Hắn dịu giọng, hỏi:
- Thế em muốn nghe gì nào?
Đôi mắt sáng của cô đảo tròn, xét ra thì đúng là không muốn nghe gì cả.
Dạ Đình Sâm tính cách lạnh lùng, EQ thì thấp, chẳng trông chờ gì vào chuyện hắn sẽ nói ngọt được.
Xem ra mình yêu cầu cao quá rồi.
Đang định bảo thôi thì bên tai cô chợt vang lên một giọng trầm ấm:
- Tôi yêu em.
- Gì cơ?
Từ ngày bên nhau, họ đã trải qua rất nhiều chuyện, thế nhưng ba chữ này chưa bao giờ được nói ra.
Trước mặt là người đàn ông cô vô cùng quen thuộc, khuôn mặt đẹp đẽ, khí chất cao quý, ưu tú đến độ vô địch thế gian.
Trong đôi mắt đen sâu là dịu dàng vô hạn, hắn nhìn cô, con ngươi phản chiếu bóng hình cô, dường như khắp trời đất bao la này, trong mắt hắn cũng chỉ có cô mà thôi.
- Yên Nhi, tôi yêu em.
Hắn nhắc lại, lần này giọng nói còn lớn hơn, kiên định hơn, dường như đây là một lời hứa hẹn.
Nước mắt Nhạc Yên Nhi trào ra, không ngừng lại được.
Cô không nói nổi một lời mà chỉ có thể nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Dạ Đình Sâm cũng ôm lại Nhạc Yên Nhi, thì thầm bên tai cô:
- Cả đời này, những gì em muốn, chỉ cần tôi có, nằm trong khả năng của tôi, tôi đều sẽ làm hết khả năng mình để cho em.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực hắn, cô để nước mắt cứ thế rơi.
Sau này Nhạc Yên Nhi mới biết vết thương trên bàn tay Dạ Đình Sâm không nhẹ như hắn nói, lưỡi dao của Anjoye lúc ấy cực kỳ sắc bén, vết thương cũng rất sâu, hắn phải khâu mất mấy mũi, vẫn chưa cắt chỉ.
Hơn nữa, không chỉ có bàn tay, ngay cả cánh tay của hắn cũng bị đâm một nhát.
Khi Nhạc Yên Nhi thấy những vết thương đáng sợ đó, cô liền ôm lấy cánh tay lành lặn của hắn mà khóc to.
Dạ Đình Sâm dỗ dành một lúc lâu mới làm Dạ phu nhân của hắn ngừng rơi lệ.
Hai người ở viện thêm vài hôm, nhưng lần này không phải Nhạc Yên Nhi nằm viện mà là cô ép Dạ Đình Sâm lưu lại bệnh viện, phối hợp điều trị.
Dạ Đình Sâm liền thêm một chiếc giường trong phòng VIP của Nhạc Yên Nhi, làm ‘bệnh nhân chung phòng’ với cô.
Mãi cho tới khi hắn được cắt chỉ, vết thương dần khép lại, hai người mới quay về biệt thự Hoàng Đình.
Nhạc Yên Nhi cứ ngỡ về nhà là cuộc sống của mình sẽ trờ lại bình thường, chẳng ngờ vì lần ngất xỉu này mà Dạ Đình Sâm cảm thấy cực kỳ bất mãn với thể trọng của cô, hắn yêu cầu cô phải nặng thêm mấy cân nữa rồi mới được quay lại đoàn phim.
Trời ơi, để giảm được xuống thể trọng phù hợp nhất cho việc xuất hiện trước ống kính, cô trải qua biết bao cay đắng, vậy mà Dạ Đình Sâm còn bắt cô phải béo lên!
Nghe thấy lời phản đối của cô, hắn chỉ nhướng mày:
- Vậy thôi không quay nữa, có phải tôi không nuôi nổi em đâu.
Nghe thấy thế, Nhạc Yên Nhi lập tức im lặng, ngoan ngoãn nghe lời Dạ Đình Sâm ở nhà điều dưỡng.
Thậm chí, Dạ Đình Sâm còn gọi cho Danny để hủy lịch làm việc trong mấy ngày này của cô.
