Từ trước tới nay, hắn vốn không thích việc Nhạc Yên Nhi đóng phim, chẳng phải vì thành kiến của người giàu, cảm thấy diễn viên là một nghề không ra gì, mà là mỗi lần cô đóng phim, hai người sẽ phải xa cách rất lâu. Đã vậy công việc còn vất vả, trong mắt Dạ Đình Sâm, đó là một sự phí phạm vô ích.
Nhưng Nhạc Yên Nhi thực sự thích công việc đó, vậy nên hắn nhượng bộ.
Lại chẳng ngờ cô vì đóng phim mà ngất xỉu, lại còn gạt hắn, không cho hắn biết.
Dạ Đình Sâm cảm thấy mình không thể dung túng cô nữa.
Cô muốn gì hắn cũng có thể cho, nhưng hắn không chịu được việc cô coi thường sức khỏe mình.
- Dạ Đình Sâm, em ngất không phải vì quay phim đâu.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Nhạc Yên Nhi đành phải nói sự thật:
- Em... em đến kỳ, hơi khó chịu nên mới ngất.
Nghe thấy thế, Dạ Đình Sâm lập tức giữ lấy vai cô, cẩn thận nhìn cô một lượt, sau khi xác nhận cô không bị bất cứ tổn thương nào mới nghiêm túc nói:
- Đau quá à? Giờ còn đau không? Có cần đi viện không?
Hắn không hiểu nhiều về chuyện phụ nữ, thế nhưng hắn biết có nhiều người đau đến ngất đi khi tới kỳ.
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm khi nãy còn đang lạnh lùng mà bây giờ đã trở nên luống cuống, cảm thấy rất buồn cười:
- Em không sao, hết đau rồi.
Nhưng Dạ Đình Sâm lại nghĩ đến chuyện khác:
- Đạo diễn là ai? Sao em mệt còn không cho em nghỉ?
- Chuyện này đâu liên quan gì đến đạo diễn.
- Em không nói với đạo diễn, họ cũng không biết em đến kỳ, chứ nếu biết thì chắc chắc sẽ cho em nghỉ ngay.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, Nhạc Yên Nhi cho là hắn muốn nói gì, chẳng ngờ hắn đứng dậy, bế cô lên.
Nhạc Yên Nhi thốt lên:
- Dạ Đình Sâm, anh làm gì thế?
Hắn bế cô thẳng lên gác:
- Mợ Trương, chuẩn bị một bát nước đường đỏ rồi mang lên đây.
Nhạc Yên Nhi bị Dạ Đình Sâm nhét vào trong chăn, quấn cực kỹ. Sau khi nước đường được mang lên còn tự tay đút từng thìa cho cô uống, đối xử với cô hệt như với một bệnh nhân không thể tự sinh hoạt vậy.
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười:
- Dạ Đình Sâm, em đến kỳ chứ không phải bị liệt.
Dạ Đình Sâm vẫn không giãn mày:
- Hôm qua em vừa ngất, vậy nghỉ mấy hôm đi, đừng đến đoàn phim nữa.
Giang Sở Thù nói anh ta sẽ giải quyết chuyện ở đoàn phim, vậy nên Nhạc Yên Nhi không cãi lại, cô ngoan ngoãn đồng ý.
- Nhưng sau đó em sẽ vẫn đến đoàn phim đấy.
Nhạc Yên Nhi chớp đôi mắt to nhìn hắn.
Dạ Đình Sâm nhíu mày chặt hơn:
- Thích thế cơ à?
Nhạc Yên Nhi nghiêm túc gật đầu.
- Em cảm thấy người ta sống trên đời thì cần có việc để chứng minh ý nghĩa cho cuộc đời mình. Cũng giống như việc anh quản lý LN, mặc dù việc em làm không lớn như vậy, thế nhưng cũng có người thích xem phim em đóng, em cũng có một ít fan hâm mộ, dù là vì em hay vì fan, em đều không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ kiên định và trịnh trọng ấy khiến hắn không thể cự tuyệt nổi.
Đúng, hắn không thể ích kỉ như vậy, không thể trói chặt đôi cánh của cô, không cho cô làm những việc mà cô thích.
Nhưng Dạ Đình Sâm nghĩ tới chuyện khác,
- Giang Sở Thù là ai?
