[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 52




Edit: Yunchan

***

"Liễu Ký Minh, ngươi có gan đánh cược với ta một ván chứ, chúng ta đoán thử xem, lúc này đây, Tiểu Du nhi sẽ chọn ngươi, hay chọn ta?"

Lâm Uyên Quân nghiêng đầu cười cười, mi mắt dài mảnh vốn đã rất đẹp, giờ đây còn mang theo ý cười, dù rất nhạt, nhưng cũng khiến cơ thể như được dát lên một tầng sáng mềm mại.

Dáng vẻ này của hắn quả là khác một trời một vực với Hạ Lăng. Hạ Lăng luôn thận trọng từ lời nói tới cử chỉ, bình thường cũng giữ vẻ uy nghiêm trang trọng, còn Lâm Uyên Quân thì ngả ngớn phóng túng, rõ là cùng một gương mặt nhưng rành rành là hai người khác nhau.

Lúc này Tạ Cẩn Du cực kỳ chán ghét nét mặt và sự đụng chạm của hắn.

Người nào cũng có thứ che giấu cô, người nào cũng có toan tính của riêng mình, về mặt này cô không có quyền chán ghét hay tức giận. Vấn đề là, những người này đều giương cao lá cờ hiệu "Muốn tốt cho cô".

Trong đó, tên Lâm Uyên Quân trước mắt này là đáng hận nhất!

Dù sau khi Tạ Cẩn Du mất trí nhớ, Lâm Uyên không xuất hiện trước mắt cô, thế nhưng, tính tới hiện tại mỗi sự kiện đều có dấu chân hắn để lại. Đánh đuổi Tạ Cẩn Du, hãm hại Liễu Ký Minh, mượn thân phận Hạ Lăng dẫn theo Thu Mi gây nên màn lật lọng tráo trở trong giới tu tiên.

Mỗi cột mốc hắn đều biết rõ, mỗi sự kiện hắn đều dự phần.

Kẻ này rõ ràng khoác lên mình bộ mặt cười đẹp đẽ, từ đầu tới chân đều toát lên vẻ vô hại, song, hắn đã giăng sẵn thiên la địa võng từ lâu, chỉ chờ con mồi tự nhảy vào tròng. Rành rành hắn nắm rõ mọi chuyện, thế mà vẫn cố tỏ vẻ ta đây chẳng hiểu gì, hòng chiếm lấy sự đồng cảm, vờ vĩnh đặt bản thân vào hoàn cảnh của một kẻ cầu mà không được, hóa thân thành một pho tượng đau khổ đợi người về.

Đó mới là Lâm Uyên Quân.

Hắn chưa từng là một kẻ khờ khạo ngốc nghếch, hắn biết rõ mình muốn gì, muốn giành được thứ gì, chẳng những mục đích hết sức rõ ràng mà thậm chí mỗi bước đều tính toán kỹ càng, không lệch khỏi quỹ đạo dù một bước.

Nhưng mà, Tạ Cẩn Du vẫn không biết, đến cùng thì hắn muốn gì.

Cô có thể xác định một điều, nam nhân này tuyệt đối không phải vì cô.

"Chọn ngươi hay chọn y?" Tạ Cẩn Du cười khẩy: "Tại sao nhất thiết phải chọn một trong hai ngươi? Lâm Uyên Quân, hình như ngươi quá xem trọng hai ngươi rồi thì phải, bây giờ đã qua cái thời ai xa ai thì không sống nổi rồi, thế thì cần gì ta phải chọn một trong hai?"

Liễu Ký Minh cũng đáng ghét hệt như thế. Tạ Cẩn Du tức giận nhủ thầm.

Chuyện gì cũng giấu, chuyện gì cũng không chịu nói, cứ giấu nhẹm ở đáy lòng, như thể không nói ra không thể hiện thì tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.

