*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*君の世界 - Kimi no Sekai: Thế giới của em - OST anime Nhật bản [ Shigatsu wa kimi no uso - Tháng tư là lời nói dối của em ]
—--------------------------------------
"Điện thoại của cậu kìa." Lý Ý Thuần nghe thấy tiếng chuông, nhắc nhở Chung Quan Bạch.
Hắn vốn đang xuất thần nghĩ đến Lục Tảo Thu, nghe thấy thế lập tức vừa ấn giảm âm lượng vừa nhìn màn hình, trên đó đúng lúc lại là tên người hắn đang nhớ thương.
"Tảo Thu." Chung Quan Bạch hạ giọng.
Lục Tảo Thu hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Bệnh viện." Không chờ người kia hỏi hắn đã vội giải thích, "Đưa một đứa bé gặp tai nạn vào bệnh viện, em không có việc gì."
Lục Tảo Thu: "Địa chỉ cụ thể."
Chung Quan Bạch không muốn để Lục Tảo Thu đến đây: "Tảo Thu, anh cứ ở nhà chờ em đi."
Lục Tảo Thu: "Ừm, muốn tôi đến đón thì gọi điện thoại."
Chung Quan Bạch: "Được."
Giọng Lục Tảo Thu càng hạ thấp hơn, giống như đang áp sát bên tai Chung Quan Bạch: "Chung Quan Bạch, tôi cũng muốn yêu đương."
Chung Quan Bạch sửng sốt, đột nhiên nhớ ra sáng nay mình vừa gửi tin nhắn mơi hàng cho người ta, vì thế to gan lớn mật thăm dò thử: "Thế...... Khụ, trước tiên chụp bức ảnh cho em nhìn một cái xem nào."
Lục Tảo Thu cười khẽ một tiếng: "Được."
Chung Quan Bạch được đằng chân lại muốn lân đằng đầu: "Phải...... Khụ, gợi cảm, phải là kiểu cực kỳ gợi cảm ý."
Lục Tảo Thu nói "Được" thêm lần nữa mới cúp điện thoại.
Đột nhiên Chung Quan Bạch có hơi hồi hộp, chẳng lẽ Lục Tảo Thu cũng bày đặt cởϊ qυầи áo nằm lên giường selfie chat xiếc? Không không không, đến bộ dáng Lục Tảo Thu mặc quần áo tự chụp ảnh hắn còn tưởng tượng không ra nữa kìa.
Qua vài giây sau, Chung Quan Bạch thấy điện thoại trong tay mình rung lên một chút.
Trên màn hình hiện ra:
Master Lục: [ hình ảnh ]
Đường Tiểu Ly ngồi bên cạnh cố ý thò đầu qua hóng hớt: "Ảnh nuy của Master Lục à?"
Chung Quan Bạch giấu điện thoại đi, giọng cảnh giác: "Tao đi toilet."
Hắn đi vào phòng vệ sinh nam, tim một gian trống khóa kỹ cửa lại rồi mới cẩn thận vươn một ngón tay ra, lấy tâm thế mở ra tân thế giới mà mở khoá màn hình điện thoại.
Ấn vào giao diện ứng dụng chat ——
Không phải ảnh khỏa thân.
Thế nhưng Chung Quan Bạch vẫn cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, bụng dưới giống như có dòng nước nóng chảy qua, từ phần đùi đến sườn eo đều tê dại.
Hắn nhìn tấm ảnh, không nhịn được cầm lấy hạ thân chính mình.
"Ưʍ......" Hô hấp chậm rãi nặng nề hơn.
Màn hình di động phát sáng trong căn phòng kín, chiếu sáng gương mặt phiếm hồng của Chung Quan Bạch.
Hình ảnh phản chiếu vào mắt hắn ——
Là một bàn tay đang đặt trên dây đàn, năm ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay hình bầu dục cắt tỉa gọn gàng theo hình dáng tự nhiên, đốt ngón tay hơi uốn lượn khiến Chung Quan Bạch nhớ đến cảm giác chúng không ngừng ra vào trong thân thể mình, ấn, rồi thăm dò....
