, tạm bỏ chuyện trừng trị nàng cũng được, hắn có thể tạm thời ra phía sau một chút.

Huống chi, phía trước còn có tiểu thái giám đánh xe ngựa, hắn không nghĩ l đối phương dám nhìn náo nhiệt. Vạn nhất ở nếu chuyện này bị hắm lắm miệng nói ra, thật không tốt.

Rốt cuộc Lý Bảo Chương cùng Châu Châu dù gì cũng ở cùng nhau hai năm, hắn đối với tính tình Châu Châu cũng hiểu rất rõ ràng, dỗ ngọt Châu Châu, hắn kỳ thật có rất nhiều tâm đắc.

"Được rồi, không khóc, đợi lát nữa mang ngươi đi ăn thịt." Lý Bảo Chương chỉ có thể hoãn hạ thanh âm nói, "Ta vừa rồi không cố ý dọa ngươi đâu, đừng khóc, ngươi khóc rất khó coi."

Châu Châu lại khụt khịt, nhưng chớp chớp mắt, tựa hồ nước mắt có xu hướng muốn dừng lại.

Lý Bảo Chương nhẫn nhịn một hơi, nhưng nhịn xong một hơi, hắn lại cảm thấy loại hành vi này của chính mình thật sự vi phạm ước nguyện bản thân ban đầu.

Hừ, Lý Bảo Chương, ngươi thật là, sống hai đời còn để mất mặt như thế, nữ nhân này chính là muốn đùa bỡn ngươi mà!

Châu Châu dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, nàng nhìn nhìn vị thiếu niên mỹ mạo trước mắt, chỉ thấy kia thiếu niên kia cau mày, mặt một bên trắng bạch một bên hồng, không biết suy nghĩ cái gì.

Châu Châu nghĩ thầm, nàng hiện tại bị đối phương mua, chạy chủ sợ là chạy không thoát, chỉ có nhận mệnh, tuy rằng nàng rất không muốn đem vị thiếu niên mỹ mạo hung hãn này trở thành chủ nhân.

Nàng cắn môi dưới, do dự cất tiếng, "Ca ca, ta gọi là Châu Châu."

Lý Bảo Chương chính phiền lòng, nghe được thanh âm Châu Châu cất lên, tức giận đáp: "Ta biết."

Cái tên kia của nàng, hắn đời trước còn thêu ở bên trong túi tiền đấy.

Hắn đáp xong lời, phát hiện cư nhiên lại nghe được tiếng khóc.

Hắn lập tức ngẩng đầu liền phát hiện đối phương lại khóc lên. Lý Bảo Chương chỉ có thể lại nỗ lực cười một cái, "Châu Châu, không khóc, ca ca nói giỡn mà, Châu Châu tên này thật là dễ nghe nha, ngươi có muốn biết ca ca tên gì hay không?"

Chờ đến khi hồi cung, hắn nhất định giết chết nàng! Hắn thề! Dùng mạng sống mà hắn đã tìm lại thề!

12:43 - 2/12/18

--------

Lời của Wie: Chậc, tội nghiệp Bảo ca ca thật đấy. Bị xoay như chong chóng luôn!