Cô đâu biết hiện giờ Dạ Đình Sâm đang bị hành hạ đến mức nào, chỉ biết bàn tay lạnh như băng đá của hắn khiến cô rất khó chịu.
Hắn chỉ đành phải cố gắng tập trung vào khóa kéo, cẩn thận gỡ từng sợi tóc của cô ra.
Tóc của cô không khác gì loại tơ lụa tốt nhất, hắn không đành lòng làm đứt bất kỳ sợi nào.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy hắn rề rà quá thể, bèn thúc giục:
- Chưa xong nữa à?
- Xong rồi.
Nhạc Yên Nhi thở phào, rốt cuộc cô cũng có thể quay người lại rồi.
Vừa xoay sang cô liền trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Dạ Đình Sâm.
Cô chưa từng thấy ai có đôi mắt giống hắn, vừa sâu như màn đêm lại vừa đen tuyền đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, hầu như không dám nhìn thẳng.
Nhưng lúc này trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa cảm xúc mà cô quen thuộc… Nhạc Yên Nhi hết hồn, vôi vàng giơ tay lên định đẩy Dạ Đình Sâm ra để bỏ chạy.
Nhưng khi cô vừa đưa tay lên đã bị hắn nắm lấy.
- Nếu chỗ này không phải phòng làm việc của Albert thì tôi đã muốn em ngay tại đây rồi.
Dạ Đình Sâm híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Trời ơi! Sao đang ở ngoài mà hắn cũng không đứng đắn thế này! Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ bừng mặt, cô không dám nhìn vào mắt hắn nữa mà đẩy nhẹ hắn rồi chạy thẳng ra khỏi phòng thay đồ.
Tuy bị bỏ lại một mình nhưng Dạ Đình Sâm cũng không tức giận, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Đến khi bước vào tầm mắt của mọi người, Nhạc Yên Nhi mới cảm thấy an tâm.
Không phải làm quá, nhưng chồng cô thực sự là người không thể đánh giá qua vẻ ngoài, nhìn thì lạnh lùng cấm dục nhưng thực chất ở trên giường lại không biết thỏa mãn như mãnh thú.
Sau cái lần ở trên xe ấy, độ cảnh giác của cô với Dạ Đình Sâm đã nâng lên đến một trăm hai mươi phần trăm.
Albert đợi bên ngoài, khi thấy Nhạc Yên Nhi bước ra, ánh mắt ông lập tức sáng bừng lên.
- Ôi! Bà Dạ, cô đẹp quá! Quả thực là kiệt tác của Thượng đế! Bộ lễ phục này đúng là được tạo ra vì cô! Nhạc Yên Nhi biết đàn ông Pháp rất khéo miệng, nhưng cô không ngờ một nhà thiết kế có tiếng như ông mà khi khen người khác cũng thoải mái thế này, chỉ có thể ngượng ngùng mỉm cười.
Albert kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, ông đích thân dẫn Nhạc Yên Nhi tới trước gương.
Cô nhìn mình trong gương, chiếc váy màu trắng ôm sát từ vai đến eo, làm tôn lên vòng eo và bờ vai mảnh khảnh, khoe trọn đường cong tuyệt đẹp của cô.
Những họa tiết trên váy đều được thêu tay bằng một loại chỉ được chế tạo đặc biệt, lấp lánh dưới ánh đèn, mỗi một chi tiết đều khiến người ta vừa kinh ngạc vừa yêu thích, tinh xảo đến mức ai thấy cũng phải ngợi khen.
Hơn nữa, chiếc váy này còn rất phù hợp với yêu cầu của Dạ Đình Sâm, kiểu dáng kín đáo, vừa thanh nhã vừa cổ điển, cổ áo nho nhỏ hình chữ V để lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, đồng thời làm cho cổ cô trông thon dài hơn hẳn.
- Còn thiếu một sợi dây chuyền.
Người vừa lên tiếng là Dạ Đình Sâm, hắn vừa ra khỏi phòng thay đồ đã đi thẳng đến chỗ cô.
Qua tấm gương, Nhạc Yên Nhi thấy hắn chậm rãi bước đến từ đằng sau, đôi mắt dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Cô nhỏ giọng hỏi:
- Anh thấy bộ này thế nào?
- Không tệ lắm, có điều chỗ cổ hơi đơn điệu.
