“Đây, để trẫm giới thiệt một chút.”
Tiêu Phần cười nâng tay nhất nhất chỉ mặt từng người, đầu tiên
là thái tử, “Đây là đại Hoàng tử của trẫm, cũng là thái tử
của quốc gia này.”
Thái tử khẽ gật đầu thăm hỏi, Tiêu Phần lại chỉ hướng Hạ
Triều, “Đây là thừa tướng Hạ Triều, nhiều năm như vậy hắn vẫn
luôn là phụ tá đắc lực của trẫm, bên người là thê nữ của
hắn, thiên kim phủ thừa tướng chính là đệ nhất mỹ nhân của
Đại Duy quốc trẫm.”
“Quả thực là quốc sắc thiên hương,” Độc Cô Kỵ nhẹ cười đồng ý, nụ cười của hắn tựa như còn có ẩn ý khác.
Cả người Phong Quang cứng ngắc một cử động nhỏ cũng không dám.
“Ha ha, Hạ tiểu thư đây là vị hôn thê của Quỷ vương con trẫm.”
Tiêu Phần tiếp theo chỉ đến Tiêu Nhược, “Đây là Quỷ vương, bên
người hắn chính là…”
“Ngân diện quân sư Bạch Dung, còn có Quỷ vương điện hạ, chúng ra ba người cũng chỉ từng gặp qua trên chiến trường.”
“Đúng vậy, xem trẫm già liền hồ đồ rồi, các người tất nhiên là đã gặp mặt.”
Độc Cô Kỵ bưng chén rượu lên, ngửi mùi rượu lại để chén
xuống, cười nói: “Quỷ vương điện hạ dũng mãnh thiện chiến,
Ngân diện quân sư dự liệu như thần, cô sớm muốn cùng bọn họ
kết giao ở ngoài chiến trận một phen, chỉ là bất hạnh vẫn
luôn không có cơ hội.”
Tiêu Nhược mặt không chút thay đổi nói: “Cảm tạ quốc vương xem trọng.”
“Ha ha, còn mong Quảng Lưu quốc vương không cần để ý, Tiêu Nhược
này từ nhỏ đã có tính tình không lạnh không nóng như vậy.”
Tiêu Phần chủ động phụ họa lời nói của Độc Cô Kỵ, “Ngân diện
quân sư cũng không chỉ có tài dụng binh mà thi từ ca phú cũng
rất có tài nghệ, nhớ đến đầu năm quân sư từng ngâm thơ qua một
bài thơ: Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn độc tự khai, dao tri bất thị
tuyết, vị hữu ám hương lai. Này có thể nói là thơ hay lưu thiên cổ a.”
(Dịch nghĩa: Ở góc tường có mấy nhành mai. Khi rét tới, chỉ nở một
mình. Từ xa đã biết không phải tuyết. Vì có hương thoang thoảng bay
tới.)
“Thơ của quân sư sớm đã truyền vào Quảng Lưu, lời hay như thế Cô tự nhiên là biết đến.”
Bạch Dung miễn cưỡng bứt ra một nụ cười ngượng ngùng, “Hai vị bệ hạ khen trật rồi.”
Bài thơi này cũng không phải do nàng sáng tác, trong
lòng nàng bỗng dưng thấy hoảng nhưng còn hơn là bây giờ nhìn
thấy Độc Cô Kỵ ngoài ý muốn.
“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai…” Phong Quang không
tự giác thì thầm hai câu cuối cùng, gục đầu xuống, cái trán
che khuất ánh mắt nàng làm cho người ta không nhìn ra nàng đang
suy nghĩ cái gì.
Độc Cô Kỵ thu hồi tầm mắt, thần sắc bỗng nhiên trở nên lười
nhác một phần, “Mấy lời khen tặng dừng ở đây đi, tiếp theo có
thể nói chuyện chính sự rồi.”
“Ha? Không biết quốc vương Quảng Lưu quốc muốn bàn luận như thế
nào?” Tiêu Phần thu hồi nụ cười thoải mái, không thể không xem
kỹ người trẻ tuổi không nên khinh thường này.
