Cô ta vươn tay nắm lấy ống quần của Âu Duyên Tây.
- Không phải đâu Âu thiếu, anh nghe em nói đi mà, em thực sự không muốn hại chết Nhạc Yên Nhi đâu…
- Mấy tên làm việc cho cô đã khai cả rồi, bốn mươi chai cồn.
Cô nói cô không muốn hại chết Nhạc Yên Nhi, mẹ kiếp, chẳng lẽ cô muốn mời cô ấy xem pháo hoa à? Âu Duyên Tây nói được mấy câu thì không nhịn được mà phun ra cả lời thô tục.
Gã quen biết Dạ Đình Sâm đã hơn hai chục năm nay, hai người là bạn nhau từ thuở còn bé tí, nếu bây giờ có hiềm khích gì với nhau vì con đàn bà này thì gã sẽ bóp chết cô ta.
Tô Phỉ khóc òa lên thành tiếng rồi lắc đầu sợ hãi:
- Em chỉ định phá nát mặt cô ta để dạy cho cô ta một bài học thôi mà.
Âu Duyên Tây nhìn Tô Phỉ như thể gã mới gặp cô ta lần đầu tiên.
Gã không thể ngờ rằng cô gái bình thường dịu dàng là thế mà lại có trái tim ác độc thế này.
Âu Duyên Tây nhếch môi cười lạnh:
- Giỏi lắm, tôi cũng chỉ dạy cho cô một bài học mà thôi, cô yên tâm đi.
- Âu thiếu, em theo anh lâu như thế, chẳng lẽ anh không niệm tình cũ một chút nào ư?
- Cô? Cô chẳng qua chỉ là một đôi giày rách mà thôi, ai lại đi niệm tình với một đôi giày rách bao giờ? Gương mặt của Âu Duyên Tây vẫn bảnh bao như xưa, nhưng lời gã nói lại tàn nhẫn đến tột cùng.
Gã là công tử quyền quý giàu sang chân chính, gã luôn luôn đứng trên vị trí cao, làm sao gã có thể động lòng với một ả đàn bà đê tiện như bùn? Suy cho cùng, cô ta chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém mà thôi.
- Anh… Tô Phỉ nghe thấy Âu Duyên Tây nói lời khó nghe như thế thì mở to hai mắt, không sao tin nổi.
Tuy ban đầu Tô Phỉ ở bên Âu Duyên Tây là vì tiền của gã, thế nhưng cô ta đã yêu gã và một lòng muốn trở thành “bà Âu”
danh chính ngôn thuận của gã từ lâu rồi.
Bây giờ nhìn thấy Âu Duyên Tây không còn dịu dàng mà chỉ còn lãnh đạm với mình, Tô Phỉ không chỉ thất vọng, mà còn lạnh lòng như thể tình cảm mà mình bỏ ra bị phụ bạc.
Cảm xúc này khiến cô ta quên cả hoảng sợ mà bật thốt lên:
- Chẳng lẽ anh không sợ em nói chuyện của anh và Diệp Thiên Hạ ra sao? Khi Tô Phỉ nhận ra mình vừa nói gì thì hơi hối hận, thế nhưng đã muộn mất rồi.
Nét cười giễu cợt trên mặt Âu Duyên Tây biến mất, ánh nhìn sắc tựa lưỡi dao và lạnh buốt thấu tim khiến cho lòng người run lên hoảng hốt:
- Ai cho cô biết? Việc đã đến nước này, Tô Phỉ chỉ còn nước mặt dày nói tiếp:
- Cần gì ai cho em biết? Lúc trước anh chọn em chẳng phải vì ngoại hình của em rất giống Diệp Thiên Hạ hay sao? Bao nhiêu tờ báo lá cải mà không ai đào ra cái phốt này, chắc cũng là do anh không muốn để cho ai biết đúng không? Chỉ cần anh bảo vệ em khỏi tay Dạ thiếu thì em thề là em sẽ giữ kín bí mật này, để cho nó tiêu tan trong lòng em.
Tô Phỉ nói câu này không phải là liều lĩnh, mà là đã suy nghĩ kĩ rồi mới nói.
Âu Duyên Tây không có tình cảm gì với cô ta, cho nên quan hệ giữa gã và Diệp Thiên Hạ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà cô ta có thể bám vào.
Âu Duyên Tây từ từ cúi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Tô Phỉ.
Và câu nói gã thốt ra còn lạnh hơn cả băng giá:
- Cô mà cũng xứng có vẻ ngoài giống Diệp Thiên Hạ sao? Khi những lời này đâm thẳng vào lỗ tai, Tô Phỉ dường như đã đánh mất chỗ dựa cuối cùng.
Tấm lưng đang quỳ thẳng sụp xuống, cô ta bất lực ngã ngồi trên đất.
Tiếng chuông cửa từ bên ngoài vọng vào, người của Âu Duyên Tây đã đến rồi.
Âu Duyên Tây bỏ đi một mạch, không thèm liếc nhìn Tô Phỉ đang ngồi dưới đất như một bãi bùn lấy nửa cái.
… Nhạc Yên Nhi tĩnh dưỡng ở bệnh viện mấy ngày, cảm thấy mình được hưởng đãi ngộ chẳng khác nào vua chúa.
