[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 53




Edit: Yunchan

"Nhanh hơn ta tưởng." Lâm Uyên Quân dừng bước lại, trong khi tay vẫn ôm chặt lấy Tạ Cẩn Du không buông, hắn cúi đầu nhìn xuống Tạ Cẩn du với ánh mắt dịu dàng, trong giọng nói phảng phất đôi phần bất đắc dĩ: "Tiểu Du nhi, xem ra thời gian chúng ta ở riêng với nhau lại ít đi mất rồi."

Tạ Cẩn Du giẫy mạnh, vùng ra khỏi khuỷu tay hắn rồi nhanh chóng nhảy ra sau mấy bước.

Thấy ánh mắt cô đầy vẻ đề phòng, Lâm Uyên Quân vẫn nhoẻn miệng cười chẳng buồn để tâm, như đã thành thói quen từ lâu: "Trước giờ ngươi chưa từng là một người ngoan ngoãn."

"Không ngoan, cũng tốt." Nói đoạn hắn khoát tay, mái ngói dưới chân bất ngờ lật lên, chúng bị Ma khí điều khiển quay vòng quanh Tạ Cẩn Du, bao vây cô chặt chẽ.

Dưới sự xâm lấn của Ma khí những viên ngói này dần vỡ ra từng mảnh, Lâm Uyên Quân lật ngược tay phải, hằng hà sa số mảnh ngói vỡ nhờ vào sự dìu dắt của từng luồng Ma khí dựng lên một tấm lá chắn di động trước mặt Tạ Cẩn Du, như vô vàn ánh sao rực rỡ trong dải ngân hà, đầy đủ thiện ý.

"Cuối cùng ta cũng có cách khiến cho ngươi ngoan ngoãn rồi." Lâm Uyên Quân nhìn kiệt tác của mình với ánh mắt hài lòng, hắn nghiêng nghiêng đầu, trong mắt ánh lên vẻ gian xảo và nghịch ngợm.

Tạ Cẩn Du vươn tay ra toan rạch tấm lá chắn này, nhưng vừa chạm vào đã rụt phắt lại như bị điện giật. Cô nheo mắt nhìn thật kỹ, bấy giờ mới phát hiện, nó là một tấm lưới di động do Lâm Uyên Quân dùng mảnh ngói vỡ và Ma khí dệt thành, từng mảnh ngón vỡ là một khớp nối, lồng kín cô bên trong.

"Đây là Thiên võng, tuy không phải quá tốt nhưng để chặn người có tu vi như ngươi thì vẫn dư sức." Lâm Uyên Quân thấy cô không nói lời nào bèn tốt bụng giải thích: "Đứng yên đó nhìn ta đánh nhau, đánh xong thì chúng ta có thể về rồi."

Nói rồi hắn ngoái đầu lại, tới khi nhìn thấy Liễu Ký Minh đang giẫm lên Thiên Thu bay tới đây thì nụ cười dần tắt, hào quang trong đáy mắt dần lụi tàn, biến thành vách đá khô cằn chẳng có lấy một ngọn cỏ, thiếu thốn sự sống, chỉ còn lại sự cứng rắn của nham thạch nguội lạnh.

"Liễu Ký Minh, lâu rồi không gặp."

Liễu Ký Minh phất tay áo, khi trông thấy Tạ Cẩn Du bị nhốt sau lưng Lâm Uyên Quân, ánh mắt lập tức lạnh xuống: "Thả người."

Lâm Uyên Quân mỉm cười, cặp mày mảnh hơi nhướng lên: "Của ta."

Biết rõ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, Liễu Ký Minh bèn nhếch mép, lạnh giọng đáp: "Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Hắn đã từng tới Ma địa, đương nhiên cũng từng gặp vị Ma tôn Lâm Uyên Quân cao cao tại thượng nọ, tuy nhiên, trước nay Lâm Uyên Quân luôn đeo mặt nạ, chưa có ai nhìn thấy dung mạo dưới lớp mặt nạ của hắn bao giờ, và dĩ nhiên Liễu Ký Minh cũng không biết. Mãi tới hôm nay, khi trông thấy gương mặt này, dù hắn có vô tâm vô tình đến mức nào đi nữa thì nói không kinh hoàng cũng là dối trá.

