Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 649




Tìm một người giữa hơn một tỉ nhân khẩu của đất nước này chẳng khác nào mò kim đáy bể, Giang Sở Thù phải tốn nhiều năm liền mới tìm ra được Nhạc Yên Nhi.

Thực ra anh ta cũng rất bất ngờ, không ngờ Nhạc Dĩnh còn dám để con gái của mình mang họ Nhạc.

Giang Sở Thù sử dụng nhiều mối quan hệ, điều tra đào bới, cuối cùng mới dám chắc chắn Nhạc Dĩnh đã qua đời từ lâu, chỉ để lại một đứa con gái chính là Nhạc Yên Nhi.

Khi nói cho cô biết những chuyện này, Giang Sở Thù tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự bi thương sâu sắc.

Hóa ra mẹ cô là tội nhân của gia tộc.

Chẳng trách bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn buồn bực không vui, cô vẫn luôn cho rằng là vì tên khốn Cố Văn Sinh kia nhưng không ngờ đằng sau còn một câu chuyện đau khổ như thế.

Chẳng trách cho dù khổ cực thế nào mẹ cũng không muốn nhận tiền của Cố Văn Sinh, bởi vì tiền của ông ta nhiễm đầy máu tươi của cha bà.

Chẳng trách vào lúc khó khăn nhất, mẹ cũng không nỡ bán dây chuyền Biển Sao giá trị vô cùng đó đi, thậm chí bà còn muốn để lại nó cho cô làm kỷ niệm, bởi vì sợi dây chuyền đó là nhân chứng cho những chuyện ngốc nghếch mà mẹ cô đã làm.

Hơn hai mươi năm qua đi, cát bụi lại trở về với cát bụi.

Giang Sở Thù nói:

- Em biết giao ước giữa chị và Norman, chị với anh ta hợp tác vì lợi ích, nhưng chúng ta mới là người thân cùng huyết thống. Em đã nói chuyện với Norman rồi, chỉ cần chị đồng ý, sau khi chị sinh xong em có thể sắp xếp máy bay lập tức đưa chị về Hương Giang.

Với thế lực của nhà họ Giang, muốn che giấu một người không hề khó, tuy rằng em bất tài nhưng cũng là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Giang, em có thể cam đoan chị và cháu em sẽ được an toàn. Hơn nữa, nếu chị đi cùng em thì sẽ không bị hạn chế, em sẽ không để chị sống cuộc sống như bị ngồi tù, chỉ cần chị không gặp Dạ Đình Sâm thì chị có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn. Mẹ của em cũng rất muốn gặp chị…

Nhạc Yên Nhi gần như không tìm được lý do gì để từ chối cả.

Nếu như làm theo sự sắp xếp của Norman cô sẽ không cần lo chuyện ăn mặc, nhưng vì để đảm bảo LN được vận hành như bình thường, cô không thể gặp Dạ Đình Sâm nên tất nhiên tự do sẽ bị hạn chế.

Nhưng Giang Sở Thù thì khác, anh ta là người nhà của cô.

Người nhà…

Cái từ này ngỡ như đã cách Nhạc Yên Nhi quá xa, cô vô cùng khát vọng nó.

Cô không biết Giang Sở Thù đã giao dịch gì với Norman, tuy rằng Norman không vui nhưng vẫn tiễn cô lên máy bay đồng thời đồng ý sẽ ứng phó với Dạ Đình Sâm.

Hương Giang là một hòn đảo khí hậu ấm áp vô cùng dễ chịu.

Ở đây, Nhạc Yên Nhi gặp được dì cả của mình.

Nhạc Huệ vừa nhìn thấy Nhạc Yên Nhi liền bật khóc.

- Con rất giống với A Dĩnh.

Ở nhà họ Giang, Nhạc Yên Nhi cảm nhận được tình thân ấm áp của gia đình trước nay chưa từng có, người nhà họ Giang đều rất thân thiện, đối xử rất chu đáo với cô và Vãn Vãn, chưa từng khiến cô có cảm giác khó chịu.

Cô còn đi đến mộ của ông ngoại để cúng bái, thầm nói trong lòng với mẹ mình, hôm nay bà ấy có thể yên tâm rồi.

Nhạc Huệ biết Nhạc Yên Nhi phải trải qua nhiều chuyện như thế thì lo cô sẽ u uất, vì thế bà luôn khuyến khích cô tự phát triển sự nghiệp của mình, làm những gì mà mình thích.

Đương nhiên Nhạc Yên Nhi không thể tiếp tục đóng phim nữa, trong lúc nhàn rỗi cô thích chụp ảnh, thậm chí còn có cả một studio của riêng mình, hai năm trước cô còn nhận được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế, thành danh sau một đêm.

Vì để tìm đề tài chụp ảnh cô thường đưa Vãn Vãn đi du lịch khắp nơi, cô bé rất thông minh cũng rất trưởng thành, trước giờ chưa từng hỏi cô cha mình là ai.

Nhưng Vãn Vãn không thích mặc váy cũng chẳng muốn nuôi tóc dài, lúc nào cũng ăn mặc như một đứa con trai, dường như cô bé muốn làm thế để bảo vệ mẹ của mình.

