Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Sẽ không lâu lắm, rất nhanh, rất nhanh… anh sẽ chờ em, ở địa ngục.> cô nhớ đến lời kết của lá thư cuối cùng kia, bắt đầu sởn tóc gáy, bắt đầu từ lúc nào trước đây, hắn đã tính toán tốt hết mọi thứ, biết cô sẽ xuất hiện ở chỗ nào, lại dùng phương pháp có khả năng thành công nhất để thực hiện kế hoạch. Kinh hoảng ở trong lòng một lúc sau, cô cười lạnh một tiếng, “Vì giết tôi, anh đúng là dụng tâm lương khổ.” “không phải tôi, là chúng tôi.” Chỉ khi hắn và An Ức ở bên nhau, mới là một bản thể hoàn chỉnh. Từ khi cảm nhận được sức mạnh của bản thân bắt đầu dần dần bị An Ức hấp thu, mấy tháng qua, hắn không thể không rời khỏi An Ức càng xa càng tốt, khoảng cách có thể làm chậm lại tốc độ bị An Ức hấp thu, nhưng hắn kế thừa một phần ký ức lúc sinh thời, biết được hôm nay là ngày nào, cho nên hắn quay lại, cho dù đi đến bên cạnh cô, đồng nghĩa với việc tuyên cáo hắn phải “tử vong.” Phong Quang phức tạp hỏi: “anh nhất định phải biến mất sao?” “Luyến tiếc tôi?” Hắn tái nhợt, cười vô lực, còn có thể dùng hết sức lực của mình giơ tay, ngỏ trỏ gập lại vuốt vuốt chóp mũicô, mờ ám như một đôi tình nhân. cô bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, “Tôi còn chưa có cách nào tiếp nhận được… theo ý tôi, anh là anh, An Ức là An Ức, hai người khác nhau, là hai thân thể khác biệt, cho dù hai người muốn hợp thành một thể là xu thế tất nhiên, nhưng cho dù là ai thấp thu ai, người kia biến mất, có khác nào chết đi chứ?” “Vậy em nỡ để An Ức biến mất sao?” “Tôi…” cô không trả lời được. Đôi mắt cười cất giấu sự cô đơn, dùng giọng điệu đau buồn nói: “Phong Quang, cho dù là tôi, cũng sẽ ghen ghét với bản thân mình, tôi thường xuyên nghĩ, vì sao tôi lại thừa kế phần cảm tình giết chóc đó, nếu đổi lại, để em quen biết tôi trước, vậy có phải bây giờ em sẽ thích tôi nhiều hơn một chút?” “Tôi không biết… thật xin lỗi.” “không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em.” Hắn mất sức gục đầu xuống, dán lên trán của cô, bất đắc dĩ nói: “Đại khái chính là thứ gọi là vận mệnh, cho dù cùng là một người thì sao, bắt đầu từ ngày hai chúng tôi tồn tại, vận mệnh của chúng tôi đã khác nhau, hắn sẽ được em thích, được em yêu thương, mà tôi… sẽ bị em sợ hãi, bị em chán ghét.” “anh đừng nói nữa… có lẽ, có lẽ tôi có thể đi tìm An Ức, để anh ấy không hấp thu anh nữa, được không?” cô thương lượng, cho dù trong lòng cô hiểu rõ, đề nghị này hoàn toàn không có tính khả thi. “Em không hiểu đâu, tôi ghét hắn bao nhiêu thì hắn cũng ghét tôi bấy nhiêu, giữa chúng tôi đã định chỉ có một người có thể chiếm vị trí chủ đạo, kẻ mạnh cắn nuốt kẻ yếu, cuối cùng đạt được bản thể hoàn chỉnh, người yêu em lại muốn giết em mới có thể hoàn chỉnh xuất hiện.” Phong Quang mù mịt luống cuống, “anh nói nói… tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ biết An Ức là bạn trai của tôi, mà anh mới là người muốn giết tôi, chờ đến lúc hai người biến thành một, người đó… vẫn còn là người mà tôi quen biết sao?” “Đừng khủng hoảng.” Hắn nhẹ giọng an ủi, “Cho dù có biến hóa đến thế nào, tình yêu đối với em vĩnh viễn cũng không thay đổi.” Tất nhiên, phần cực đoan cố chấp kia, cũng không có cách nào biến đổi. Đôi mắt hắn dần dần không thể mở được, “Phong Quang, em chỉ cần là chính em, bị hắn hấp thu đi, cũng không có nghĩa là tôi sẽ biến mất…” “anh… anh không cần chết…” Hắn cười một lần cuối, nhẹ nhàng dán lên môi cô, cực kỳ bất đắc dĩ, “Đã nói rồi, tôi sẽ không chết, chỉ là trở về… khi gặp lại, em có thể nhìn thấy tôi hoàn chỉnh…” “Khoan đã… anh đừng ngủ, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, tôi còn rất nhiều chuyện không hiểu rõ, anh mở mắt ra…” Trong giọng nói đau lòng của cô, thân thể hắn càng thêm tỏng suốt, cuối cùng tiêu tán như một làn sương, mất đi ôm ấp, Phong Quang ngồi trên mặt đất, hốc mắt không khỏi nổi lên một tầng sương mù. Hắn cứ thế mà biến mất, không hề lưu lại bất cứ thứ gì chứng minh sự tồn tại của hắn, thậm chí là đến cuối cùng, cô cũngkhông biết xưng hô với hắn như thế nào, mà An Ức, trước sau cũng có tên mà cô đặc, còn hắn, cái gì cũng không có… Phong Quang rầu rĩ ở trong lòng, cô cảm thấy khó chịu. “Đừng buồn.” Giọng nói dễ nghe mà quen thuộc tựa như đúng hẹn mà vang lên, cô ngây ngốc quay đầu lại, bởi vì mắt ướt nên tầm mắt cũng có chút mơ hồ, nhưng ngay cả khi không thấy rõ, cô cũng biết người này là ai. “Phong Quang, anh không phải đến gặp em đây rồi sao?” anh cười rạng rỡ, đáy mắt quá mức dịu dàng, sự tối tăm khôngngười nào biết, tình cảm đủ để động lòng người.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.