Dù bác sĩ nói cơ thể cô không còn trở ngại gì nữa, thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn kiên quyết bắt cô ở lại bệnh viện thêm mấy hôm.
Chính hắn cũng bỏ hết công việc lại để ở trong bệnh viện cùng cô.
Vì một bàn tay của Nhạc Yên Nhi còn chưa tiện cử động nên Dạ Đình Sâm tự mình đút cô ăn một ngày ba bữa, gọt táo bưng trà rót nước càng không phải chuyện lạ gì.
Trong đầu Nhạc Yên Nhi đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Có một ông chồng cũng được quá đi.”
Nhạc Yên Nhi biết rõ vụ cháy lần này không phải là tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì mấy chai cồn kia được ném vào từ bên ngoài mà.
Ắt phải có kẻ muốn lập mưu để hại cô đây.
Hơn nữa, rắp tâm của kẻ đó vô cùng ác độc, mục đích là đẩy cô vào chỗ chết.
Thế nhưng khi Nhạc Yên Nhi hỏi chuyện này thì Dạ Đình Sâm lại không trả lời cô.
Hắn chỉ nói đã xử lý ổn thỏa rồi, cô không cần phải lo lắng gì cả.
Mãi đến tận hôm nay thì vấn đề này mới được giải quyết.
Ăn cơm trưa xong, Nhạc Yên Nhi đang chuẩn bị xem phim với Dạ Đình Sâm thì nghe thấy tiếng ồn vọng vào từ hành lang phòng vip.
Sau đó cửa phòng bị gõ vang.
- Vào đi.
Khi Dạ Đình Sâm nói chuyện với người khác ngoài Nhạc Yên Nhi thì giọng điệu lúc nào cũng lãnh đạm.
Cửa phòng được mở ra.
Nhạc Yên Nhi tò mò quay sang nhìn xem là ai vào thì lại thấy một chiếc xe đẩy tay cực kì tinh xảo.
Trên xe đẩy đặt một giá rượu vang ba tầng, trên giá bày chừng hơn mười chai rượu.
Sau đó lại có thêm một chiếc xe đẩy.
Rồi thêm một chiếc nữa.
Ba chiếc xe được đẩy vào phòng làm cho Nhạc Yên Nhi phải mở to mắt vì kinh ngạc.
Bấy giờ cô mới thấy chính chủ đi vào cuối cùng
- Âu Duyên Tây.
Âu Duyên Tây cười tủm tỉm chào Dạ Đình Sâm trước:
- Em chào anh cả.
Dạ Đình Sâm gật đầu bình thản.
Âu Duyên Tây quá quen với Dạ Đình Sâm rồi nên cũng không để ý đến thái độ hờ hững của hắn, mà quay sang nói với Nhạc Yên Nhi:
- Em chào chị dâu.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi được đãi ngộ thế này đấy.
Vừa bị người ta gọi là chị dâu thì cô đã căng thẳng đến mức chẳng biết đặt tay vào đâu nữa.
- Chào… chào cậu… hiền đệ… Đầu óc Nhạc Yên Nhi chập mạch trong khoảnh khắc.
Cô chẳng biết phải xưng hô với Âu Duyên Tây như thế nào, thế là bật ra cách gọi khi quay phim cổ trang trước đây.
- Hì….
Âu Duyên Tây không nhịn được mà phải bật cười:
- Anh cả ơi, anh tinh mắt quá, chị dâu em thú vị ghê.
Chị dâu à chị đừng khách khí thế, chị cứ gọi em là Tây Tử là được, hôm nay em đến để xin lỗi chị đây.
Xin lỗi? Không phải là tới thăm bệnh hả?
- Em nuôi một con chó nhỏ mất nết dám cắn người khác bị thương, làm chị dâu phải sợ hãi, đây là trách nhiệm của em.
Chị dâu yên tâm đi, em đã xử lý cô ta để bồi tội với chị rồi.
Đương nhiên là Nhạc Yên Nhi không bị chó cắn, cho nên cô hiểu ý của Âu Duyên Tây ngay.
Danny và Diệp Thiên Hạ đã nói với cô rằng người ở bên cạnh Tô Phỉ chính là Âu Duyên Tây, vậy thì ắt hẳn “con chó nhỏ”
mà Âu Duyên Tây nhắc đến một cách thờ ơ kia là Tô Phỉ rồi.
Không ngờ Tô Phỉ dốc sức mưu tính, thế mà lại chỉ là một con thú cưng trong mắt Âu Duyên Tây mà thôi.
Hai chữ “xử lý”
của Âu Duyên Tây nhẹ tênh, thế nhưng đằng sau nó chắc chắn chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.
Nhạc Yên Nhi không muốn hỏi thêm nữa.
Cô nhìn sang ba chiếc xe đẩy tay chất đầy rượu vang.
Dù ở xa không thể xem kĩ được, thế nhưng chỉ liếc mắt một cái là cô nhìn ra những chai rượu này chẳng hề tầm thường, chai nào chai nấy đều phải cỡ Inglenook trở lên.
Đến xin lỗi mà tặng rượu vang, Âu đại thiếu gia này có cái thú đặc biệt thật đấy.