- Tin tốt gì thế?
- Vai Vinh thân vương trong Hoàng Triều Vãn Ca đã xác định được diễn viên rồi.
- Là ai thế? Danny tỏ vẻ rất vui:
- Chả biết cô chó ngáp phải ruồi thế nào chứ, chắc là tình trường thất bại, sự nghiệp thăng hoa thật, Giang Sở Thù nhận vai Vinh thân vương đấy! Nghe thấy tên này, Nhạc Yên Nhi ngẩn ra:
- Giang Sở Thù á? Tại sao anh ta lại nhận vai này? Tuy nói Hoàng Triều Vãn Ca là một dự án lớn nhưng dù sao đây cũng là bộ phim chủ yếu tập trung vào tuyến nhân vật nữ, cảnh diễn của nam không nhiều, ngay cả vai nam chính là hoàng đế cũng chỉ có thể coi là nhân vật phụ, Vinh thân vương là nam phụ thứ hai, cảnh diễn càng ít hơn.
Giang Sở Thù đang là tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay, đừng nói vai Vinh thân vương, coi như mời anh ta đóng vai nam chính đi nữa cũng chưa chắc đã xứng tầm.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc mình chạm mặt anh ta ở sảnh chính Tinh Huy, nếu anh ta vì cô nên mới nhận vai này, vậy cô cần phải suy xét về mục đích đằng sau hành động này kỹ càng.
- Nghe nói khi vừa vào nghề Giang Sở Thù có một món nợ ân tình với Cốc Nguyên Minh, lần này cậu ta diễn Vinh thân vương cũng coi như để tạo thế giúp ông ấy thôi.
Cô cũng biết với độ hot của Giang Sở Thù thì chỉ cần mời cậu ta đóng vài tập là đủ cho phim bật lên rồi.
Ra là vì đạo diễn Cốc.
Nhạc Yên Nhi yên tâm hơn.
Danny lại tiếp tục:
- Cô chó ngáp phải ruồi thật ấy, ngay cả ông trời cũng giúp cô, chờ tin tức Giang Sở Thù diễn Vinh thân vương được công bố, bộ phim này sẽ nóng bỏng tay cho xem.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi mang theo vẻ chua chát:
- Anh nói rồi còn gì, tình trường thất bại, sự nghiệp thăng hoa.
Ra khỏi văn phòng Danny, xuống đại sảnh, cô bé lễ tân liền nói với Nhạc Yên Nhi:
- Chị Yên Nhi ơi, có người đang chờ chị kìa.
Tim cô đập thịch một cái, lập tức nghĩ rằng có phải Dạ Đình Sâm không.
- Đúng là làm người khác phải chờ lâu quá.
Một giọng nói trêu tức vang lên từ phía cửa.
Nghe thế, Nhạc Yên Nhi nhìn về cửa chính, cô thấy một người đàn ông mặc áo len ngắn màu xám đang nở một nụ cười trông rất trẻ con, ánh mắt trêu tức.
Nụ cười của anh ta còn đẹp hơn con gái, thế nhưng không hề có vẻ ẻo lả, nụ cười ấy trung hòa với khí chất dương cương của bản thân người này làm anh ta càng thêm quyến rũ, khiến người người nghiêng ngả.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày.
Là Anjoye Dạ, vì sao cậu ta ở đây? Cô bé lễ tân hỏi:
- Chị Yên Nhi, đây là ngôi sao nào mà em lại chưa từng gặp? Hay là...
bạn trai chị? Bề ngoài của Anjoye thức sự quá xuất sắc khiến cô bé lễ tân cho rằng anh ta cũng là người trong giới, thế nhưng thấy ánh mắt người này nhìn Nhạc Yên Nhi, cô bé lại bắt đầu suy đoán về quan hệ của hai người họ.
Dường như rất hài lòng với cách nghĩ của cô bé lễ tân, Anjoye Dạ cười càng quyến rũ, nhìn về phía cô, bảo:
- Người đẹp bé nhỏ này tinh mắt thật, anh là bạn trai của Yên Nhi đấy, cô ấy chưa bao giờ nhắc tới à? Cô bé lễ tân lắc đầu nguầy nguậy.
Việc che giấu chuyện riêng tư là quan trọng nhất với một diễn viên nữ, làm sao có thể nói tùy tiện được.
