Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 335




Dạ Đình Sâm cũng biết có người đang theo dõi mình.

Nếu chính hắn gặp nguy hiểm cũng chẳng sao nhưng sự thật chứng minh cho hắn thấy Nhạc Yên Nhi ở bên cạnh mình cũng sẽ gặp đủ loại nguy hiểm.

Hắn vẫn không biết phải bảo vệ cô thế nào mới tốt, thế nên khi Đỗ Hồng Tuyết xuất hiện hắn đã nghĩ ra một cách.

Hắn không tin lại trùng hợp có người giống hệt Mạnh Y Bạch đột nhiên xuất hiện, thông qua cô ta có thể hắn sẽ lôi được kẻ đứng sau ra trước ánh sáng.

Nhưng hắn lại phát hiện ra, rời xa Nhạc Yên Nhi để đến gần một người đàn bà khác quả thực là một loại tra tấn kinh khủng.

Hắn không làm được.

Vậy thì dứt khoát chọn con đường khác, được ăn cả ngã về không.

Cho dù con đường này gian nan hơn gấp bội, cho dù dính đầy máu tanh, dù phải dùng tất cả của mình để đánh cược hắn cũng muốn đổi lấy bình an cho cô.

Đã bỏ qua quân cờ là Đỗ Hồng Tuyết nhưng cũng không cần thiết phải phá hủy cô ta, dù sao… họ vẫn giống nhau như đúc.

Hắn sẽ không hại cô ta nhưng cũng không muốn có liên hệ gì với Đỗ Hồng Tuyết nữa, nếu chính cô ta có ảo tưởng gì đó cũng nên sớm biết điều mà từ bỏ thì hơn.

Hắn nhìn chằm chằm cô ta, chỉ mong cô ta đừng gây ra chuyện ngu xuẩn gì nữa.

Sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết tái nhợt, cảm giác được lãnh lẽo trong câu nói vừa xong của Dạ Đình Sâm nên ấp úng đáp:

- Vâng, chủ tịch Dạ, toi hiểu rồi.

Dạ Đình Sâm không nói thêm gì, ôm Nhạc Yên Nhi ra ngoài, đi thẳng lên văn phòng mình.

Đỗ Hồng Tuyết nhìn hai người rời đi, trong mắt tràn ngập ghen tị.

Phải, giờ cô ta không có tư cách đứng bên cạnh hắn nhưng đến một ngày nào đó cô ta sẽ có tư cách hơn bất cứ ai.

Đến khi vào văn phòng, chỉ còn lại hai người họ Nhạc Yên Nhi mới lên tiếng:

- Hôm nay em gặp mẹ của anh, còn nói chuyện với bà một lúc nữa.

Lông mày Dạ Đình Sâm lập tức cau chặt lại.

- Sao em lại gặp bà ấy? Gặp ở đâu? Bà ấy nói gì với em? Có làm gì em không?

Một loạt câu hỏi dồn dập làm Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười.

Nhìn Dạ Đình Sâm căng thẳng vì mình, như sợ cô sẽ bị mẹ hắn bắt nạt không biết sao Nhạc Yên Nhi lại nhớ đến cuộc nói chuyện với phu nhân Minh Tú lúc nãy.

“Đúng vậy, nó là chồng của con, mọi chuyện đều nên thay con gánh vác, đó là trách nhiệm của một người chồng. Nhạc Yên Nhi, con phải hiểu rằng làm con dâu của nhà họ Dạ có thể không cần tuân thủ quy tắc nhưng nhất định phải có can đảm, bởi những gì con phải đối mặt không chỉ đơn giản chỉ là ta thôi đâu.”

Nói tới đây bà lại đổi chủ đề:

“Thế nhưng phụ nữ cũng nên có dáng dấp của phụ nữ, con nên nũng nịu một chút, yếu đuối một chút, để đàn ông thay con che mưa cản gió, con hiểu chưa?”

Dạ Đình Sâm nghe xong cô thuật lại những lời này vẻ mặt rất kỳ quái.

Những lời này…

Là đang dạy Nhạc Yên Nhi làm một người vợ thế nào, dạy hắn làm một người chồng thế nào ư?

Nhạc Yên Nhi nhìn sắc mặt hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ:

  • Có phải anh cũng không hiểu cách suy nghĩ của mẹ mình không? Em… em cũng không rõ lắm, lúc đầu bà còn rất lạnh lùng nhưng không hiểu sao đột nhiên lại nói những lời này. Đến giờ em vẫn không rõ bà có chấp nhận mình không nữa.
  • Ngoài những lời này bà ấy còn nói gì nữa?
  • Bà bảo… trưa nay sẽ làm cơm cho chúng ta, bảo em nhớ gọi anh về ăn.
Nghe xong sắc mặt Dạ Đình Sâm mới dễ nhìn hơn, bàn tay to lớn siết chặt lấy eo Nhạc Yên Nhi, kéo cô vào lòng mình.

  • Vậy thì về đi, tôi cũng muốn biết bà ấy định làm gì.
  • Vâng, dù sao có anh ở đây em cũng không sợ gì cả.
Nhạc Yên Nhi vừa cười vừa gật đầu đồng ý.