Ngón tay vừa dài vừa linh hoạt như vậy, quả thực, quả thực là......
Hai mắt Chung Quan Bạch mê ly trong ảo tưởng, quả thực mỗi một lần đều ở trong thân thể hắn muốn gì làm nấy, có thể cho hắn kɦoáı ƈảʍ tuyệt đối, cũng có thể thực thi vài trừng phạt nho nhỏ, khiến hắn phải khóc lóc xin tha.
"Đ*......" Chung Quan Bạch thầm chửi tục một tiếng.
Cảm giác suиɠ sướиɠ như lên tiên kia, so sánh với tình cảnh đứng trong phòng vệ sinh bệnh viện tự tɦẩʍ ɖυ như bây giờ hoàn toàn là một trời một vực.
Chung Quan Bạch buồn bực sửa lại quần áo ngay ngắn, rửa tay, ra khỏi WC.
Đường Tiểu Ly thấy Chung Quan Bạch đi ra, cúi đầu xem đồng hồ một cái, sau đó dùng vẻ mặt khoa trương mười phần kinh ngạc thốt lên: "Mới bảy phút. Chung Quan Bạch, tao không ngờ mày nhanh như thế luôn á."
Chung Quan Bạch: "...... Câm mõm lại."
Đường Tiểu Ly tiến sát đến gần Chung Quan Bạch, dùng giọng lưỡi "tao đây là muốn tốt cho mày" tận tình khuyên bảo: "Mày như vậy là không ổn đâu, nên uống thuốc đi, cho dù có là 0 thì cũng rất ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt chồng chồng đấy."
Chung Quan Bạch: "...... Éo phải như mày nghĩ đâu."
Đường Tiểu Ly ngẫm nghĩ rồi như bừng tỉnh đại ngộ: "A, không phải đi làm cái-kia à...... Thế thì bảy phút hơi lâu đấy, có phải mày...... trĩ rồi không?" Hắn nhìn Chung Quan Bạch, trong mắt tràn đầy tiếc hận và đồng cảm, "Như này càng ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình hơn, Master Lục đáng thương quá."
Chung Quan Bạch: "......"
Chung Quan Bạch: "...... Lượn đê."
Đường Tiểu Ly còn muốn hăng say giới thiệu mấy phương thuốc bí truyền gì đó cho Chung Quan Bạch, hắn đã nhanh chân chạy qua ngồi bên cạnh Lý Ý Thuần bắt chuyện: "Cô Lý, mấy ngày nữa tôi muốn qua thăm trường học, có tiện không?"
Lý Ý Thuần cười nói: "Cứ đến thôi, có gì đâu mà không tiện. Cậu đến cùng thầy Lục sao?"
Chung Quan Bạch trả lời: "Tôi muốn đến trước anh ấy." Muốn chờ Lục Tảo Thu, để anh vừa đến trường đã thấy mình rồi.
Lý Ý Thuần gật đầu, "Thầy Lục luôn đến trường đặc biệt sớm đấy."
Lục Tảo Thu luôn ra cửa từ sớm, Chung Quan Bạch nói: "Ừm, tôi biết."
Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở, hộ lý đẩy giường bệnh đi ra.
Lý Ý Thuần vội vàng đứng lên, tiến đến dò hỏi.
"Bệnh nhân đã tỉnh." Hộ sĩ nói, "Tình huống ổn định, bây giờ sẽ chuyển qua phòng bệnh để nghỉ ngơi."
Lý Ý Thuần thấy vết thương trên mặt A Tễ thì rất đau lòng, bà nhìn đứa bé này lớn lên bao năm, cũng đã xem như con gái ruột.
"Sao lại bị thương thành thế này......"
"Cô Lý?" A Tễ nghe thấy giọng Lý Ý Thuần, nghiêng đầu qua một bên nhưng vô ý chạm vào vết thương, đau đến hơi rụt người lại, "Con cũng không biết, đang đi trên đường thì...... Hình như bị cái gì đâm vào...... Không nghĩ ra......"
Vết máu loang lổ trên mặt cô bé đã được rửa đi sạch sẽ, Chung Quan Bạch thấy rõ gương mặt kia, ngũ quan đã nảy nở, nhưng vẫn còn nhìn ra chút dáng vẻ khi còn nhỏ.
