- Cô Tưởng, cô không sao chứ? Tưởng An Ny lắc đầu, sắc mặt rất khó coi:
- Tôi đau bụng quá.
- Sao lại thế? Đau ở đâu?
- Hình như là...
dạ dày... - Hôm nay cô ăn phải thứ gì sao?
- Là cô! Đỗ Hồng Tuyết! Cô hạ độc trong nước phải không? Người ngồi trong nhà, oan từ trời rơi xuống cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đỗ Hồng Tuyết bị chụp một cái mũ lớn như vậy, sợ hãi ngẩng đầu:
- Không phải, An Ny, sao chị lại nghĩ là em chứ?
- Nước là cô đưa cho tôi, tôi uống xong thì đau bụng, không phải cô thì ai?
- Tôi biết cô luôn ghen ghét tôi, thế nhưng không ngờ cô có thể giở thủ đoạn hạ lưu vào lúc này, tôi muốn giết cô! Có lẽ là lửa giận ngùn ngụt, Tưởng An Ny bỗng có sức giãy giụa muốn nhào qua.
Đỗ Hồng Tuyết càng hoảng, cô lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải, không phải em thật mà, cốc nước đó không phải do em rót.
Dường như được Đỗ Hồng Tuyết nhắc nhở, Tưởng An Ny mới nhớ ra có người không thể tránh khỏi liên quan, lập tức nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.
- Không phải cô ta thì là cô phải không? Đúng, nước của Đỗ Hồng Tuyết là cô đưa cho cô ta, cô cũng không trốn được đâu! Nhạc Yên Nhi nhíu mày.
Sao cái cô Tưởng An Ny này cứ như con chó điên vậy, gặp ai cắn người đó.
- Cô Tưởng, xin cô tỉnh táo cho.
- Tính táo cái gì mà tỉnh táo! Các người thấy tôi có cơ hội tốt như vậy thì ghen ghét với tôi!
Khi nãy còn đứng không vững, vậy mà bây giờ cô ta đã nhịn đau xông về phía Nhạc Yên Nhi mà gào thét.
- Không phải em thật...
Đỗ Hồng Tuyết định giải thích thì Tưởng An Ny đã lao tới, túm chặt lấy tay của Nhạc Yên Nhi và Đỗ Hồng Tuyết.
- Hai người các cô đừng hòng chạy, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu! Nhạc Yên Nhi cũng bắt đầu nổi giận, bị một người vô lý như thế dây dưa, chẳng biết hôm nay làm sao nữa.
- Buông ra, có chuyện thì nói, đừng động tay động chân!
- Buông ra cũng được, vậy cô nói xem cuối cùng các người cho tôi uống thứ thuốc gì?
- Tại sao tôi phải đầu độc cô?
- Ngôi sao hạng ba như cô chẳng có gì bằng tôi cả, cho nên mới thích dùng những thủ đoạn
Chắc chắn là con khốn Đỗ Hồng Tuyết kia đã nói gì với cô, cô sợ tôi thử sức thành công nên hãm hại tôi! Ồn ào trong hành lang cuối cùng cũng khiến những người trong phòng casting bị ảnh hưởng, cửa phòng mở ra, một người trung niên bước tới, khó chịu nhìn họ:
- Có biết giữ yên lặng không? Các cô ồn ào gì? Còn nhao nhao nữa là tôi hủy bỏ tư cách thử sức của các cô đấy.
- Không phải chúng tôi làm ồn, mà là...
Nhạc Yên Nhi định giải thích thì lại bị Tưởng An Ny cắt ngang:
- Giám đốc Lâm, họ muốn hại tôi! Nghe Tưởng An Ny gọi, giám đốc Lâm nheo mắt nhìn kỹ cô ta, lúc này mới chợt nhớ ra:
- À, An Ny, cũng đến thử vài à? Vì có được cơ hội nắm lấy vị trí đại sứ này, người đại diện của Tưởng An Ny đã tốn rất nhiều công sức, tuy không như Đỗ Hồng Tuyết nói là mười phần chắc chín nhưng họ cũng đã ăn cơm với một số quản lý cao cấp của Dior, nói chuyện xã giao qua, ít nhiều gì cũng khiến người ta nhớ mặt.
Vậy nên một người trăm công ngàn việc như giám đốc sáng tạo Lâm cũng có thể gọi tên Tưởng An Ny.
