Edit + Beta: Vuming
Nửa đêm, Lý Bảo Chương đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, thanh âm kia trực tiếp đem hắn bừng tỉnh, một đêm hắn vốn dĩ liền ngủ không yên. Lý Bảo Chương ngồi dậy, phát hiện thanh âm là từ cách vách truyền đến, vội vàng đứng lên, hắn mới vừa mở cửa, một thân thể mềm mại liền vọt vào trong lòng ngực hắn.
Châu Châu sắc mặt trắng bệch, ôm Lý Bảo Chương như thể dù có chết cũng không buông tay, "Ca ca, gian phòng kia có lão gián!"
Lý Bảo Chương muốn kéo Châu Châu ra để đi xem, nhưng hắn vừa định gỡ tay Châu Châu, Châu Châu liền trực tiếp khóc thét một tiếng, tiện đà nức nở lên. Nước mắt nàng tới cũng thực nhanh, đem Lý Bảo Chương cấp trấn trụ: "Ta không cần ngủ một mình, con gián kia vừa mới bò lên tay ta kìa, hức hức." Châu Châu vừa nói vừa hướng tới lồng ngực Lý Bảo Chương ôm chặt, làm cho hai người dính chặt nhau, nàng tựa hồ mới an tâm một ít.
Trong viện im ắng, cây cối dưới ánh trăng đầu hạ chiếu rọi bóng dáng lờ mờ, giống một con cự sư nằm trên mặt đất.
Lý Bảo Chương thần sắc có chút xấu hổ, hắn xoa mày, miễn cưỡng nói: "Ta đến gian phòng kia ngủ, ngươi ngủ ở chỗ này đi." Khi hắn ngủ chỉ mặc chiếc áo đơn, Châu Châu ôm hắn như vậy, thật sự hơi thân cận quá, hắn không cần dùng sức hô hấp, vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương, hương vị này hoàn toàn khác với mùi hương trên người nam nhân. (+=~=+)~
"Không, không được, vạn nhất con gián kia lại đến thì làm sao đây?" Châu Châu ngước mặt lên, bởi vì khóc, cặp mắt lục kia ướt đẫm, trên mặt còn vương nước mắt.
"Ta đi giết chết nó." Lý Bảo Chương suy nghĩ một hồi: "Đánh chết nó được chưa, ngươi không cần sợ nữa."
Cái biện pháp này miễn cưỡng làm Châu Châu đồng ý, chỉ là Lý Bảo Chương cầm gậy gộc đi cái kia phòng tìm thật lâu, cũng chưa tìm được gián, Châu Châu chưa thấy được con gián đó chết thẳng cẳng lòng không yên, căn bản không muốn ngủ một mình, cho nên cuối cùng vẫn là biến thành hai người cùng nhau ngủ. Bởi vì Châu Châu nói cánh tay của nàng bị gián bò lên, Lý Bảo Chương còn nấu nước cho nàng tắm gội một lần nữa.
Đại khái là do bị lão thử dọa sợ, Châu Châu lần này cùng Lý Bảo Chương ngủ, nàng còn hận không thể đem mình nhập vào người Lý Bảo Chương. Nàng rúc trong lòng ngực Lý Bảo Chương, nếu là Lý Bảo Chương muốn đẩy nàng ra, nàng trực tiếp nước mắt lưng tròng nhìn Lý Bảo Chương, mấy lần như vậy, Lý Bảo Chương cũng không có biện pháp, chỉ có thể để Châu Châu ôm hắn ngủ.
Châu Châu đem mặt dán vào chỗ cổ Lý Bảo Chương, chóp mũi còn ngửi được hươnh bồ kết trên người đối phương.
Hôm nay, hai cung nữ thay quần áo cho nàng rất tò mò, hỏi Châu Châu rất nhiều vấn đề, các nàng đều biết Châu Châu là dp Lý Bảo Chương từ ngoài cung mua về, còn cười nói bọn họ là đôi phu thê nô tài trẻ nhất trong cung này. Châu Châu cũng là mới biết được, nguyên lai chính mình là được Lý Bảo Chương từ chỗ Hoàng Thượng cầu ban thưởng, hơn nữa nàng vẫn là do Lý Bảo Chương tự mình chọn.
"Ca ca." Châu Châu nhỏ giọng gọi Lý Bảo Chương một tiếng.
Lý Bảo Chương nhíu mày: "Đừng nói chuyện."
"Được." Châu Châu an tĩnh một hồi, lại nói, "Hình như có cái gì đó đẩy ta......"
Lý Bảo Chương đột nhiên ho khụ khụ, hắn nhìn lên trần nói: "Ngươi nói bậy gì đó, ngươi có ngủ hay không? Không ngủ thì trở về gian phòng kia đi." Mặt hắn hồng hồng, khẽ xê dịch eo.
Chiêu uy hiếp này quả nhiên đã làm Châu Châu ngoan ngoãn câm miệng.