Hắn và Lý Ý Thuần cùng đi theo giường bệnh vào phòng, Lý Ý Thuần thấy Chung Quan Bạch hình như muốn gọi A Tễ, vì thế liền nói: "A Tễ, con có đoán được là ai tới không?"
A Tễ đoán không ra, Chung Quan Bạch nói: "Đúng là...... đã lâu lắm rồi."
"...... Anh A Bạch?" A Tễ miễn cưỡng nâng tay lên một chút, ngón tay giật giật, trong ánh mắt vô thần dường như có thêm chút ánh sáng.
"A Tễ." Chung Quan Bạch đặt tay A Tễ về lại giường, "Là anh đây."
"Anh A Bạch...... Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh." A Tễ không muốn buông tay Chung Quan Bạch ra, vẫn luôn nắm chặt như sợ hắn chạy mất, "Bây giờ em cũng học đàn rồi đấy, gần đây đang luyện bản Mozart K545, sonata của ông ấy rất hay......"
Cô bé không chống đỡ được thân thể quá suy yếu, nói được một lát thì ngủ mất, nhưng vẫn không buông tay.
Lý Ý Thuần nói với Chung Quan Bạch: "Quan Bạch, không còn sớm nữa, cậu về nhà trước đi, sau này có thời gian lại đến thăm, tôi ở lại đây trông nó là được rồi."
Chung Quan Bạch nhẹ nhàng nắm tay A Tễ, rút tay mình ra: "Bao giờ xuất viện tôi sẽ đến đón con bé."
Đi ra khỏi bệnh viện, Đường Tiểu Ly đột nhiên cảm thán: "Chung Quan Bạch, tao phát hiện ra mày rất được hội người cao tuổi và các cháu thiếu nhi yêu thích nhé."
Chung Quan Bạch nghĩ thầm, hình như đúng là thế thật.
Đường Tiểu Ly chân thành nói: "Tao cảm thấy á, một người nếu luôn được người già và trẻ con thích, nhất định phải là người lương thiện."
Hắn ta hiếm khi không trào phúng cợt nhả mà nói ra một câu dễ nghe, Chung Quan Bạch thật sự ngạc nhiên: "Nói xong rồi, không có nhưng nhị gì đằng sau nữa à?"
Đường Tiểu Ly rất thành thật: "Không có."
Chung Quan Bạch: "Thế cảm ơn ngài nhó."
Đi được hai bước, Đường Tiểu Ly tiếp tục nói: "Xe của tao còn ở chỗ gặp tai nạn...... Tao lại cảm thấy, lúc này một người lương thiện nên tự giác gọi xe taxi về nhà, không cần phiền đến bạn tốt đưa về."
Chung Quan Bạch: "......"
Quả nhiên Đường Tiểu Ly vẫn là Đường Tiểu Ly.
Chung Quan Bạch đành tự gọi xe, lúc lên xe trên radio đang phát tin tức.
"Sau đây là chuyên mục bản tin giải trí ——"
"Ối, phiền cậu quá." Tài xế là một ông chú đã trên dưới năm mươi, vẻ mặt rất chính khí, nghe qua hai chữ "giải trí" đã cảm thấy một bầu trời vô bổ hại nước hại dân, chuẩn bị tắt radio, "Suốt ngày chỉ biết lải nhải ai béo ai gầy ai kết hôn ai come-out......"
"Chuyên đề của chương trình kỳ này là Âm nhạc. Chiều ngày Tết Trung thu, trận thi đấu piano khiến toàn bộ khán thính giả được một phen kinh ngạc của nghệ sĩ dương cầm Chung Quan Bạch và Hạ Âm Từ đã diễn ra ở......" Giọng nói của nữ phát thanh viên từ trong loa truyền ra, "Tiền bối và hậu bối, hai vị nghệ sĩ hơn kém nhau mười một tuổi đều chọn cùng một bản nhạc tên《 Thu phong tụng 》, phiên bản khác nhau, cách thể hiện tình cảm khác nhau, dường như cũng đại biểu cho từng giai đoạn cuộc đời và trạng thái lĩnh ngộ......"