Chẳng ngờ bạn trai Nhạc Yên Nhi lại đẹp thế này, hơn nữa khí chất cũng không tầm thường.
Nhạc Yên Nhi nghe Anjoye nói thế thì nổi giận:
- Nói vớ vẩn gì đấy, đừng làm hỏng thanh danh của tôi.
Anjoye bước tới, dùng một tay ôm chặt eo thon của cô, Nhạc Yên Nhi muốn giãy ra nhưng chẳng ngờ anh ta đã sát lại, thầm thì:
- Đừng nhúc nhích, chị không muốn em làm ầm ĩ ở đây chứ hả? Chỉ bằng một câu này, Nhạc Yên Nhi lập tức ngừng giãy giụa.
Tính cách của Anjoye rất cực đoan, chay mặn không kén chọn, nếu chọc giận anh ta thì chẳng biết sẽ có chuyện gì nữa.
Nhạc Yên Nhi cắn răng, buông tay.
Anjoye thấy cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì vui vẻ lắm, cứ thế ôm cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức đẩy anh ta ra, rời khỏi lồng ngực anh ta, đồng thời còn nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy địch ý:
- Cậu đến công ty tôi làm gì? Muốn gì? Anjoye bày ra vẻ tổn thương:
- Em đã bảo là em sẽ không làm chị tổn thương rồi mà, sao chị còn đề phòng em thế, em đau lòng đấy.
Nhạc Yên Nhi hiểu rõ tính anh ta, cô không để mình bị đánh lạc hướng.
- Cậu nói hươu nói vượn gì trước mặt đồng nghiệp tôi đấy hả? Tại sao lại tung tin vớ vẩn như thế?
- Bé cưng Yên Nhi à, cưng giận à? Thấy Nhạc Yên Nhi nổi giận đùng đùng, Anjoye càng cười tươi như hoa.
Bé cưng Yên Nhi? Sống tới từng này tuổi Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ bị ai gọi bằng cách sến sẩm thế này, cô nổi hết cả da gà.
Cô nhíu mày, khó chịu nhìn anh ta:
- Anjoye Dạ, xin cậu phân rõ thân phận của chúng ta, tôi là chị dâu của cậu, cậu hãy tôn trọng tôi.
- Chị dâu à, chị trách oan em rồi, nếu không tôn trọng chị thì em đã không tìm đến công ty chị mà lôi chị lên giường để bàn chuyện lý tưởng nhân sinh rồi ấy.
Ít ra bây giờ Nhạc Yên Nhi chưa ly hôn với Dạ Đình Sâm, tiếng gọi chị dâu này vẫn thuộc về cô.
Anjoye lúc nào cũng ăn nói lung tung nên Nhạc Yên Nhi chẳng thèm so đo, cô giận dữ hỏi:
- Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì?
- Đến thành phố A lâu thế rồi mà chẳng có ai đưa em đi thăm thú, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ
Chị là chị dâu em còn gì, đưa em đi chơi cũng tính là bổn phận của chị ha.
Anjoye Dạ nhướn mày, ra vẻ đây là chuyện dĩ nhiên.
Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không muốn dính líu gì với người đàn ông tính cách quái dị này, cô muốn từ chối, thế nhưng Anjoye chẳng nghe cô nói mà kéo cô vào xe ngay lập tức.
Sức Nhạc Yên Nhi đâu thể bằng Anjoye, cô chỉ có thể tức giận lườm anh ta để trút giận.
Anjoye bị lườm đến khó chịu.
Chẳng biết vì sao, anh ta cảm thấy đôi mắt to của cô như có ma lực vậy, thấy cô đau khổ, anh ta cũng khó chịu theo, thấy cô rơi lệ, anh ta cũng sẽ đau lòng.
Bây giờ, trong mắt cô là giận dữ không hề che giấu, anh ta lại không kìm được muốn nhận lỗi.
- Chị không phải lo đâu, em chẳng có ý đồ gì khác cả, chỉ muốn mượn thời gian một ngày của chị để cùng đi dạo thôi mà.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh:
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin à? Người trước mắt này toàn nói không giữ lời, đã vậy còn chẳng có bất cứ giới hạn nào, cô đã được lĩnh giáo rồi.