Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 258




edit: Nhi Huỳnh

Phong Quang liếc cố Ngôn một cái, cũng không phản bác, mắt đẹp hếch lên, “Vương thúc thấy hí kịch trên đài như thế nào?”

Hí kịch trên đài, là chuyện xưa nổi tiếng Tào Tháo ép thiên tử lệnh chư hầu, đó là một triều đại mất quyền lực, vốn Tam quốc diễn nghĩa không có ở thế giới này, hí kịch này hoàn toàn là do nàng viết ra để cho gánh hát diễn, đương nhiên, nàng đề thêm một câu tác giả là La Quán Trung.

cố Ngôn khách quan nói: “Chuyện xưa khúc chiết quanh co, hồi hộp ly kỳ.”

“Vậy vương thúc thấy Tào Tháo người này như thế nào?”

“Một thế hệ kiêu hùng.”

“Đúng vậy, nếu vương thúc nói thế, ta tin ngươi nhất định có thể làm đến được tình trạng lưng không đeo tiếng xấu, chiếm được thiên hạ này.” Phong Quang chống cằm cười nói: “Đến lúc đó, vương thúc chính là anhhùng mà không phải là kiêu hùng.” (!)

(!) Kiêu hùng mang ý người có dã tâm, ngang ngược, nửa tốt nửa xấu.

cố Ngôn rũ mắt, “Bệ hạ, nói cẩn thận.”

Tay kia của Phong Quang sờ lên cằm hắn, mỉm cười, “Vương thúc phải biết, trẫm trước mặt ngươi luôn nói lời chân tình thực lòng như vậy, ngươi cũng sẽ không bán đứng trẫm, cần gì phải nói chuyện cẩn thận làm chi?”

cố Ngôn mặt không đổi sắc nói: “Bệ hạ đã nói nhiều rồi, hôm nay vẫn cần phải luyện chữ.”

Nàng khổ đại cừu thâm thu tay lại, hừ một tiếng quay đầu qua.

Tiểu nữ nhi ra vẻ ta đây, lại không giống lúc bình thường không đứng đắn, giữa mày cố Ngôn khẽ nhúc nhích, “Hí kịch cũng xem đủ, bệ hạ, bắt đầu bài tập hôm nay đi.”

“cố Ngôn, ngươi đúng là khó hiểu phong tình.”

“Chức trách của thần là phụ tá bệ hạ, không có liên quan đến phong tình.”

“Hừ, đúng là đầu gỗ.”

cố Ngôn khẽ mỉm cười, đầu gỗ hay không đầu gỗ, với hắn mà nói có làm sao đâu?

Ba ngày sau, nữ hoàng chính thức khởi hành ngự giá thân chinh, ngoại trừ bốn cung nữ bên người, còn có một đội quân mã bảo vệ nàng, cũng có Nhiếp chính vương cố Ngôn ở bên, nhất thời thoạt nhìn an toàn không có gì phải lo nghĩ.

Một đường tiến về phương bắc, trên đường đi qua không ít thành trấn, khu vực thôn quê giống như này, quan viên địa phương còn khó có khi được vào kinh một lần, huống chi là có thể nhìn thấy hình dáng của thiên tử? Cho nên một khi nhận được tin tức nữ hoàng phải đi qua, mấy tiểu huyện lệnh đều nơm nớp lo sợ, việc phòng ngự bảo vệ đều bố trí đến mức không có một sơ sót nào.

Đương nhiên, cũng sẽ có người muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.

Ví dụ như giờ phút này, Phong Quang đang định đi ngủ tại một phủ huyện lệnh bỗng nhiên nghe được tiếng tiêu, tiếng tiêu như oán như than, kéo dài xa xăm, truyền ra sự ưu sầu buồn bực không rõ của người thổi tiêu.

Tiểu Ngã nói: “Bệ hạ, nô tỳ đi đuổi người thổi tiêu.”

“Aiz, không cần.” Phong Quang nâng tay, lại giương khóe miệng lên, “Trước kia tuy có đánh đàn ca hát, nhưng đều không vào được tai, hôm nay cái này, cư nhiên thổi khúc <Lương tiêu dẫn> mà ta thường yêu thích, có thể thấy được tốn đủ công sức, hơn nữa, mấy ngày nay vương thúc không cho phép ta đùa giỡn hắn, vậy hôm nay đi gặp người có lòng này cũng tốt.”

(!)Bài Lương tiêu dẫn: 

Phong Quang mặc lại ngoại bào, theo thanh âm đi đến một chỗ trong sân vườn, chỉ thấy dưới một tàng cây ngô đồng, một nam tử thân mình gầy yếu đang đứng, bóng dáng được ánh trăng soi sáng, vắng lặng khác thường.

Hắn nghe được tiếng bước chân, tiếng tiêu ngừng lại, hắn cũng xoay người, mượn ánh trăng, thấy rõ khuôn mặt hắn tràn đầy u sầu, khuôn mặt này còn chưa nói đến việc cực xinh đẹp, thì loại hàm xúc độc đáo này chỉ cần nhìn thoáng qua, liền khiến người ta khó mà quên được, áo lót màu xanh trên người hắn khe khẽ tung bay trong gió đêm, phảng phất như muốn theo gió mà đi.

Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, nếu như hắn mặc đồ trắng, chỉ sợ càng giống cố Ngôn, không phải là gương mặt giống, mà là giống như thật.

Thú vị.

Phong Quang động môi, mở ra quạt giấy họa hoa đào ở trong tay, cực kỳ phóng khoáng nói, “A, đây là công tử nhà ai?”