Chung Quan Bạch liếc thấy ông chú tài xế đang chực ấn nút hơi thu tay lại.
Tài xế nhìn Chung Quan Bạch đeo khẩu trang ngồi bên cạnh: "Không ảnh hưởng đến cậu chứ?"
Chung Quan Bạch xua tay: "Không sao, chú cứ nghe đi."
Ông chú tài xế là dân Bắc Kinh thổ địa, lập tức bật đài tán gẫu với khách đi xe theo thói quen ngày thường: "Bình thường tôi cũng không thích nghe tin tức giải trí đâu, nhưng mà tôi nói cậu nghe, cái cậu tên Chung Quan Bạch này trông ổn phết. Con gái nhà tôi cũng học piano, không phải dân chuyên nghiệp, học vì sở thích thôi, con bé đặc biệt thích cậu này, mấy năm nay luôn kéo tôi cùng ngồi xem mấy cái video thi đấu linh tinh gì đó. Tôi xem cũng thấy cậu này đánh đàn tốt đấy, hình tượng lại không tồi. Bây giờ một đám người trẻ tuổi ai cũng gầy như cây sậy, mặt mũi thì tô vẽ cứ như yêu ma quỷ quái, tôi nhìn xốn cả mắt, cậu này thì còn tạm khỏe mạnh có chút da thịt. Cậu nói xem, đã là nhân vật của công chúng, có phải nên xây dựng tấm gương chính diện cho giới trẻ một chút không?"
Chung Quan Bạch sờ sờ lên cơ bụng của mình: "...... Đúng, chú nói đúng lắm."
Chú tài xế lại cảm thán: "Có điều mấy năm nay cậu ta chẳng biết cố gắng gì cả, cậu thấy có khác gì bài học của《 Thương Trọng Vĩnh 》không, quá lãng phí, tốn công học tập bao năm, may mà cậu này không phải con trai tôi đấy, nếu không kiểu gì tôi cũng phải đánh chết rồi." Ông ta cảm thán xong lại theo thói quen hỏi lại một câu tìm đồng tình, "Cậu nói xem có đúng không?"
(*Thương Trọng Vĩnh - 伤仲永: một câu chuyện do Vương An Thạch thời Bắc Tống viết, kể về một thiên tài tên Phương Trọng Vĩnh, tuy thông minh xuất chúng nhưng bị cha cấm cản việc học tập và còn bị lợi dụng xem như công cụ kiếm tiền, về sau thui chột trở thành một người tầm thường.)
Chung Quan Bạch vô thức sờ lên khẩu trang, xác nhận mình đã che mặt kín mít rồi mới phụ họa: "......Vâng, đúng lắm... May mà cậu ta không phải con chú."
Ông chú dùng ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy" nhìn Chung Quan Bạch: "Người trẻ tuổi chịu nghe người lớn nói chuyện giống cậu không nhiều, thật sự không nhiều lắm đâu."
Giọng nói của nữ phát thanh viên tiếp tục từ radio truyền ra: "...... Vừa rồi là trích đoạn của hai bản nhạc thi đấu. Hiện tại chúng tôi đang kết nối đường dây nóng, nếu các quý vị thính giả nghe đài đã nghe qua trận thi đấu này, nếu các vị cũng có lòng nhiệt tình yêu âm nhạc, muốn được giao lưu chia sẻ, hoan nghênh các vị thính giả gọi đến đường dây nóng của chúng tôi, cùng chia sẻ cảm thụ âm nhac của quý vị đến những vị thính giả khác. Đến cuối chương trình, chúng tôi sẽ rút thăm may mắn chọn ra một vị thính giả kết nối điện thoại để tặng một món quà bí mật ——"
Chung Quan Bạch: "......Ưm, chú à, hay là chúng ta chuyển kênh đi."
Tài xế nhận định Chung Quan Bạch đã là khách hàng thân thiết rồi, tùy ý khuyên nhủ: "Tắt làm gì, mình cứ nghe xem người ta nói thế nào đã."
Chung Quan Bạch: "......"