Đột nhiên nghe thấy tên Giang Sở Thù, Nhạc Yên Nhi giật nảy người nhưng cô ép mình tỉnh táo lại, bình tĩnh đáp:
- Là nam diễn viên cùng đoàn, lúc ấy em đang quay cảnh với Giang Sở Thù, anh ta đứng khá gần nên mới tiện tay đỡ lấy em, sau đó đưa em đi viện, ga lăng lắm.
Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi, cô cũng nháy mắt nhìn hắn.
Cô không muốn nói dối nhưng chuyện này ngay cả bản thân cô cũng chưa rõ ràng, cô chẳng biết phải mở lời với Dạ Đình Sâm thế nào. Chi bằng chưa nói vội, chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi tính sau.
Cuối cùng thì Dạ Đình Sâm cũng không quá xoáy sâu vào chuyện này mà nói:
- Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, để sức khỏe hồi phục rồi tính sau. Mai anh gọi Chúc Viễn đến khám cho em.
Dạ Đình Sâm không hỏi nữa, Nhạc Yên Nhi thở phào.
Vì cô không tiện nên an ủi ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ mà Dạ Đình Sâm mong đợi đã đổ bể, hắn chỉ ôm cô ngủ cả đêm.
Hôm sau, quả nhiên Dạ Đình Sâm gọi bác sĩ riêng tới. Chúc Viễn khám cho Nhạc Yên Nhi, chắc chắn sức khỏe cô vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi là được, lúc ấy Dạ Đình Sâm mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai người ở bên ông Cố một ngày, cho đến tối, Nhạc Yên Nhi nhận được điện thoại của Diệp Thiên Hạ.
- Yên Nhi, tối nay White Lover bắt đầu phát sóng đấy, em không quên đấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi.
- Nhưng mà chị Thiên Hạ này...
Cô chẳng biết phải mở lời thế nào nữa.
Diệp Thiên Hạ lập tức nhận ra cảm xúc của cô đang bất ổn:
- Sao thế?
- Ừm, dạo gần đây em có vài tin không hay lắm, rất nhiều fan nói họ sẽ phản đối phim mới của em, việc này không ảnh hưởng tới tỷ lệ người xem của White Lover chứ?
Những cô gái này dường như đã hận Nhạc Yên Nhi tới tận xương tủy, họ muốn để chút danh tiếng của cô hoàn toàn biến mất, coi như trừng phạt vì cô dám ‘quyến rũ’ nam thần của họ.
Nhạc Yên Nhi không thể lên tiếng cũng không thể phản ứng, điều duy nhất cô lo lắng lúc này là việc đó sẽ ảnh hưởng tới tỷ lệ người xem của White Lover.
Nghe thấy lo lắng của cô, Diệp Thiên Hạ chỉ cười:
- Yên Nhi, em có biết lúc chị vừa ra mắt thì có biệt danh gì không?
Nhạc Yên Nhi thành thật lắc đầu:
- Không ạ.
- Là ‘Ảnh hậu Tân Tam Nhai’ đấy.
Diệp Thiên Hạ ra mắt năm mười tám tuổi vậy mà bị gọi bằng một cái tên khó nghe như vậy sao?
Diệp Thiên Hạ nói:
- Có lẽ là vì khi ấy nổi danh nhanh quá, tài nguyên tốt quá nên rất nhiều người thấy chị gai mắt, chị lại kiêu ngạo chẳng biết điều, đắc tội không ít người. Có rất nhiều người không muốn thấy chị vui vẻ, mỗi lần phim của chị chiếu đều sẽ phản đối.
Nhạc Yên Nhi đã hiểu ý cô:
- Nhưng đến bây giờ chị vẫn có thể tiếp tục.
- Đúng vậy đấy, cho nên em cũng như thế, cứ mặc kệ đám antifan đi. Nếu em muốn bước lên đỉnh cao hơn, tất nhiên sẽ gặp phải nhiều trở ngại, kể cả không phải Giang Sở Thù thì cũng là chuyện khác. Trên con đường tiến lên luôn có nhiều chông gai. Với lại White Lover rất hay, chị có niềm tin rằng nó sẽ cực nổi tiếng, em không tin bản thân thì cũng nên tin chị chứ.