Câm miệng là câm miệng, nhưng nàng vẫn không ngủ. Châu Châu giống người chết đuối, gắt gao mà ôm Lý Bảo Chương, thời điểm hai người đi ngủ đều chỉ mặc lớp áo đơn bạc, Châu Châu áo đơn còn không mặc đúng, lộ ra một mảng lớn da thịt, bên trong tiểu y phục dây lưng đều xem đến rõ ràng.
Lý Bảo Chương cũng không thể ngủ, tâm này tâm tình hắn thập phần phức tạp, đã cảm thấy chính mình không tiền, lại cảm thấy Châu Châu thủ đoạn quá cao, nhưng nghĩ lại, rốt cuộc là đối phương thủ đoạn cao, hay bản thân ngày càng vô dụng đi?
Bên ngoài an tĩnh, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang, trong phòng an tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ đều đặn.
Lý Bảo Chương mở to mắt nhìn màn, không có một chút buồn ngủ nào, người trong lòng ngực phảng phất đã ngủ rồi, chỉ là hắn chỉ cần dịch ra bên ngoài một chút, thân thêt đối phương liền sẽ càng thêm sát vào, Lý Bảo Chương đành phải thôi. Hắn vốn định tra tấn trả thù đối phương, nhưng hiện tại mọi chuyện xảy ra đều ngoài dự kiến của hắn mất rồi.
"Ca ca." Trong lòng ngực người đột nhiên nói, nàng hẳn là vây cực kỳ, thanh âm mơ mơ màng màng: "Ngươi còn chưa ngủ sao?"
Lý Bảo Chương nghe được giọng Châu Châu, phản ứng đầu tiên là xoa đầu nàng hai cái: "Ngủ, đừng nói chuyện."
Làm xong này động tác, thân thể hắn bỗng cứng đờ, có chút thói quen thật như là đã khắc vào trong xương cốt hắn.
Châu Châu lại hệt như chú gà con vừa nở tìm được mẹ, mặt hướng vào lòng ngực Lý Bảo Chương, ngủ rồi.
......
Lúc Lý Bảo Chương tỉnh dậy, Châu Châu cũng từ trên giường bò lên.
Nàng ngồi quỳ ở trên giường, vẻ mặt còn chưa ngủ tỉnh. Lý Bảo Chương liếc nhìn nàng một cái: "Sao lain không tiếp tục ngủ?"
Châu Châu lắc đầu: "Ta muốn đi qua chỗ tỷ tỷ, không thể ngủ quá muộn." Nói xong cái này, nàng rồi lại ngã xuống. Lý Bảo Chương nhấp môi dưới, lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Chờ Châu Châu lại tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, sợ tới mức nàng chạy nhanh mặc quần áo rửa mặt rồi vội hướng Dịch Hoa điện đi. Ngọc Thịnh công chúa lúc này đã dùng xong bữa sáng, nàng thấy Châu Châu sắc mặt trắng bệch vào tới, liền cười một tiếng: "Tới rồi? Dùng đồ ăn sáng không? Nếu thích, ta cho ngươi để lại, mau tới ăn."
Châu Châu cúi đầu, căn bản không dám nhìn Ngọc Thịnh công chúa, "Thực xin lỗi, tỷ tỷ, muội đến chậm."
Ngọc Thịnh công chúa khẽ cười một tiếng, dứt khoát tiến lên kéo tay Châu Châu qua, "Đã tới chậm, tất nhiên sẽ phạt ngươi, nhưng ngươi trước tiên nên dùng xong đồ ăn sáng."
Châu Châu ở dưới ánh mắt Ngọc Thịnh công chúa dùng xong đồ ăn sáng, nàng không có nhận thấy được một điều, các cung nữ bên cạnh đã thay đổi ánh mắt. Hạp cung đều biết tính tình Ngọc Thịnh công chúa. Nàng đối đãi nô tài không chút nương tay, mà lúc này cố tình đối tốt với một Mị Nô, còn trực tiếp cùng Mị Nô kia xưng hô tỷ muội, thật sự là không thể tưởng tượng.
Dùng xong đồ ăn sáng, Ngọc Thịnh công chúa liền dắt Châu Châu đi đến Ngự Hoa Viên, vốn dĩ nàng chuẩn bị vẽ tranh, mà Châu Châu còn là đối tượng nàng định vẽ. Châu Châu trước nay không làm người mẫu, nghe thấy yêu cầu này, thập phần co quắp bất an, tay chân cũng không biết để như thế nào mới tốt. Ngọc Thịnh công chúa nhìn thấy, dứt khoát tự mình bày ra tư thế làm mẫu cho Châu Châu xem.