Phát thanh viên: "Được rồi, hiện tại tôi đang kết nối với quý thính giả có số đuôi điện thoại là 9077, ngài có nghe thấy không ạ? Xin hỏi ngài họ gì?"
"Tôi nghe được, nghe được. Tôi họ Âu."
Phát thanh viên: "Xin chào cô Âu, xin hỏi cô đã xem video thi đấu của Chung Quan Bạch và Hạ Âm Từ chưa ạ?"
Cô Âu: "Đã xem rồi, xem rồi."
Phát thanh viên: "Vậy cô cảm thấy như thế nào?"
Cô Âu: "Tôi đặc biệt thích. Tôi là một giáo viên dạy âm nhạc, không chỉ xem một mình, tôi còn phát video này trong tiết dạy trên lớp. Tôi kiến nghị nên triển khai thêm nhiều hoạt động như vậy hơn nữa, có lợi cho quá trình hun đúc tình cảm......"
Phát thanh viên: "Vậy xin cô cho nhận xét trong trận thi đấu này cô thấy ai đàn tốt hơn ạ?"
Cô Âu: "Cả hai đều đàn rất hay. Nếu nhìn theo góc độ chuyên nghiệp, đương nhiên Chung Quan Bạch tốt hơn một chút, nhưng Hạ Âm Từ chỉ mới mười mấy tuổi, còn rất nhiều cơ hội......"
Phát thanh viên: "Rất cảm ơn cuộc gọi của cô Âu, thời gian của chương trình có hạn, chúng ta tiếp tục nghe những người khác chia sẻ thế nào nhé. Được rồi, sau đây là quý thính giả có số đuôi điện thoại 8462. Xin hỏi xưng hô với ngài thế nào ạ?"
"Tôi họ Vương." Anh Vương không đợi phát thanh viên hỏi đã lập tức nói, "Tôi cảm thấy mấy kiểu chương trình như thế này không nên xuất hiện."
Phát thanh viên dừng lại một giây, sau đó vẫn nói chuyện nhẹ nhàng như cũ: "Xin hỏi vì sao anh lại cho là như vậy ạ?"
Anh Vương lên án: "Vợ tôi xem xong chương trình, đêm hôm đó liền từ chối sinh hoạt vợ chồng với tôi."
......
Phát thanh viên: "Khụ, hiện tại có một cuộc gọi nữa đến đường dây nóng, là vị thính giả có số đuôi 1085. Xin hỏi ngài có gì muốn chia sẻ với các vị thính giả khác ạ?"
1085: "Có. Tôi gọi cuộc điện thoại này tới là để tuyên cáo với toàn thể nhân loại: Chung - Hạ đại pháp là số một."
Trong điện thoại đột nhiên vọng ra một giọng nói khác: "Câm miệng! Cậu đưa điện thoại đây cho tôi! Hạ - Chung đại pháp! Phải là Hạ - Chung!"
......
Phát thanh viên: "...... Bởi vì thời gian phát sóng có hạn, chúng tôi xin chuyển tới cuộc gọi của vị thính giả có số đuôi 3766 ——"
3766: "Tôi gọi cuộc điện thoại này mục đích là để nói cho hai vị vừa nãy, chính cung của Chung Quan Bạch là một vị giảng viên ở Học viện âm nhạc rất trâu bò, mấy người chưa được thấy clip hợp tấu của bọn họ bên Pháp sao? Không thấy clip bọn họ gặp khủng bố tập kích bảo vệ nhau cảm động thế nào sao? Xin mấy hội tà giáo còn lại câm miệng hết đi có được không?"
......
Phát thanh viên: "...... Vì thời lượng chương trình có hạn, bây giờ chúng tôi sẽ nhận cuộc gọi cuối cùng trong tối nay. Ở cuộc gọi cuối này, từ đáy lòng chúng tôi hy vọng có thể nghe được những chia sẻ trải nghiệm âm nhạc chân thành, chúng tôi chờ mong từ tận đáy lòng ——
"Được rồi, hiện tại chúng tôi đang kết nối với số đuôi 2319. Xin hỏi ngài họ gì?"