"Liễu sư đệ, đệ lúc nào cũng khiến ta tức giận thế này." Lâm Uyên Quân lên tiếng, nụ cười của hắn như xuân phong phất qua, vóc dáng và khí chất vô cùng giống Hạ Lăng, một Hạ Lăng hiền hòa điềm đạm, một Hạ Lăng chưa bao giờ quở mắng Liễu Ký Minh.

"Trước đây vì người sau lưng này, mà tới tình nghĩa bao năm với phân thân của ta ngươi cũng chẳng cần, đã thế còn muốn đoạn tuyệt với ta. Hiện tại, vừa nhìn thấy ta thì lại trưng ra bộ mặt muốn giết ta thế kia..." Lâm Uyên Quân như cười như không: "Tình cảm của nhân loại thật lạ lùng..."

"Phân thân?" Liễu Ký Minh thoáng sững sờ: "Làm sao ngươi có thể..."

"Phải rồi, làm sao ta có thể." Lâm Uyên Quân ngắt lời: "Bao nhiêu năm qua, làm sao ta có thể náu thân yên lành trong tu tiên giới mà không bị ai phát hiện, làm sao có thể chứ? Ta cũng tò mò lắm đây, Liễu Ký Minh, đệ có thể giải thích giúp ta được chăng?"

"Sư thúc! Đừng nghe lời hắn!" Tạ Cẩn Du biến sắc: "Hắn đang muốn làm chàng phân tâm!"

Liễu Ký Minh và Lâm Uyên Quân đồng thời hướng mắt về phía cô, hầu kết Liễu Ký Minh giật giật như muốn lên tiếng gọi cô, nhưng lại bị Lâm Uyên Quân giành trước: "Tiểu Du nhi, chớ nên làm ta nổi giận, được chứ?"

Tạ Du Nhi cầm Thái Tố chặt đến nỗi lòng bàn tay đã mướt mồ hôi. Không được, cô phải nghĩ cách thoát khỏi đây, rõ ràng Lâm Uyên Quân đã lên kế hoạch rất lâu rồi, nếu cứ để hắn nói tiếp thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

"Thôi vậy, chuyện này, sau này chúng ta có thể từ từ thảo luận." Lâm Uyên Quân nói với giọng chẳng mấy để tâm: "Hiện tại ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Ngẫm lại hình như ta với ngươi chưa từng đấu trực diện với nhau bao giờ, xem ra cũng đáng tiếc lắm. Trước đây ngươi tới Ma địa, luôn bí mật ẩn náu bên cạnh Tiểu Du nhi, khi đó bị ta đánh tại sao cũng không đánh trả?"

Trong mắt Liễu Ký Minh nổi lên ba đào.

Tại sao không đánh trả?

Đương nhiên là vì không thể đánh trả.

Quỷ y Lưu Chiếu Quân thích tìm người thí nghiệm thuốc, từng tốp thanh niên tài tuấn tu tiên giới do Lâm Uyên Quân bắt về đều được đẩy tới chỗ cô. Trong số họ, có người uống thuốc xong thì nhớ Lưu Chiếu Quân mãi không quên, có người thì hận cô tới thấu xương, sau cùng đều bị Lâm Uyên Quân trừ khử. Về chuyện trừ khử thế nào thì chỉ mình hắn biết.

Thế cho nên, người của tu tiên giới đều biết Lưu Chiếu Quân tâm địa độc ác, nhưng chẳng ai biết bàn tay đen sau lưng cô là Lâm Uyên Quân.

Nhưng dường như Lâm Uyên Quân không có hứng thú lắm với chuyện giết chóc, phải nói rằng so với giết người thì hắn thích tra tấn người hơn, đồng thời thủ đoạn cũng muôn hình vạn trạng. Cũng như trò mèo vờn chuột, sau khi bắt được thì chưa vội ăn ngay, mà cứ thích làm ra vẻ như không màng quan tâm, nhìn con chuột cuống cuồng tháo chạy, sau đó sẽ giẫm lên đuôi chuột, thưởng thức vẻ tuyệt vọng của nó.

Có vẻ như Lâm Uyên Quân thích cách hành hạ này hơn.

Khi ấy Liễu Ký Minh đeo mặt nạ ẩn nấp bên cạnh Tạ Cẩn Du, bám theo cô như hình với bóng, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt Lâm Uyên Quân, dù Tạ Cẩn Du có bảo vệ tới đâu đi nữa thì vẫn bị Lâm Uyên Quân tìm ra kẽ hở, song hắn không dám đưa Liễu Ký Minh đi một cách trắng trợn, mà là âm thầm dùng tới chướng ngại vật.