Thật ra Tạ Cẩn Du biết Liễu Ký Minh còn khá trẻ con, từ khi sinh ra hắn đã quen thuận buồm xuôi gió, trưởng thành trong lời ca tụng của mọi người, khổ tu là vì cố gắng tôi luyện tâm tính bản thân, nhưng trong lúc tu luyện rất hiếm khi gặp giai đoạn bình cảnh. Người như thế, trông thì vô cùng mạnh mẽ, nhưng một khi bị tìm ra nhược điểm thì thể nào cũng rã tan.

Điểm mà Liễu Ký Minh tốt hơn Lâm Uyên Quân chính là hắn không lừa gạt Tạ Cẩn Du, dù có nói dối thì cũng rất vụng về.

Như một đứa trẻ trộm kẹo, vì sợ bị phát hiện nên đành len lén tìm một cái gói thật đẹp để che lại, rồi ngồi im bên cạnh, ôm theo trái tim thấp thỏm chờ đợi chủ nhân phát hiện.

Có điều, những câu chỉ trích đó, cuối cùng Tạ Cẩn Du vẫn không thể thốt nên lời.

Huyệt thái dương giật lên đau buốt, cô buộc lòng nhắm mắt lại, không nhìn ai nữa.

"À, Tiểu Du nhi đang giận đây mà." Lâm Uyên Quân liếc Liễu Ký Minh cười mập mờ, rồi cầm lấy cánh tay Tạ Cẩn Du, thở dài ra chiều bất đắc dĩ: "Ta cứ tưởng đâu... xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."

"Chẳng qua, cũng không sao cả, tuy Tiểu Du nhi đã quên, nhưng có lẽ cũng từng nghe về tính tình của ta rồi nhỉ." Lâm Uyên Quân cười cười: "Dù sao chờ đợi cũng là một chuyện hành hạ con người, thà rằng tự ra tay giành lấy vẫn tốt hơn."

"Đệ nói xem, có đúng không, Liễu sư đệ?"

Vừa nói tới đây, hắn bất ngờ vung tay lên, bế thốc lấy Tạ Cẩn Du.

Tạ Cẩn Du bị nhấc bổng lên đột ngột nên giật bắn cả mình, ra sức vùng vẫy, trên đầu ngón tay đã kẹp sẵn trường châm, cả giận quát: "Ngươi muốn làm gì?!"

Lâm Uyên Quân chẳng biết bị gì mà lại ấn tay cô xuống, ngước mắt cười đáp: "Tiểu Du nhi, ta khuyên ngươi đừng nên manh động, bằng không, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Nói rồi trong đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh, cùng lúc đó, ma khí bùng phát, đồng tử đen láy đột nhiên biến thành màu tím sậm, bên trong là mây gió chuyển vần, ba đào dậy sóng.

"Uỳnh!"

Ngay khi ma khí quét qua thinh không thì như được ban cho thực thể, đập mạnh vào một thứ vô hình khác phát ra tiếng nổ đinh tai, chấn động tới mức bàn ghế chung quanh kêu lên răng rắc, mặt đất dưới chân thì như nổi lên cơn địa chấn.

Đó là kiếm ý của Liễu Ký Minh.

Giờ đây hai mắt Liễu Ký Minh đã đỏ ngầu, Thiên Thu trôi nổi trên không, vờn quanh trước mặt hắn, kiếm ý trên thân kiếm tỏa ra ngùn ngụt khắp bốn bề, hệt như cuồng phong táp qua, nó rắn rỏi quả đoán, cuốn phăng tất cả với tính xâm lược cực hạn, khiến không kẻ nào còn đường trốn chạy.

"Buông nàng ra." Liễu Ký Minh gằn từng chữ.

Ý cười trong mắt Lâm Uyên Quân càng đậm nét, đáp lại với giọng kiên định: "Không."

"Đã vào tay ta, thì là của ta."