Chung Quan Bạch vốn muốn cúi đầu giả chết đến hết chương trình, không ngờ ông chú ngồi cạnh đột nhiên hưng phấn bừng bừng: "Là tôi? Là tôi à? Điện thoại của tôi kết nối được sao?"
Gần như đồng thời, một âm thanh giống hệt phát ra từ radio: "Là tôi? Là tôi à? Điện thoại của tôi kết nối được sao?"
"......" Thân thể Chung Quan Bạch không hề nhúc nhích, chỉ có ánh mắt là từ từ di động lên người ông chú trên ghế lái, sau đó thấy điện thoại đặt trên giá đang mở giao diện nhận cuộc gọi, còn mở loa ngoài.
Phát thanh viên: "Đúng vậy, chúng tôi đang kết nối. Xin hỏi ngài họ gì?"
Ông chú rất vui vẻ: "Ầy, được rồi, tôi họ Trương."
Phát thanh viên: "Xin chào anh Trương, hoan nghênh anh chia sẻ trải nghiệm âm nhạc tốt đẹp của mình ạ."
Ông chú tài xế bây giờ mới ý thức được đang có vô số người nghe mình nói chuyện, bỗng có hơi căng thẳng: "...... Ừm, kỳ thật tôi không quá am hiểu âm nhạc, nhưng thường xuyên cùng con gái tôi nghe một chút."
Có lẽ là những cuộc gọi vừa rồi quá chấn động, phát thanh viên nghe xong mấy lời này hình như có lén thở phào một cái: "Không sao ạ, ai cũng có thể thưởng thức âm nhạc, cùng một bản nhạc, nhưng từng người khác nhau lại có cảm nhận khác nhau. Chính vì bất đồng nên chúng ta mới cần chia sẻ. Anh Trương, xin anh hãy chia sẻ trải nghiệm âm nhạc độc nhất vô nhị của mình đi ạ."
Ông chú cố gắng sắp xếp lại từ ngữ một chút: "Cái này...... Tôi chỉ là một tài xế lái taxi, hôm Tết Trung thu vẫn phải đi làm. Buổi tối về nhà đại khái đã hơn bảy giờ rồi, vợ tôi làm một bàn đồ ăn, con gái tôi đi xuống lầu mua một cân bánh trung thu nhân hạt sen hai trứng, một chai rượu Hồng Tinh. Đến lúc ngồi vào bàn ăn cơm tôi nói nhà mình xem chương trình đêm Trung thu đi, con gái tôi lại nói xem mấy tiết mục đó không thú vị, nếu không nhà mình xem cái gì đó đặc biệt hơn một chút, sau đó nó cho chúng tôi xem video của《 Thu phong tụng 》.
*rượu Hồng Tinh - 红星二锅头
"Nghe một lúc tôi liền nghĩ, nếu bố tôi có thể sống đến bây giờ, có lẽ cũng sẽ được nếm món bánh trung thu có lòng đỏ trứng muối, lại nhâm nhi một ngụm rượu, được thế thì tốt quá."
"Nghe thêm một lúc nữa, tôi nhìn lại con gái mình, lại nhìn qua mẹ nó, cảm thấy đời này của tôi đã đáng sống lắm rồi."
Chung Quan Bạch ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy trên kính chiếu hậu có treo một mặt dây trang trí, bên trong lồng một bức ảnh chụp gia đình, là một gia đình rất phổ thông, cười đến vô cùng hạnh phúc.
Tài xế nói một hồi lâu, dường như đã quên mất mình đang nói chuyện với mấy ngàn thính giả đang nghe đài phát thanh, lại theo thói quen quay sang ghế phụ lái hỏi Chung Quan Bạch: "Cậu nói xem có đúng không?"
Phát thanh viên nói tiếp: "Đúng, anh nói rất hay, rất cảm động."
"Để cậu bạn bên cạnh tôi cũng nói mấy câu đi." Ông chú tài xế kéo điện thoại từ trên giá xuống đưa cho Chung Quan Bạch, "Suốt dọc đường cậu ấy cùng nghe chương trình, cho cậu ấy nói mấy câu, đừng để tôi nói một mình."
Phát thanh viên cũng đồng tình: "Chỉ cần là chia sẻ về âm nhạc, chúng tôi vô cùng chờ mong."