Liễu Ký Minh áp chế tu vi và che giấu linh khí của mình, cho dù bị bao vây thì cũng không cách nào phản kháng, khi đó hắn thậm chí còn không thể nào hiểu rõ tâm ý của Tạ Cẩn Du, vì vậy một khi bại lộ thân phận thì chẳng ai giúp được hắn.

Nào ngờ, về sau, thân phận vẫn bại lộ...

Lâm Uyên Quân thấy nét mặt hắn càng lúc càng nghiêm nghị lạnh lẽo, bèn cười khẽ ra tiếng, còn chưa mở lời đã thấy Thiên Thu lóe sáng, cuốn theo sát khí mơ hồ ập tới như vũ bão.

Tay áo Liễu Ký Minh tung bay, huyết khí sôi trào trong mắt chưa từng suy giảm, trái lại còn có xu thế tăng mạnh.

Lâm Uyên Quân thu lại ý cười, rút nhanh Thất Huyền cầm sau lưng ra, thân cầm xoay vòng trong tay hắn, đoạn hắn vung tay lên, "Bang" một tiếng, cầm huyền khuấy động, tiếng đàn lanh canh hờ hững, hòa theo sát khí tiêu điều.

Bầu không khí chung quanh chợt đóng băng.

Ngay cả không khí cũng đông lại thành vũ khí giết người, vô hình, trí mạng nhất.

"Keng!"

Thiên Thu va vào Ma khí hóa thành từ tiếng đàn, tóe ra tia lửa. Liễu Ký Minh phất tay, lưỡi kiếm rạch qua trời rộng, phá tan vòng vây che chở cho Lâm Uyên Quân, kiếm ý xâm lược.

Lâm Uyên Quân hừ lạnh: "Ta đợi ngày này rất lâu rồi."

Trong khi hai người quần thảo khó phân thắng bại, Tạ Cẩn Du bên ngoài vòng chiến cũng phát hiện ra vài thứ có ích.

Nếu lấy thực lực hiện tại để đấu cứng với Thiên Võng thì tuyệt đối không có phần thắng, nhưng nó không đồng nghĩa với việc cô không thể rạch được một kẽ hở Thiên Võng. Ma khí vô hình, thưa nhưng khó lọt, trong khi mấu nối dệt từ ngói vỡ thì có thể đâm ra một cái lỗ.

Thiên Võng ở trong trạng thái di động, Ma khí dệt lên vô cùng khéo léo tinh tế, nhưng nếu như cô bắt được một mảnh ngón vỡ, lấy mảnh ngói đó làm điểm tựa thì có thể kéo mở Thiên Võng, hơn nữa Ma khí ở càng gần cô thì dịch chuyển càng nhanh, ở càng xa thì càng chậm, rất tiện để phá ra một cánh cửa.

Nghĩ tới đây, trong mắt Tạ Cẩn Du lóe lên kim quang, rút Thái Tố ra.

"Liễu Ký Minh, ta rất muốn hỏi ngươi một việc." Nhịp điệu của Thất Huyền cầm vang lên thánh thót, tỏa ra quầng sáng chói lòa trong tay Lâm Uyên Quân, xét về chiêu thức thì Lâm Uyên Quân hoàn toàn khác xa Hạ Lăng.

Hạ Lăng với bộ bạch y hơn tuyết, trong nhu có cương, mỗi chiêu mỗi thức đều vô cùng nhã nhặn phong lưu, là một hiền sĩ dưới rừng trúc, thanh bạch tỏa sáng như ngọc thụ lâm phong. Trong khi chiêu thức của Lâm Uyên Quân gai góc ác liệt, từng chiêu từng thức đều trí mạng, là một lãng tử độc hành trên đại mạc bạt ngàn cát trắng, phóng đãng buông thả.

Thiên Thu xoay vần trong tay Liễu Ký Minh rồi bất ngờ bắn đi, kiếm khí tách thành vạn thanh tiểu kiếm, lao băng băng về phía Lâm Uyên Quân. Liễu Ký Minh muốn dùng hành động để chứng tỏ rằng hắn không muốn trả lời, thậm chí không muốn nghe Lâm Uyên Quân nói thêm bất cứ thứ gì.