Nói rồi hắn ngẩng đầu lên, huýt sáo một cách nghịch ngợm: "Cơ hội để tỏ lòng trung can của các ngươi với Ma tôn đến rồi đây, cản đường Liễu Ký Minh, kẻ nào bắt được hắn, thì hãy tới tìm ta nhận thưởng!"

Đám đông nổ ra tiếng reo hò rầm rộ, những chiến sĩ Ma tộc hiếu chiến thi nhau xoa tay, hăm hở nhào lên, thoáng chốc đã bao vây Liễu Ký Minh, Dương Vân Thanh và Tố Y chặt chẽ.

Mắt Tạ Cẩn Du hiện lên vẻ kinh hoàng, hét lên: "Ngươi điên rồi sao?!"

Lâm Uyên Quân cúi đầu nhìn cô, giọng rất nhỏ, nghe như lời thì thầm giữa tình nhân: "Đúng thế, ta đã điên từ lâu rồi."

Không điên dại, không tồn tại.

"Tiểu Du nhi, ta đang nóng lòng muốn biết câu chuyện phía sau..." Lâm Uyên Quân bế cô ra cửa lớn, bên ngoài cửa là cảnh tượng khác biệt hoàn toàn với bên trong khách điếm, ánh sáng ủ ê buồn thảm, dòng người tịch liêu.

"Ngươi có mong chờ không?"

...

Lúc người của Ma tộc túa lên Tố Y đã hơi hoảng, buột miệng kêu: "Sư tôn! Sư huynh!" Cô không sợ phải táng thân nơi đây, cô chỉ lo cho Tạ Cẩn Du bị Ma tôn bắt đi thôi.

Tử Ô nhuốm máu càng sáng lóa và sắc bén, trên lưỡi kiếm ánh lên hàn ý và sức mạnh tàn bạo, đây là thứ còn thiếu trong kiếm chiêu của Tố Y trước nay.

Dương Vân Thanh giơ cao Tàng Phong rồi vụt mạnh xuống, kiếm của hắn là thanh kiếm nặng nhất thiên hạ, ngoài hắn ra thì chẳng còn ai vác nổi loại vũ khí nặng nhường này. Bấy giờ, chỉ nện xuống một nhát, mặt đất phút chốc đã bị đục ra một cái hố sâu nửa thước, linh lực khuếch tán ra lại bất ngờ nổ tung, nghiêng trời lệch đất!

Hắn nuốt dòng máu loãng đang chực trào lên cổ họng xuống, cảm thấy trong cổ mình tanh nồng ngây ngấy.

Liễu Ký Minh đứng sau lưng hắn, hai người tựa lưng vào nhau, phòng ngự góc chếch cho đối phương.

Dương Vân Thanh hơi nghiêng đầu qua, thấy động tác của hắn bất biến, bèn cười chọc ngoáy: "Sao nào? Đánh không lại à? Tới bản thân còn không bảo vệ được thì lấy gì để bảo vệ tỷ ấy!"

Ánh mắt Liễu Ký Minh lạnh lẽo, Thiên Thu phóng khỏi tay, nó như tương thông với ý thức của hắn, trong thoáng chốc đã chém phăng cổ của một tên Ma tộc gần nhất, máu phụt ra.

"Ngang nhiên bắt người đi ngay trước mắt mình, mùi vị này không tệ nhỉ."

Liễu Ký Minh trầm giọng: "Còn ngươi thì sao?"

"Còn ta thì sao?" Dương Vân Thanh bật cười như đang tự giễu: "Phải, ta có thể làm gì chứ?"

Một giây sau lưỡi kiếm Tàng Phong lóe lên ánh sáng, thanh lợi kiếm này khi ở trên tay hắn thì hệt như đang sống, ánh lên quầng sáng khác thường. Hắn nhảy vào trong vòng vây Ma tộc, gió nổi mây tuôn, hát vang bài ca anh dũng, tay vung kiếm chém, máu chảy thành sông.

Cứ thế, vòng vây chật như nêm ban đầu hiện tại đã bị chém ra một con đường máu.