Chung Quan Bạch bị bắt cầm điện thoại của chú tài xế: "......"
Phát thanh viên: "Chúng tôi vẫn đang đợi chia sẻ của anh ạ."
Ông chú nhiệt tình cổ vũ: "Người trẻ tuổi, cậu đừng ngại ngùng, nên hướng ngoại một chút, xem như rèn luyện đi."
Chung Quan Bạch đành phải nói cho có: "...... Tôi cũng rất thích 《 Thu phong tụng 》."
Nữ phát thanh viên này trước khi thực hiện chương trình đã có tìm hiểu rất kỹ, mỗi một cuộc phỏng vấn của Chung Quan Bạch đều xem đi xem lại mấy lần, chỉ qua mấy chữ ngắn ngủi đã phát hiện ra chất giọng này hơi sai sai: "Giọng nói của vị thính giả này nghe rất quen tai...... Nghe cực kỳ giống ——"
"Anh Chung Quan Bạch?"
Chung Quan Bạch: "......"
Tài xế: "......"
Ông chú phát ra tiếng cười sang sảng: "Ha ha ha tổ chương trình mấy người thật biết nói đùa, nếu Chung Quan Bạch ngồi bên cạnh tôi có thể không nhận ra sao ——" Ông ta vừa nói vừa theo bản năng liếc nhìn thanh niên đeo khẩu trang ngồi ghế bên cạnh nhiều thêm một chút, đúng là trông hơi quen mắt, "...... Úi, đây, cậu đây là......"
Phát thanh viên lập tức phỏng đoán được qua lời chú tài xế, giọng nói kích động thêm mấy phần: "Thật sự là anh Chung Quan Bạch sao? Anh vẫn luôn nghe chương trình của đài chúng tôi sao? Anh đã nghe nhiều cuộc gọi nhiệt tình của các vị thính giả, anh có muốn nói gì với bọn họ không?"
Các vị thính giả nhiệt tình......
Trong đầu Chung Quan Bạch không biết vì sao lại nhảy ra câu nói hùng hổ "Xin mấy hội tà giáo còn lại câm miệng hết đi có được không?".
Phát thanh viên: "Anh Chung?"
"Anh có gì muốn chia sẻ với các vị thính giả nghe đài ngày hôm nay không ạ?"
Chung Quan Bạch trấn định nói vào di động: "Xin mấy hội tà giáo mau câm miệng."
Nói xong thì dùng tốc độ ánh sáng ngắt điện thoại, sau đó lại dùng tốc độ ánh sáng tắt radio.
Ông chú tài xế bắt đầu cách vài giây lại nhìn qua ghế phụ lái một lần, sau vài lần như vậy mới do dự nói: "À thì......"
Chung Quan Bạch vẫn nhìn thẳng, gương mặt mang khẩu trang thoạt nhìn không có gì khác thường: "Chú à, hình như sắp tới rồi, chú dừng ở đây là được."
Kỳ thật vẫn còn cách nhà một đoạn ngắn, nhưng hắn cảm thấy mình không thể ở trên xe thêm một giây nào nữa.
Chờ xe dừng lại, hắn nhanh tay rút ra hai tờ tiền mặt, mở cửa xe co cẳng chạy như ăn cướp.
Chung Quan Bạch chạy một hơi về nhà, sờ túi nửa ngày tìm chìa khóa mới mở được cửa.
Lục Tảo Thu nghe thấy âm thanh đã đi ra ngoài đón: "Làm sao thế? Chạy cho cả đầu đầy mồ hôi thế kia."
Chung Quan Bạch nhào lên gặm Lục Tảo Thu: "...... Em nhớ anh quá."
Lục Tảo Thu cầm một chiếc khăn lông lau mồ hôi cho Chung Quan Bạch: "Thế sao lại không cho tôi đi đón?"
Chung Quan Bạch không trả lời, chỉ tựa đầu lên vai anh, chậm chạp nói: "Tảo Thu...... Hình như em gặp rắc rối rồi."