Các nàng hiện tại ở Tây Nam đình của Ngự Hoa Viên hóng gió, đình hóng gió bốn phía đều trồng đầy hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn này toàn bộ đều là chủng loại không dễ thấy ở ngoài cung, tùy tiện lấy một chậu đều mang giá trị hoàng kim, nhưng là ở chỗ này, nhiều đếm không xuể. Ngọc Thịnh công chúa yêu thích mẫu đơn, trong cung thợ trồng mẫu đơn hoa có tới hai mươi người, ngày đêm chiếu cố tới số hoa mẫu đơn này. Phía tây đình hóng gió là hồ nhân tạo, nước đều là từ ngoài dẫn tới. Giữa hồ nhân tạo có một cái núi giả, núi giả kia huyệt khẩu rất nhiều, trong hồ dưỡng cẩm lý thường tránh ở bên trong.
Ngọc Thịnh công chúa muốn vẽ tranh, thủ hạ bọn thái giám lập tức chuyển đồ vật đến, không chỉ có như thế, bọn họ còn nâng một trương giường mỹ nhân lại đây.
"Châu Châu, ngươi giống như ta lại nơi này nằm như vậy là được." Ngọc Thịnh công chúa nằm nghiêng bên giường mỹ nhân, một tay cầm chiếc quạt tròn hình mẫu đơn. Nói rồi nàng đứng dậy, kéo Châu Châu nằm xuống. Nàng thấy Châu Châu tóc mai quá mức đơn giản, liền đem tơ vàng khảm hồng mã não bộ diêu trêm đầu mình lấy xuống dưới, nghiêng nghiêng cắm vào máu tóc đen mượt của Châu Châu, lại đem quạt trong tay đưa cho nàng.
Châu Châu chỉ có thể học bộ dáng nằm ban nãy của Ngọc Thịnh công chúa, nhưng trước mắt bao người, nàng nằm nghiêng, còn bị Ngọc Thịnh công chúa họa lại, nàng vẫn không nhịn được mặt đỏ, còn trộm cầm cây quạt che mặt. Ngọc Thịnh công chúa thấy, lại cũng không ngăn cản, chỉ dốc lòng vẽ tranh.
Họa xong, thân thể Châu Châu cũng cứng đờ không động được, cách đó không xa một đám người tiến tới.
"Đại hoàng tỷ, vẽ thật đẹp." Một giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe vang lên.
Ngọc Thịnh công chúa nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn rõ người tới, cong cong môi, "Cửu hoàng đệ tới Ngự Hoa Viên ngắm hoa?"
Nguyên lai người đến là Lương Quang Vũ.
Lương Quang Vũ hôm nay mặc một kiện tuyết sắc cẩm y, bên hông là đai lưng màu xanh đen một chưởng khoan, trên đai lưng treo ngọc bội song cá diễn châu, một thân eo thon chân dài. Lương Quang Vũ có thể trở thành người trong mộng của toàn bộ nữ tử xuân khuê ở kinh thành, đều có nguyên nhân cả.
"Chỉ là đi ngang qua, thấy đại hoàng tỷ tại đây, liền lại đây nhìn xem."
Lương Quang Vũ điềm đạm cười nói.
Ngọc Thịnh công chúa một lần nữa quay lại đầu, nàng hướng mắt vềChâu Châu, lại bắt đầu vẽ tranh, "Ngươi cảm thấy này người trong bức họa đẹp sao?"
Lương Quang Vũ nghe vậy nghiêm túc mà nhìn: "Tỳ bà che nửa mặt hoa, đại hoàng tỷ họa lại càng thêm tinh vi."
"Hỏi ngươi người có đẹp hay không, ngươi vuốt nịnh nọt làm cái gì?" Ngọc Thịnh công chúa nâng mí mắt liếc nhìn Lương Quang Vũ một cái, nhưng bên môi vẫn lộ ra ý cười.
Lương Quang Vũ cười không ngừng không nói, căn bản không trả lời vấn đề Ngọc Thịnh công chúa đặt ra.
Mà Ngọc Thịnh công chúa họa rốt cuộc cũng vẽ xong rồi, nàng gọi Châu Châu lại, đáng thương thay cho Châu Châu nằm trên giường mỹ nhân hơn một canh giờ, toàn thân cứng đơ không thể dậy. Lương Quang Vũ nhìn thấy, liền nhìn mắt Ngọc Thịnh công chúa, nào biết nàng cũng đang nhìn hắn, môi đỏ khẽ động, thanh âm rất thấp, "Muốn đỡ liền qua đó đi."
Lương Quang Vũ mỉm cười nhìn lại, "Không dám cùng đại hoàng tỷ đoạt người."
Ngọc thịnh công chúa nghe được lời này, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nàng nhìn chằm chằm Lương Quang Vũ, sau một lát, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nhưng thật ra rất thông minh." Nàng nói xong liền chính mình đi đỡ Châu Châu, mà Lương Quang Vũ lúc này lùi lại phía sau, nói: "Ta còn có việc, không quấy rầy Đại hoàng tỷ nữa."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Các người nói xem mục đích của Ngọc Thịnh rốt cuộc là gì đây?
17:20 - 30/03/19
Ming~ đừng giận mấy ngày qua ta đã bỏ bê truyện nhé! Lần đầu ta đăng một lúc hai chương liền hơn 4000 chữ đấy! ♡