Dạ Đình Sâm giải quyết hết công việc xong mới cùng Nhạc Yên Nhi trở về biệt thự Hoàng Đình.

Vừa vào nhà đã thấy quản gia Thẩm đang đứng im lìm như tượng, nhìn qua biểu hiện của ông là đã biết ông cũng không thân thuộc với phu nhân Minh Tú lắm.

Hai người vào thẳng trong nhà liền thấy trên bàn ăn đã bày đầy các món ăn.

Phu nhân Minh Tú còn đang bưng một tô canh từ phòng bếp đi ra.

Bà đã thay quần áo, không còn mặc bộ đồ công sở già dặn nữa mà thay bằng một bộ đồ ở nhà màu xám, nhìn qua có vẻ trẻ hơn hẳn mấy tuổi.

Phải công nhận phu nhân Minh Tú đúng là một người phụ nữ rất đẹp, dù đã đến tuổi trung niên nhưng nhan sắc của bà không hề in hằn dấu vết thời gian mà ngược lại càng thêm chín muồi hơn.

Bà ngước lên, tầm mắt vừa hay chạm vào ánh mắt Dạ Đình Sâm, hai mẹ con chăm chú nhìn nhau, không khí tràn ngập vẻ quỷ dị.

Dù bà đã thay quần áo, khí thế nhẹ nhàng hơn hẳn nhưng sự sắc bén vốn có lại không giảm bớt chút nào, trong lần đối mặt này lại càng lộ rõ.

Bà lạnh nhạt nhếch môi, nói:

- Sao thế, mới có một buổi tối không gặp đã không nhận ra người mẹ này phải không?

Dạ Đình Sâm nghe thế cả người bỗng cứng đờ lại.

Nhạc Yên Nhi có thế cảm nhận được nắm tay hắn chậm rãi siết chặt, dường như đang phải trải qua xáo trộn cực lớn.

Không khí trong phòng ăn bỗng chốc trở nên nặng nề.

Im lặng rất lâu, cuối cùng Dạ Đình Sâm mới mở miệng:

- Phó chủ tịch.

Nghe thấy xưng hô này Nhạc Yên Nhi rất ngạc nhiên, không ngờ được Dạ Đình Sâm ngay cả một tiếng ‘mẹ’ cũng không chịu gọi, quả thực giống hệt đang bàn chuyện làm ăn, gọi cả chức vị của mẹ mình ra.

Cô lại nhìn sang phu nhân Minh Tú, thấy sắc mặt bà không có gì thay đổi, có vẻ đã nghe cách gọi này đến mức quen thuộc nên không thấy có gì không ổn hết.

Hai mẹ con nhà này…

Thật sự mâu thuẫn đến mức này ư?

Nhạc Yên Nhi không thể hiểu nổi.

Vì để mọi người không lúng túng hơn nên cuối cùng cô đành nhỏ nhẹ gọi một tiếng:

  • Phu nhân…
  • Con gọi ta là gì?
Phu nhân Minh Tú nhướng mày, giọng nói có vẻ rất nghiêm khắc.

- Con…

Nhạc Yên Nhi bị câu hỏi này làm ngây người.

Đến Dạ Đình Sâm cũng không gọi ‘mẹ’, thử hỏi làm sao cô dám tự ý làm thế được.

Nhưng trông phu nhân Minh Tú có vẻ rất bất mãn, chẳng lẽ cô sai rồi sao?

Dạ Đình Sâm kéo Nhạc Yên Nhi lại gần, đứng chắn trước mặt cô, hắn nói với phu nhân Minh Tú rằng:

- Phó chủ tịch, bà có ý gì?

Ánh mắt hắn lạnh như băng.

Người phụ nữ này mẹ ruột của hắn, nhưng quan hệ của họ còn không bằng người xa lạ.

Từ khi hắn hiểu chuyện bà dường như chưa bao giờ thay đổi, già dặn, thông tuệ, đẹp đẽ sắc sảo.

Một tay bà dạy dỗ hắn thành như hôm nay, hắn không biết nên hận bà hay kính bà nữa.

Phu nhân Minh Tú nghe thế lại chỉ cười lạnh:

- Cậu đã gọi ta một tiếng phó chủ tịch vậy ta sẽ nói chuyện công việc với cậu. Việc cậu kết hôn đối với ta cũng là chuyện tốt, trước kia bởi đồn đại về giới tính của cậu nên hội đồng quản trị mới băn khoăn, nhưng giờ đã khác, cậu lấy vợ rồi thì tin đồn kia cũng tự sụp đổ, cậu đương nhiên trở thành người nắm giữ tập đoàn LN. Quyền lực giờ nằm cả trong tay hai mẹ con ta, chẳng cần làm gì mà vẫn có lợi, sao ta lại phải phản đối chứ?

Lúc nói chuyện khóe mắt người phụ nữ sắc sảo này luôn nhướng cao, trên người tỏa ra khí thế cao quý không ai bì nổi, bà dùng dáng vẻ trầm ổn này bỉnh thản nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã tỏ rõ lập trường của mình.

Hôn nhân của hắn trong mắt bà chẳng qua cũng chỉ là một cuộc giao dịch, bà nhận được lợi ích nên sẽ không phản đối làm gì.