Lục Tảo Thu vừa lau khô mái tóc mướt mồ hôi của Chung Quan Bạch, vừa đặt một bàn tay sau eo hắn trấn an, im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Tảo Thu, em hỏi anh chuyện này...... Sau cái lần video quay chúng ta ở sân bay Nice, còn có clip hợp tấu ở nhà hàng bị phát tán công khai, anh có chịu ảnh hưởng gì không?" Chung Quan Bạch ngẩng đầu nhìn kỹ vào mắt Lục Tảo Thu, anh quá mức săn sóc cũng quá ẩn nhẫn, hắn lo lắng mình lại bỏ quên điều gì.
Lúc ấy bọn họ đều đang ở nước ngoài, rời xa internet mạng xã hội, huống hồ lúc đó toàn bộ lực chú ý của Chung Quan Bạch đều đặt vào hai tai Lục Tảo Thu, không có tâm trí đi để ý chuyện khác. Sau đó trở về nước hắn lại tiếp tục lo lắng cho Ôn Nguyệt An, nếu không phải nhờ chuyện hôm nay, hắn căn bản đã quên mất mối quan hệ của bọn họ đã bị bại lộ trước mặt vô số người.
"Ảnh hưởng chuyện gì?" Lục Tảo Thu nhàn nhạt hỏi.
"Thì là...... Em cũng không biết, ví dụ như có ai ở trước mặt anh nói gì không? Chị Ứng Như, hoặc là những người khác trong nhà, rồi lãnh đạo Nhạc viện có gọi anh lên nói chuyện không? Còn cả trên mạng......"
"Bọn họ sẽ không trở thành ảnh hưởng." Vẻ mặt Lục Tảo Thu vẫn cực kỳ bình tĩnh, "Ngày trước tuy không cố tình đề cập đến, nhưng tôi cũng chưa từng phủ nhận, A Bạch," Lục Tảo Thu ôm eo Chung Quan Bạch kéo người vào lòng mình, "Không đến mức qua nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn chưa chuẩn bị xong......"
Chung Quan Bạch cảm giác hơi thở của Lục Tảo Thu đang phất nhẹ qua vành tai mình, giọng nói trầm tĩnh dịu dàng làm người an tâm: "Thực ra thì từ khi chúng ta chưa ở bên nhau, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.""
"Cho nên, em không cần lo lắng."
Chung Quan Bạch hung hăng cắn lên môi Lục Tảo Thu, không ngừng liếʍ ʍúŧ.
Trong đáy mắt Lục Tảo Thu hiện lên một vệt màu sắc, đó là một loại yêu thích rất đặc thù, tuy anh luôn yêu Chung Quan Bạch, nhưng mỗi lần thấy hắn không ngần ngại mãnh liệt yêu cầu mình, mỗi khi thấy hắn mang theo sức sống và nhiệt tình không hề che giấu, hơn nữa nhiệt tình và sức sống đó chỉ sinh ra vì Lục Tảo Thu, loại màu sắc yêu thích đặc thù này vẫn sẽ biểu lộ ra ngoài.
"Tảo...... Tảo Thu...... Em cảm thấy đêm nay...... Ưʍ...... Trước khi chúng ta yêu đương em còn phải kể cho anh nghe chuyện vừa rồi em gây họa......" Chung Quan Bạch vừa nói vừa thở dốc.
Một tay Lục Tảo Thu cởi bỏ dây lưng của Chung Quan Bạch, tay kia sờ lên mông hắn, ngón tay linh hoạt cách một lớp vải qυầи ɭóŧ từ từ tiến vào trong thân thể, lớp vải cũng bị nhét vào trong thân thể hắn từng chút một.
"Ứm...... Lục Tảo Thu......" Chung Quan Bạch gần như không đứng vững, chỉ có thể ôm chặt lưng Lục Tảo Thu, "Đừng...... Đừng đụng vào chỗ đó...... Để em kể cho anh nghe trước đã...... A...... Ha......"
Ngón tay tiến vào càng lúc càng sâu.
"Hình như chuyện yêu đương vẫn quan trọng hơn." Ngón tay thon dài mà mạnh mẽ chậm rãi ấn vào một chỗ hơi nhô lên, "Không phải sao."
- -----------------------------------------