Lần đầu nhận được điện thoại từ Dạ Đình Sâm, Danny đúng là phát hoảng, ngay cả quảng cáo khó khăn lắm mới giành được cho Nhạc Yên Nhi anh cũng sẵn sàng từ chối ngay, thậm chí không hề tức giận, ngược lại còn vui mừng chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Điều khiến Nhạc Yên Nhi càng bất ngờ hơn chính là chẳng biết dây thần kinh nào của Dạ Đình Sâm xảy ra vấn đề, trong mấy ngày cô tĩnh dưỡng, hắn đều ở nhà cùng cô, ngay cả công việc cũng giải quyết hết ở nhà. Cứ làm việc hai mươi phút là hắn lại phải chạy tới nhìn cô một lần, họp qua video cũng tối giản nhất có thể, các nhân viên phải báo cáo đều luyện được kỹ năng ngắn gọn súc tích, nói chuyện nhanh chóng, đi đúng trọng tâm, nội dung đầy đủ.
Kẻ cuồng công việc biến thành kẻ cuồng vợ, Nhạc Yên Nhi thực sự không đỡ nổi.
Lúc cô gọi cho Dư San San để than thở, cô bạn lập tức nói trúng trọng tâm:
- Cậu làm cho hắn bận rộn lên đi, cứ thế thì hắn sẽ không tập trung toàn bộ lực chú ý lên người cậu nữa đâu.
Nhạc Yên Nhi cười khổ:
- Là chủ tịch LN còn chưa đủ bận à?
- Không phải kiểu bận đó, cậu sinh lấy một đứa đi! Tớ thấy ngài Dạ đây là thừa thãi tình thương của cha quá rồi, nếu có con để quan tâm chăm sóc chắc chắn sẽ thoải mái hơn với cậu đấy.
Nhạc Yên Nhi cũng thấy động lòng.
Đến tối, tắm rửa xong, Nhạc Yên Nhi còn cố tình chọn một bộ váy ngủ viền ren nóng bỏng nhất để mặc.
Ra khỏi phòng tắm, thấy Dạ Đình Sâm còn đang ôm máy tính xử lý công việc, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi:
- Còn chưa xong việc cơ à?
Dạ Đình Sâm nhìn tài liệu trên máy không chớp mắt, khẽ nói:
- Sắp xong rồi, một chút nữa thôi, nếu em buồn ngủ thì đi nằm trước đi.
Mấy ngày vừa rồi ở viện thì không sao, nhưng đến khi về nhà, dù đã vài ngày, thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không hề chạm vào cô mà chỉ ôm cô ngủ thôi.
So với kiểu không bao giờ thấy đủ trước kia, Nhạc Yên Nhi thực sự nghi ngờ bản thân đã không còn sức hấp dẫn.
Cô không chịu lên giường trước, chỉ nói:
- Không, em không buồn ngủ, em chờ anh.
Dạ Đình Sâm lập tức hiểu ra những cảm xúc trong giọng cô, hắn nhìn cô rồi khép laptop lại.
- Đi ngủ được rồi.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
- Công việc chưa xong mà?
- Không vội, mai lại làm.
Bộ đồ ngủ của cô hôm nay vốn đã mỏng manh, vừa cử động đã khiến hai dây áo trượt xuống để lộ một mảng da thịt trắng nõn, ánh mắt Dạ Đình Sâm trở nên đen tối.
Nhưng hắn không nói gì mà chỉ đặt cô xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô:
- Tôi đi tắm.
Như thế này rồi còn không quyến rũ được?
Nhạc Yên Nhi không cam lòng, cô ôm lấy cổ hắn, không cho hắn đi.
- Anh chờ đã, em có lời muốn nói.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, ngồi xuống bên giường:
- Sao thế?
- Thì... là...
Thấy cô ấp úng, Dạ Đình Sâm càng thấy hứng thú, thoải mái hỏi:
- Có chuyện gì?
Nhạc Yên Nhi quyết tâm, dứt khoát nói:
- Anh có muốn một đứa con không?
Vẻ cười đùa trên mặt Dạ Đình Sâm trở nên cứng đờ, trông rất buồn cười.
- Con?
Hắn nghi ngờ hỏi lại.
Đã mở lời được rồi thì phần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Đúng thế, một đứa con, con của em và anh.
Mắt cô sáng rực nhìn hắn.
Dạ Đình Sâm thực sự không biết phải tả cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa.
Hắn yêu Nhạc Yên Nhi đến mức không biết nên làm gì, hắn chỉ muốn dâng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cô.
Nếu họ có một đứa con, vậy hắn sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.
Dạ Đình Sâm không trả lời, hắn lập tức đè lên người Nhạc Yên Nhi.
- Câu trả lời cứ để tôi dùng hành động nói cho em biết.
Một đêm kiều diễm khôn cùng.