Tiếng đàn dàn trải thành một chiếc lưới chằng chịt kín kẽ, ngăn chặn tất cả tiểu kiếm.

Lâm Uyên Quân vẫn hỏi: "Năm đó... năm đó tại sao ngươi lại chủ động rời khỏi Ma địa? Ta thật tình, không thể lý giải nổi..."

"Lúc đầu cũng chính ngươi lẻn vào Ma địa kiên quyết ở bên cạnh Lưu Chiếu Quân, nàng vất vả lắm mới nuôi được một tên nhân tình thích hợp để song tu, nhuyễn ngọc ôn hương đã ở trong lòng, sao ngươi có thể thản nhiên vứt bỏ rồi lặng lẽ bỏ đi dễ dàng như thế chứ?" Lâm Uyên Quân cau mày như thật lòng khó giải thích nổi, sau đó lại cất giọng sâu xa: "À, cũng chẳng phải bỏ đi dễ dàng như thế... sau đó, rõ là ngươi đã quay về Thương Vũ môn, rồi quay ngoắc lại đáp trả một cú ngoạn mục..."

"Ngươi không thể nói cho ta nghe một chút sao, tại sao thế?"

Môi Liễu Ký Minh mím chặt, vẽ ra một đường nét lạnh lẽo cứng rắn, không đáp một câu.

"Ta đoán rất lâu rồi, nhưng Tiểu Du nhi mãi không chịu nói cho ta biết. Ta cứ nghĩ, thời gian còn dài, cứ từ từ vậy, dù sao cũng sẽ hỏi ra đáp án thôi, nào ngờ, cú đáp trả của ngươi lại tới nhanh như vậy..." Giọng Lâm Uyên Quân càng lúc càng thấp: "Người mà ta cất giấu thật kỹ, thế mà tới tay ngươi, lại mất..."

Rõ ràng vào ngày xuất binh ra trận đã nói với hắn rằng muốn xách đầu của mấy lão già trong tu tiên giới trở về cùng hắn.

Cuối cùng, lại nghe tin người ấy tự bạo.

Lâm Uyên Quân nhếch lên một nụ cười khẩy tự giễu: "Sau đó, ta đã tìm được một thứ, rồi bắt vài tên thử thuốc, thế mới biết tại sao năm đó ngươi lại cam tâm tình nguyện rời khỏi Ma địa, còn có thể nhẫn tâm bức tử Tiểu Du nhi."

"Liễu Ký Minh, ngươi biết tại sao chứ?"

Khóe môi Liễu Ký Minh giật giật, Lâm Uyên Quân nhìn thấy biểu cảm này thì lại cười tít mắt: "Thứ nàng cho ngươi uống không phải Nam Kha, ngươi biết nó là gì không?"

"Là Trảm Tình đan, chém đứt tơ tình, không còn một mảnh, từ nay về sau, hai ngươi hoàn toàn không còn vướng mắc nữa."

"Rất tốt, Tiểu Du nhi của ta... lúc nhẫn tâm lên thì chẳng có ai bằng..."

Liễu Ký Minh ghì chặt Thiên Thu, dần dừng tay lại, đầu ngón tay cầm chuôi kiếm lúc này đã trắng bệch.

Lâm Uyên Quân càng cười thỏa mãn hơn: "Cũng phải, làm sao ngươi biết được, làm sao ngươi biết nàng cho ngươi uống thứ gì được chứ. Liễu Ký Minh, nàng đã buộc ngươi chặt đứt tơ tình, ngươi nghĩ xem, bây giờ ngươi lấy thân phận gì để đứng ở đây đối diện với ta?"

"Ta biết." Liễu Ký Minh đột nhiên lên tiếng, tiếng cười của Lâm Uyên Quân thoáng chững lại.

Liễu Ký Minh ngước mắt lên, trong mắt là một màu đắng chát: "Ta đã biết từ lâu..."

Hắn đã biết thứ hắn uống vào là Trảm Tình đan từ lâu.

Và cũng vì biết, nên hắn mới sợ hãi hơn bất cứ ai.

~ Hết chương 53 ~

Hôm qua tính gửi tặng mọi người một chương nhân năm mới mà bị bọn bạn rủ đi chơi nguyên một ngày làm bể kế hoạch, hôm nay Yun tặng bù cho mọi người hai chương lun nè, iu hôn ~ o(* ̄▽ ̄*)ブ