Dương Vân Thanh ngoái đầu nhìn Liễu Ký Minh: "Còn chưa đi mau!"

Hơi thở của hắn đã trở nên nặng nhọc, mồ hôi lấm tấm chảy dọc xuống theo cánh mũi phập phồng, thế nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, chưa từng thay đổi.

Liễu Ký Minh chững lại, sực hiểu ý Dương Vân Thanh. Ánh mắt hắn lóe lên, sau một cái gật đầu thật khẽ đã đạp lên kiếm ý, tay áo thổi tung, đuổi theo dấu vết của Lâm Uyên Quân. Trong khi sau lưng, bọn Ma tộc toan đuổi theo đều bị Dương Vân Thanh và Tố Y chặn đứng.

Dương Vân Thanh nhìn theo bóng của Liễu Ký Minh, mắt bỗng nhiên khép lại, nhưng chỉ trong tích tắc đã mở ra ngay.

Giờ đây trong ánh mắt hắn đã thêm vào thứ gì đó, đầy ắp như chỉ chực tràn ra, trong khi mắt mày đã giãn ra hoàn toàn, nom vô cùng phấn khởi vui sướng.

Hắn phá lên cười to, như một kẻ uống say đến điên cuồng, cất cao giọng nói: "Sư muội! Hôm nay chúng ta phải giết một trận cho đã thì thôi!"

...

Lâm Uyên Quân bế Tạ Cẩn Du đi suốt quãng đương, trước sau vẫn không buông tay.

Tốc độ của hắn rất nhanh, đi trên nóc nhà mà như giẫm lên đất bằng, chẳng khác nào dịch chuyển tức thời. Tạ Cẩn Du nhắm mắt lại, chỉ nghe được tiếng gió rít bên tai và tiếng tim đập của Lâm Uyên Quân.

"Chẳng phải ngươi đã biết hết rồi sao?" Tạ Cẩn Du chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn.

Lâm Uyên Quân bật cười, một cơn rung động tê dại truyền tới từ lồng ngực hắn, khiến Tạ Cẩn Du hơi ngứa: "Ngươi nói toa thuốc đó à? Ta không biết, Tiểu Du nhi, ngươi giấu ta rất giỏi."

Tạ Cẩn Du mở mắt ra nhìn hắn, trong đó là sự nghi ngờ trần trụi.

Lâm Uyên Quân cúi đầu nhìn thấy ánh mắt đó, hắn không giận mà trái lại còn giải thích: "Ta không phải y tu, làm sao có thể hiểu hết mọi thứ. Chẳng qua, nếu nó là một toa thuốc thì cứ việc luyện ra rồi nhét cho người khác uống thử, thế chẳng phải là biết ngay ư?"

Tạ Cẩn Du cắn môi, nắm chặt lấy Thái Tố giấu trong tay áo.

"Lòng dạ của ngươi thật độc ác." Lâm Uyên Quân thở dài: "Nếu ta là Liễu Ký Minh, khi biết ngươi đút cho ta thứ thuốc đó thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu, Tiểu Du nhi à, may là ngươi chưa cho ta uống."

Tạ Cẩn Du cười nhạt: "Ngươi muốn uống sao, vậy quay về luyện một viên là xong ngay?"

Bước chân Lâm Uyên Quân khựng lại, hắn cười đành chịu: "Ta không nỡ."

Tạ Cẩn Du ngậm miệng không nói nữa.

Lâm Uyên Quân thấy dáng vẻ không cam lòng của cô thì cũng chẳng để tâm lắm, dời tầm mắt đi như chưa xảy ra chuyện gì, thong thả dừng bước. Vẻ trêu tức trong mắt hắn dần lụi tắt, sâu trong đáy mắt đã kết ra một tầng băng lạnh từ bao giờ chẳng hay.

"Ồ, đuổi theo cũng nhanh đấy."