Năm nay Nhạc Yên Nhi bắt đầu mở triển lãm ảnh vòng quanh thế giới, cô lấy danh đi làm việc mà đưa Vãn Vãn đi du lịch khắp nơi.

London là điểm dừng cuối cùng trong đợt triển lãm ở Châu Âu lần này của cô, sau khi triển lãm kết thúc cô định đưa Vãn Vãn về thành phố A đi học.

Thành phố đó có quá nhiều kỷ niệm thân thuộc với cô, dù đi xa tới đâu cô vẫn luôn nhớ về nó.

Bởi vì nơi đó có quá nhiều hồi ức tốt đẹp.

Lúc trước khi tính mạng của cô như chỉ mảnh treo chuông, Norman đã cứu cô, đồng ý tác thành cho cô và Dạ Đình Sâm.

Nhưng… sao họ có thể ở bên nhau được? Có lẽ chia tay chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Trên đời này không có Nhạc Yên Nhi, chỉ có nhiếp ảnh gia Night. Trên mỗi một tác phẩm của cô đều chỉ có một chữ cái là N.

Miss Night, quý cô Night.

Nhưng còn có một cách giải thích khác cho tên gọi này, đó là nhớ bóng đêm.

Từ khi chia tay tới nay, nỗi nhớ của cô chưa từng dừng lại.

- Mommy, hôm nay trên xe bus con đã gặp một ông chú vô cùng kỳ lạ, chú ấy hỏi con cha của con có phải là Anjoye hay không, mà chú ấy còn cứ nhìn con chằm chằm, con thấy lạ lắm!

Giọng điệu đầy nghi vấn của Nhạc Vãn Vãn cắt ngang dòng suy tưởng của cô.

Trái tim Nhạc Yên Nhi run lên, cô vội hỏi:

- Thế con trả lời thế nào?

- Mommy đã dặn là nếu như người lạ tới bắt chuyện thì đừng trả lời nên con không để ý tới chú ấy, chú ấy là ai thế mẹ? Mẹ… quen với người tên là Anjoye à?

- Trông người đó như thế nào?

- Chú ấy mặc vest, trông rất đàng hoàng, đẹp trai lắm lắm mẹ, còn có hơi giống con nữa. Mẹ ơi, có phải con càng ngày càng giống con trai không?

Nhạc Vãn Vãn chớp mắt hỏi.

Nhạc Yên Nhi thấy rất bối rối, cô cố tỏ ra hung dữ:

- Đợi khi nào con thay quần áo của con gái là sẽ khác, cái gì không học lại cứ nhất quyết đòi học theo thằng nhóc Minh Tinh Tinh đó! Mommy nói cho con biết, mấy ông chú đáng khinh ba bốn mươi tuổi trên xe bus có hỏi chuyện con thì đừng có trả lời, bọn họ sẽ bắt nạt con đấy!

- Nhưng chú ấy trông không đáng khinh tí nào, chú ấy đẹp trai lắm! Còn đẹp trai hơn cậu nhiều, siêu siêu đẹp trai luôn, đep hơn cả chú Tinh Tinh với chú Authur nữa!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì suýt chút nữa bị sặc nước miếng.

- Nhất định là con gặp ảo giác rồi, lần sau đừng có chạy lung tung nữa, chúng ta sắp tới nhà cậu rồi.

Cô chuyển chủ đề.

- Mommy, nói tới chú Tinh Tinh, con lại muốn hỏi, chú ấy hơn con có năm tuổi thôi, sao cứ nhất định phải gọi là chú ạ? Không phải gọi là anh hợp hơn ư? Chú nhà người ta toàn lớn hơn hai ba mươi tuổi đấy!

Nhạc Vãn Vãn tiếp tục hỏi, thoắt cái cô bé biến thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Nhạc Yên Nhi đâu thể nói là cha của cô bé kéo vai vế cả nhà họ xuống được.

Ông chú Minh Tinh Tinh là tính từ chỗ Dạ Đình Sâm.

- Chuyện vai vế phức tạp lắm, con đừng để ý mãi, gặp thì gọi chú là được rồi.

Nhạc Yên Nhi trả lời qua loa cho xong.

Chẳng mấy chốc, taxi dừng lại trước cửa căn biệt thự tại Anh của Giang Sở Thù.

Nhạc Vãn Vãn nhảy nhót đi ấn chuông cửa, người giúp việc ra mở cửa cho họ vào.

Vừa vào nhà hai người liền nghe thấy tiếng hét vang dội của Minh Tinh Tinh.

- Tôi! Đói! Rồi!

Cô nhìn thấy có một cậu bé đang nằm dài trên ghế sofa, giờ nó đã không còn vẻ mũm mĩm như trước đây nữa, năm ấy sau khi rời khỏi nhà William, nó liền đi theo cậu mình, thời gian đó nó chẳng có khẩu vị gì nên gầy xuống rất nhanh, đến bây giờ thì ăn gì cũng không béo lên được nữa.

Giờ dáng người của nó thon dài, khuôn mặt búp bê tròn vo lúc đầu đã có bóng hình của một cậu thiếu niên đẹp trai rồi.

Vì thế, cái tên ham ăn này lại càng không thèm kiêng dè gì nữa.