Tưởng An Ny thấy ông ta nhớ mình thì vui lắm:
- Giám đốc Lâm, ông giúp tôi với, hai người kia hại tôi! Họ hạ độc tôi để tôi không thể vào casting được! Giám đốc Lâm nhăn mặt:
- Có chuyện như thế à? Ông ta nhìn sang phía Nhạc Yên Nhi và Đỗ Hồng Tuyết, ánh mắt mang theo ý sẽ điều tra tới cùng.
Nhạc Yên Nhi không chịu nổi kiểu điên khùng cắn càn của Tưởng An Ny, cô nói:
- Cô Tưởng, cô có chứng cớ gì chứng minh không phải do cô ăn phải thứ gì hỏng nên bị đau bụng chứ? Tuy lần thử sức này Nhạc Yên Nhi không coi trọng nhưng cô cũng không thể để Tưởng An Ny làm hỏng thanh danh của mình được.
Tưởng An Ny buông tay, bước nhanh qua một bên, cầm lấy cốc nước kia rồi lại quay về.
Một cốc nước lớn giờ chỉ còn phân nửa.
- Giám đốc Lâm nhìn xem, khi nãy Đỗ Hồng Tuyết đưa cho tôi cốc nước này, chỉ có hai người họ và tôi chạm qua nó thôi, tôi vừa uống xong liền đau dạ dày, chắc chắn cốc nước này có vấn đề, chỉ cần xét nghiệm xem trong nước có thuốc gì là biết ngay! Giám đốc Lâm không muốn xen vào những tranh đấu giữa đám nữ nghệ sĩ này, tuy nhiên buổi thử sức vẫn phải tiếp tục, coi như ông ta không nể mặt Tưởng An Ny thì cũng phải nể mặt người đứng sau cô ta.
Lại thêm việc ông ta không nhận ra cả Nhạc Yên Nhi lẫn Đỗ Hồng Tuyết, chứng tỏ hai người này cũng chẳng có mặt mũi gì, chắc hẳn chỉ tới đây cho đủ quân số, vậy thì phải chọn quả hồng mềm mà nắn thôi.
Giám đốc Lâm lên tiếng:
- Đã như vậy, hai người không cần tham gia buổi thử sức...
Nhạc Yên Nhi nhướng mày, ngắt lời giám đốc Lâm:
- Giám đốc Lâm, chỉ cần tôi chứng minh được cốc nước này không có vấn đề gì là được phải không? Giám đốc Lâm nhìn cô, có vẻ bất ngờ:
- Nói là vậy nhưng cô muốn chứng minh thế nào? Nhạc Yên Nhi cầm lấy cốc nước trong tay Tưởng An Ny, dưới ánh mắt của mọi người ở đây, cô uống luôn nửa cốc nước còn lại.
Tưởng An Ny không ngờ Nhạc Yên Nhi sẽ làm vậy, cô ta ngẩn người ra.
Nhạc Yên Nhi uống xong còn cố tình cười khiêu khích với Tưởng An Ny:
- Hi vọng cô Tưởng đây không có bệnh truyền nhiễm.
Lúc này Tưởng An Ny mới kịp phản ứng rằng mình đang bị hạ nhục, cô ta giận điên lên:
- Cô cho là cô làm thế sẽ có kết quả à? Ai biết được cô có hạ độc tôi rồi còn bản thân cô lại uống thuốc giải không? Bây giờ cô hủy diệt bằng chứng rồi, cô chột dạ! Nhạc Yên Nhi cười đầy ẩn ý, nhìn cô ta:
- Cô Tưởng bây giờ hình như khá khỏe đấy, vừa đứng lên một lát mà dạ dày đã hết đau rồi à? Nghe Nhạc Yên Nhi nói thế, Tưởng An Ny vô thức che bụng, phản bác ngay:
- Đau! Tất nhiên là đau! Đáng tiếc, lời oán giận của cô ta nói rất lớn, lời vừa ra khỏi miệng, ngay bản thân cô ta cũng không nói thêm được lời nào nữa.
Tưởng An Ny thấy Đỗ Hồng Tuyết cũng đến thử sức nên tâm trạng không tốt, cảm thấy cô đang khiêu khích mình.
Vậy nên sau khi uống cốc nước Đỗ Hồng Tuyết đưa rồi dạ dày lại đột ngột quặn đau, cô ta thực sự cho rằng mình bị hạ độc.
Nhưng khi nãy quá kích động nên cô ta hoàn toàn quên mất chuyện này, chỉ nóng lòng muốn đạp Nhạc Yên Nhi và Đỗ Hồng Tuyết xuống mà quên cả đau đớn.
Khi nãy khỏe mạnh như vậy, nếu bây giờ lại nói đau bụng thì bản thân cô ta cũng cảm thấy giả