Mọi người trong đại điện đều đem ánh mắt tập trung vào hai người ở trên cao này.
“Tiêu hoàng cùng Cô đều biết, chiến tranh hằng năm đã khiến cho
hai quốc gia tổn thất không nhỏ, huống chi còn có đám người ở
biên giới và Khê tộc làm kẻ thứ ba như hổ rình mồi, Cô đã có
thể dẫn đầu đề nghị hòa bình giữa hai quốc gia thì cũng không nên để người ngoài nghĩ lầm Quảng Lưu ta e ngại Đại Duy quốc
mới tốt.”
Tiêu Phần gật đầu, “Đó là đương nhiên, Quảng Lưu quốc cùng Đại
Duy quốc có thực lực tương đương, sao lại cần người ngoài phân
ra ai mạnh ai yếu đây?”
“Cho nên, Cô đã làm người đầu tiên này thì nên có được thù lao tương ứng.”
“Không biết thù lao này là?” Tiêu Phần giả bộ cười, Độc Cô Kỵ
muốn thù lao này là đất đai hay là kỳ trân dị bảo?
“Cô muốn một người.”
“Phụ hoàng!” Tiêu Nhược bỗng nhiên đứng dậy, “Nhi thần cũng muốn hướng phụ hoàng cầu một người.”
Tiêu Phần nhìn Độc Cô Kỵ đang bất động thanh sắc, lại nhìn Tiêu Nhược, “Quỷ vương là muốn cầu người nào?”
“Nhi thần muốn lấy nhị tiểu thư phủ thừa tướng làm phi.”
Thân mình Bạch Dung cứng đờ, mọi người còn lại đều nhìn về
phía một nhà phủ thừa tướng, thừa tưởng phủ còn có một thứ
nữ không ra khỏi cửa cũng không phải là bí mật gì, chính là
mọi người đều tự hỏi Quỷ vương điện hạ sao lại coi trọng cái
thứ nữ đó? Chẳng lẽ mỹ mạo của nàng không thua kém chính nữ?
Hạ Triều mặt đầy bất ngờ, Vương Từ nhưng lại đoán được trước mà bình tĩnh.
Nam nhân, chuyện tam thê tứ thiếp rất bình thường huống chi hắn
còn đường đường là một vương gia, Tiêu Phần nói: “Tỷ muội cùng nhau hầu hạ Quỷ vương cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, nếu vậy thì liền để cho nhị tiểu thư phủ thừa tướng làm trắc phi là
được.”
“Phụ hoàng, nhi thần muối nhị tiểu thư phủ thừa tướng không
phải là nạp thiếp, mà là cưới.” Không phải nạp, là cưới, đây
là ý gì? Đương nhiên là ý muôn cưới làm chính thê!
Một câu này Tiêu Nhược giống như ném bom vào dòng người, trừ
bỏ Bạch Dung còn giật mình ngốc một bên, mọi người đều ồ lên, Hạ Triều cùng Vương Từ thần sắc lúc nãy còn hờ hững cũng
đều hóa thành khó coi.
Tiêu Phần cũng biến sắc, hòa giải cười ha ha, “Quỷ vương lại
đùa rồi, vị hôn thê của ngươi là thiên kim phủ tiểu thư, cũng
là biểu muội của ngươi, nữ nhi của dì ngươi, trăm ngàn lần
đừng nhận nhầm.”
“Nhi thần chỉ có tình cảm huynh muội với biểu muội, không còn
gì khác nữa, ngày xưa tiếp chỉ ban thưởng cũng chỉ vì nhi
thần chưa gặp được người mình muốn ở cùng cả đời này, nay
mong phụ hoàn thành toàn.”
Nhìn xem, đây là chuyện gì đây? Thì ra Quỷ vương điện hạ năm đó đồng ý ban hôn vì người ta không gặp được tình yêu đích thực,
bây giờ còn dám công khai kháng chỉ, địa vị thứ nữ kia trong
lòng hắn đúng là không phải bình thường, các công tử trẻ tuồi đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn thiếu nữ đang an tĩnh
ngồi đằng kia.