Anjoye đứng ở ban công tầng hai, mặt không cảm xúc nhìn bầu trời, suy nghĩ đến chuyện từ rất lâu rồi.
Đó là anh ta của hai mươi năm trước.
“Mẹ ơi, con không muốn học chơi cờ, con muốn học vẽ cơ…”
“Mẹ ơi, anh hai giỏi lắm, con không tranh được đâu…”
“Mẹ ơi, anh hai mới là người thừa kế của LN mà, sao con phải giành với anh ấy?”
…
“Mày đúng là đồ bỏ đi! Cha mày vô dụng, đến mày cũng vô dụng nốt. Quyền thừa kế cũng giành không được, sao mày còn không chết đi hả? Chuyện tao hối hận nhất chính là gả cho cha mày, sinh ra cái đồ vô dụng như mày! Mày mà không giành được quyền thừa kế thì đừng gọi tao là mẹ nữa!”
Tiếng phụ nữ rít gào phẫn nộ giờ này như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Có một số chuyện, không phải anh ta có thể lựa chọn.
Hai mươi năm trước anh ta bị ép đi lên con đường đó, về sau lại là chính anh ta tự nguyện đi tiếp.
Con đường này từng bước từng bước đều có máu và nước mắt của chính mình, anh ta biết, trận tranh đua này không chết không ngừng được.
- Dạ Đình Sâm..
Anh ta khẽ thì thào cái tên này.
Nó tựa như ma chú, từ khi sinh ra đã quanh quẩn bên anh ta, đây chính là vận mệnh của Anjoye Dạ.
Đột nhiên một tia chớp lóe lên trên nền trời đen thẫm, làm sáng rực cả không trung, theo sau đó là tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc, rồi mưa không ngừng rơi.
Anjoye lùi lại một bước để tránh bị mưa hắt.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng.
- Thiếu gia… thiếu gia…
Là tiếng của quản gia.
Anjoye quay người lại, thấy quản gia đang hớt hải chạy đến, gặp mình lập tức run giọng thưa:
- Thiếu gia, không hay rồi, đại thiếu gia đến.
Dạ Đình Sâm đến sao…
Sắc mặt Anjoye rất khó nhìn ra cảm xúc, khóe môi hơi nhếch lên, anh ta chậm rãi lại gần quản gia.
Nhìn Anjoye đang tiến lại gần mình quản gia như thấy ác ma đang tới vậy, sắc mặt càng lúc càng trắng, muốn lùi về sau nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể đứng im một chỗ, hai chân run cầm cập.
Anjoye cười khanh khách, tiếng cười hoàn toàn vô tội:
- Đại thiếu gia đáng sợ vậy sao?
- Dạ… đáng sợ…
- Hừ!
Anjoye hừ lạnh, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tươi rói, giống như đang kể chuyện cười nhưng lời nói ra lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng:
- Đáng sợ bằng tôi không?
Nghe thấy câu hỏi của Anjoye trong lòng quản gia thầm nhảy dựng lên.
Ông ta giờ mới thấy mình đã ngu xuẩn thế nào, trước mặt thiếu gia nhà mình lại nói đại thiếu gia đáng sợ, thế chẳng phải không coi thiếu gia vào đâu hay sao!
Cậu ấy ghét nhất là người khác nhắc tới đại thiếu gia, mỗi lần như thế hậu quả đều cực kỳ nghiêm trọng.
Quản gia vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt khát máu của Anjoye đang nhìn mình chằm chằm.
- Thiếu gia…
Quản gia sợ tới mức hồn cũng lìa khỏi xác, cả người không ngừng run rẩy.
Nụ cười của Anjoye vẫn không hề thay đổi nhưng cánh tay đột nhiên lại dùng sức kéo quản gia từ trong phòng lao thẳng ra ngoài trời mưa, lôi ông ta đến bên ban công tầng hai. Quản gia bị đẩy ngã vào lan can, nửa người đều lộ ra ngoài ban công hứng mưa.
Nửa lưng nhoài ra ngoài lan can lạnh băng, quản gia không có điểm tựa, cả người chỉ dựa vào cánh tay Anjoye đang kéo tay áo ông ta mới không ngã xuống.
- Thiếu gia… Thiếu gia tha mạng… Xin cậu tha cho tôi… Tôi còn có con nhỏ…
Giữa cơn mưa, tiếng cầu xin của quản gia nhỏ đến mức khó lòng nghe lọt.
