Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 332: Thế giới thứ tám 22




Trong màn đêm, an tĩnh đến mức quỷ dị.

An Ức mở mắt, hôn lên giữa mày cô gái ở trong lòng anh, cẩn thận đi xuống giường, cẩn thận thay cô đắp chăn kỹ càng, sau đó mới ra khỏi phòng, tại cửa phòng, anh gặp được người đàn ông áo đen đã chờ ở đây thật lâu.

Người đàn ông hòa nhã bật cười một tiếng, “Bỏ được mỹ nhân mà đi ra sao?”

An Ức không trả lời, âm thanh của anh rét lạnh một phần, “Mày rốt cục là ai?”

“Tao là ai, mày không cần xen vào.” Hắn nói: “Mày chỉ cần biết, tao là người hiểu mày nhất trên đời này.”

“Đúng là một đáp án thú vị.” An Ức cũng thật sự nở nụ cười thích thú, cho dù anh biết rõ, chính anh cũng không hiểu được bản thân mình.

Người đàn ông thản nhiên hỏi: “Chỉ có như vậy, mày đã thỏa mãn rồi sao?”

“Mày nói thỏa mãn, là cái gì?”

“An Ức, cô ấy gọi mày như vậy đúng không?” Khóe môi hắn giương lên một chút, “Mày hiểu rõ mà, cho dù hủy diệt thiết bị quay phim, hay là thiêu hủy đồ diễn, mày khôngcó khả năng vĩnh viễn gây trở ngại công việc của cô ấy, công việc của cô ấy, nói thế nào cũng phải có chút đụng chạm với những thằng đàn ông khác.”

“Thì sao?” Khóe mắt hẹp dài của An Ức hơi cong lại.

“cô ấy đối với mày tình ý đang nồng, có lẽ cho dù mày có làm cái gì, cô ấy đều lựa chọn không so đo, nhưng đợi qua một tháng, một năm, mười năm… cô ấy không yêumày nữa, cảm thấy chán ghét mày thì sao?”

“Phong Quang từng nói, cô ấy thích tao, cô ấy sẽ đối xử tốt với tao.” An Ức thỏa mãn cười nói: “cô ấy sẽ không gạt tao.”

“không, mày không thể đảm bảo chuyện đó, bởi vì, thủ đoạn có thể giữ lại cô ấy, màykhông hề có miếng vốn nào cả, mày không biết mày là ai, không biết mày từ đâu mà đến, lại không biết khi nào bản thân mày sẽ phiêu tán như sương mù, mày xem, màykhông có cái gì cả, nhưng mà cô ấy là Phong Quang, cô ấy có người yêu thương mình, cũng có rất nhiều người theo đuổi, mày cũng không thể đảm bảo mày có thể thắng hết bọn họ, bởi vì…” Hắn cười ác liệt, “không ai biết mày có tồn tại.”

Bàn tay để bên người của An Ức nắm thành quyền, nhưng anh vẫn cười dịu dàng, “Mày tới đây, chính là muốn nói mấy chuyện này với tao sao?”

“Phải, cũng không phải, tao đang cho mày một đề nghị, đề nghị có thể vĩnh viễn giữcô ấy ở bên cạnh mày.” Hắn đến gần An Ức từng bước, môi mỏng không kềm chế được nụ cười phóng đãng, âm thanh lạnh lẽo, nhưng cũng mang theo một nỗi dụ hoặckhông biết tên, “Chỉ cần cô ấy trở nên giống như mày, cô ấy có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mày.”

Đây đúng là một đề nghị, nhưng mặt An Ức không chút thay đổi, cho dù người trước mặt anh đang dụ dỗ anh làm hại người mà anh cực kỳ yêu thương, nhưng vẻ mặt ôn hòa của anh vẫn trước sau như một, chỉ bình tĩnh nói: “Tao sẽ không làm hại cô ấy.”

“Là sẽ không, hay vẫn không nghĩ đến?” Lời nói không mặn không nhạt cất giấu mũi kiếm chỉ thẳng vào lòng người, hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư, tìm được chỗ phòng thủ yếu nhất, dùng phương pháp đơn giản nhất, công kích kẻ địch liên tiếp bại lui, hắn chính là một thuyết khách trời sinh, “Mày và tao đề rõ ràng, thế giới này rất dơ bẩn, người mơ ước cô ấy thật sự quá nhiều, người tốt đẹp giống như cô ấy, không nên thuộc về thế giới này, không phải sao?”

trên mặt An Ức có ý cười nhẹ mà mờ mịt, nhưng mà, anh không nói lời nào.

Hắn dùng giọng điệu không thể nào nắm bắt được, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “An Ức, chúng ta đều hiểu, mày không thể phản bác những lời này của tao, mà đề nghị của tao chính là phương pháp duy nhất có thể bảo vệ cô ấy, cũng là cách duy nhất cam đoan cô ấy sẽ không rời khỏi mày, cho nên, mày có muốn liên thủ với tao không?”

Cùng nhau, giết cô ấy.

Trời nắng mấy ngày liền bỗng nhiên biến chuyển, hôm nay đột ngột nổi cơn giông.

Bởi vì chuyện đồ diễn bị hủy nên đã phải ngừng một ngày quay, hiện tại đồ diễn vất vả đưa đến đây rồi, nhưng vì trận mưa này, đoàn làm phim không thể không dừng tiến độ lại một lần nữa, có người nói, mưa lớn như vậy, có lẽ là Long vương phát điên.

Đương nhiên là hôm nay cũng không cần khởi công, nhưng đáng tiếc là, Khâu Lương gọi một cuộc điện thoại, để toàn bộ đoàn làm phim đi đến nhà cổ, mọi người đội mưa to đến đó, xong mới biết Khâu Lương không chịu đổi chỗ quay phim bị Liễu Hàn nói đến mức không còn cách nào, không biết từ chỗ nào mời đến một đạo sĩ, nói là muốn trấn áp tà khí.

Phong Quang khẩn trương ở trong lòng, mặc ngoài thì cực kỳ trấn định, cô khống chế xúc động bản thân muốn nhìn xem An Ức, cho dù lúc này, tay cô đang bị An Ức nắm lấy.

An Ức cúi đầu, dán lên sườn tai cô nói: “không cần lo lắng, hắn nhìn không thấy anh.”

Thật ra anh không cần dựa gần vào cô như vậy để nói chuyện…

Phong Quang càm ràm trong lòng, anh biết bản thân mình ở chỗ đông người cô chỉ có thể làm bộ như không ai nhìn thấy, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy, nhưng mà người ngoài không nhìn thấy, nhưng lòng xấu hổ của cô còn có thể nhắc nhở cô làm hành động thân mật như vậy ở trước công chúng là không đúng, cho nên… gương mặt của cô không khống chế được mà đỏ lên một chút.

Liễu Hàn hỏi: “Phong Quang, mặt em sao lại hồng vậy?”

“… Có chút nóng.”

Liễu Hàn gật gật đầu, “Nhiều người chen chút trong một căn phòng như vậy, đúng là có chút nóng.”

Lạc Thần Hi không tự giác cách Phong Quang xa xa, cô không phải sợ Phong Quang, mà là sợ người kia, bởi vì cô thấy được, người kia vừa cho cô một ánh mắt cảnh cáo, Lạc Thần Hi cũng không hiểu một người đàn ông nhìn dịu dàng như vậy… không đúng, là nhìn thấy được ánh mắt lạnh thấu xương từ trên người con ma này, chỉ là bản năng nhắc nhở cô, cô hình như đã đắc tội người này.