Quản lý là kẻ sành sỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, vừa nghe thấy hắn nói vậy thì lập tức kêu người xuống dưới mang hộp trang sức lên.
Nhân viên vội vàng bê vài hộp thật to lên lầu, trong đó chứa đủ loại trang sức quý giá với mọi kiểu dáng.
Nhạc Yên Nhi bị những thứ này làm cho hoa mắt, cô nhìn Dạ Đình Sâm như xin giúp đỡ, hy vọng hắn có thể chọn một sợi dây chuyền cho mình.
Hắn nhìn lướt qua một lượt, chọn một sợi bằng bạc, mặt dây ngọc bích có hình giọt nước được bọc viền bạc xung quanh, kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, rất hợp với bộ váy của cô.
Hắn đi đến sau lưng Nhạc Yên Nhi, tự tay đeo dây chuyền cho cô.
Được sợi dây chuyền này tô điểm thêm, bộ lễ phục vốn chỉ khoảng chín điểm lập tức trở nên hoàn hảo.
Nhạc Yên Nhi ngước lên, nhìn hình ảnh xa lạ trong gương bỗng dưng lại thấy phiền muộn.
Sợi dây này khiến cô chợt nhớ đến di vật của mẹ vẫn nằm trong tay Lâm Đông Lục, không biết bao giờ mới lấy lại được.
Cô thấy mình thật bất hiếu, mẹ chỉ để lại cho cô một món đồ duy nhất, vậy mà cô cũng không giữ được.
Dạ Đình Sâm đứng gần đó nên nhạy cảm nhận ra vẻ mất mát trong mắt cô thế nhưng hắn chỉ mím môi im lặng.
Hắn đã lấy lại được sợi dây chuyền ấy nhưng chưa định nói cho cô biết.
Cô vợ nhỏ này của hắn vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật mà hắn chưa giải được, hắn có cảm giác sợi dây đó chính là cơ hội giúp mình hiểu rõ cô hơn.
- Đẹp quá, hai người đứng cùng nhau thật sự rất đẹp đôi, giống như được trời đất tạo nên vậy.
Adam với Eva cũng chỉ đến thế là cùng! Albert cất tiếng phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Người phương Tây tin vào Kinh Thánh, được họ so sánh với Adam và Eva chính là khen ngợi lớn nhất.
Nhạc Yên Nhi ngượng ngùng mỉm cười:
- Cám ơn ngài Albert, bộ lễ phục này đẹp lắm, đây là bộ đẹp nhất mà tôi từng mặc đấy.
- Bộ đồ này được một người xinh đẹp như cô mặc là vinh hạnh của tôi.
Dạ Đình Sâm cầm tay cô rồi đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
- Không, nó sẽ không phải là bộ lễ phục đẹp nhất mà em mặc.
- Sao ạ?
Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhìn cô bằng đôi mắt sâu tựa biển, trong đó chất chứa không biết bao nhiêu tình cảm nồng nàn.
- Bộ lễ phục đẹp nhất em sẽ mặc trong ngày cưới của chúng ta.
Ngày cưới… Nhạc Yên Nhi tưởng tượng một chút rồi lập tức cự tuyệt theo bản năng:
- Nhưng mà… Cô có rất nhiều lý do, chẳng hạn như tính chất công việc, hay sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển, hoặc là cô còn chưa chuẩn bị tâm lý… Nhưng cô còn chưa mở lời, Dạ Đình Sâm dường như đã biết rõ toàn bộ những cái cớ ấy.
- Tôi không có ý thúc giục em, chúng ta sẽ không cưới ngay mà tôi sẽ cho em đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Khi ấy, tôi sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất.
Lòng cô lập tức ấm dào dạt.
Người đàn ông này quả thực đã yêu cô bằng cả tấm lòng, luôn để ý xem cô cần những gì và cho cô những thứ tốt nhất.
Cô không nhịn được, vươn tay ra chủ động ôm hắn.
- Dạ Đình Sâm, em đang rất hạnh phúc… Hắn nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô tựa vào ngực mình.
- Tôi sẽ làm em hạnh phúc hơn nữa.
Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, cô tin hắn.
Nhưng ở nơi nào đó trong lòng cô dâng lên dự cảm bất an.
Sắp có chuyện gì xảy ra chăng?