Dù chỉ là ban công tầng hai nhưng nếu ngã xuống dù không chết chắc chắn cũng khó tránh khỏi tàn tật!
Anjoye nở một nụ cười rạng rỡ, thản nhiên bảo:
- Yên tâm, tôi sẽ thay ông nuôi nó thật tốt.
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng.
Ánh mắt Anjoye lạnh hơn, cánh tay bất ngờ thả lỏng.
Quản gia trợn trừng mắt, cứ thế rơi từ ban công tầng hai xuống.
Anjoye nghe tiếng kêu thảm thiết lúc ngã xuống của ông ta mà không hề có cảm xúc gì, trái lại còn nhàn nhã vỗ vỗ tay, lau đi ít nước mưa vừa dính phải vừa rồi xong ung dung xoay người lại.
- Anh hai, anh nói xem giờ mới vào hè sao thời tiết lại hay thay đổi thế chứ, hai tiếng trước trời còn đang trong vắt mà giờ đã mưa tầm tã được ngay rồi. Anh nói thử xem, thế này có phải thể hiện là sắp có chuyện gì xấu không nhỉ?
Anjoye ngước mắt, tươi cười nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Dạ Đình Sâm, ý cười không hề biến mất, như thể anh ta đã chờ đợi ở đây rất lâu rồi.
Dù đến lúc này rồi nhưng Dạ Đình Sâm vẫn lãnh tình như cũ, đây là điểm anh ta mãi mãi đều thua kém.
Rõ ràng cả hai tiếp thu cùng một phương pháp giáo dục, trải qua thơ ấu cũng tương tự nhau nhưng anh ta không thể có được quyết đoán như hắn.
Tới tận giờ anh ta vẫn không rõ người xuất sắc như Dạ Đình Sâm vì sao lại có tính cách lạnh lùng thế, mà cũng không cần phải biết nữa rồi.
Anh ta chỉ cần thắng là được!
- Anh hai, anh còn nhớ hồi nhỏ ông nội đưa chúng ta đến đấu trường La Mã không? Vì ông nội hào hứng quá mà còn vứt anh em mình vào trong đấu trường nữa, hồi đó em bị dọa cho phát khóc luôn, giờ nhớ lại đúng là hoài niệm mà.
Dạ Đình Sâm không đáp lời, thế nhưng chính Anjoye lại chủ động tiến lên, tay kéo carvat, khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn, lao nhanh về phía hắn.
Dạ Đình Sâm vẫn một mực im lặng, chỉ nhìn Anjoye thôi mà đã có cảm giác vương giả đang nhìn một con kiến nhỏ bé giống nhau, quanh thân hắn tỏa ra khí thế khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Bước chân Anjoye càng lúc càng nhanh, lúc gần đến gần Dạ Đình Sâm gần như là chạy tới, anh ta không hề do dự, giơ nắm đấm thẳng vào mặt hắn.
Nhưng một đấm này lại không trúng đích.
Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng nghiêng người, nhưng hắn cũng không định tha cho Anjoye, tay hắn siết chặt lại, lúc Anjoye thu nắm đấm về lập tức đánh trúng bụng đối phương.
Anjoye bị đau, sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta ôm bụng rên lên một tiếng, cả người không có điểm tựa, bị đánh văng ra một đoạn.
Động tác của Dạ Đình Sâm rất nhanh, sức mạnh kinh người, như sư tử mới bị đánh thức giờ phút này đang phẫn nộ gầm rú.
Hắn nổi giận!
Từ nhỏ Anjoye đã không được khỏe mạnh, võ thuật học cũng không bằng Dạ Đình Sâm, nhưng anh ta tự biết mình, nếu chiếm được tiên cơ sẽ không thua đến mức khó coi như vậy.
Chỉ là, lần này anh ta tính toán sai lầm.
Động vào vảy ngược của Dạ Đình Sâm nên mới khiến hắn bạo phát như vậy.
Anjoye ôm bụng rên rỉ, còn chưa kịp mắng chửi người đã thấy hắn lao đến, nắm tay cứng như thép không ngừng đập xuống người mình.
Anh ta bị đánh đến mức không chống trả được, lăn lộn tìm chỗ trốn nhưng không kịp, đành cắn răng chịu đòn, mùi máu chậm rãi lan tràn trong không khí.
Dạ Đình Sâm đánh đến mức mắt vằn đỏ lên, Anjoye quờ quạng sau lưng, âm thầm rút ra một lưỡi dao ngắn.