Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 651




Chương 651:

 

“Là ai?”

 

“Là Bộ Dực Thành, lúc đó trái tim của cậu ấy bị đâm một dao. Vết cắt rất sâu. Chắc là cùng bị những kẻ đó bắt đi.

 

Những người kia đều là những tên cặn bã bán nội tạng. Bọn chúng chắc là muốn trái tim của cậu ấy. Rất may là cảnh sát đến kịp thời, lúc đó cả hai người đều được cứu thoát ”.

 

“…” An Chỉ Nguyệt bỗng nhiên nước mắt mờ mịt, hai mắt đẫm lệ, đầu ngón tay run lên, trong đầu hiện lên vết sẹo đáng sợ trên ngực Bộ Dực Thành.

 

Cô đã từng nhìn qua khe cửa thấy vết sẹo kia, nhìn thấy mà giật mình.

 

Lúc này tim cô đau nhói, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào, cô bàng hoàng đến không thể tự kiềm chế.

 

“Này …” An Kiến không nghe được âm thanh nào nên hét lên, “Con muốn biết cái gì? Vụ án mười năm trước có liên quan gì đến vụ án của con sao?”

 

“Không có.” An Chỉ khàn giọng nói hai chữ, lập tức vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt.

 

Môi cô run lên, cô muốn khóc lên.

 

Bởi vì năm đó lúc cô bị bắt cóc, trước thời điểm cô hôn mê, cô nhớ rõ ràng chỉ có một mình cô, không hề có Bộ Dực Thành lúc đó.

 

Vì vậy chỉ có thể là sau khi cô ngất đi, Bộ Dực Thành đã đến, cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô được cứu thoát bình an vô sự, còn trên ngực Bộ Dực Thành lại có một vết sẹo không bao giờ có thể phục hồi được.

 

Mà một tháng sau vụ bắt cóc, vào đêm muộn hôm đó.

 

Dực Thành mặc bộ đồ bệnh nhân đột nhiên chạy vào phòng cô, hỏi cô như một kẻ điên, tại sao không đến thăm anh, và nói rằng anh như một kể điên đã đợi cô cả tháng.

 

Cô thậm chí còn không biết Bộ Dực Thành đang nằm viện, cô còn viết vào nhật ký sự biết ơn và ái mộ của mình dành cho Bộ Hướng Đình.

 

Anh cầm quyển sổ của cô lên xé nát, như một con dã thú điên cuồng đè cô xuống giường và hôn cô, cô sợ tới mức lấy dao gọt hoa quả trên bàn đầu giường đâṁ thẳng vào bụng Bộ Dực Thành.

 

Anh rời khỏi cơ thể cô và dựa lưng vào tường.

 

Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hung bạo của anh lúc đó, anh che lấy miệng vết thương ở bụng, máu chảy như xối xả, anh như người bị thần kinh.

 

Mắt đỏ như đuốc, nước mắt giàn giụa, khóe miệng khẽ nhếch lên để người thấy không rét mà run, cười lạnh, giọng nói ảm đạm và thê lương như một bóng ma, anh gào lên: “An Chỉ Nguyệt, tại sao? Tại sao em lại làm như vậy với tôi? Tại sao …”

 

Lúc ấy kinh động đến cả người nhà.

 

Cô được đưa đến đồn cảnh sát, và anh ta được đưa đến bệnh viện.

 

Sau đó, cô ở trong tù ba ngày và được tin tức nói rằng Dực Thành không có ý định truy tố cô.

 

Cô đã được thả ra ngoài.

 

Kể từ đó, cô không bao giờ gặp lại Dực Thành nữa.

 

Nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài, thay đổi quốc tịch, sau đó nghe nói anh ấy làm quân nhân, sau này trên TV thấy anh ấy trở thành tổng thống của Tịch Quốc, anh ấy được bầu lại hai nhiệm kỳ, trở thành tổng thống trẻ nhất trong lịch sử.

 

Cô sợ một ngày nào đó người đàn ông này quay lại tìm cô trả thù.

 

Mười năm sau anh trở về, nhưng anh không chuyển quốc tịch trở lại, cũng không mang công việc kinh doanh của mình trở về, vậy anh trở về làm gì?

 

Vừa vặn lúc anh về nước, vụ án giết người của cô đã có chiều hướng tốt hơn, và cô được ra tù.

 

Mấy lần cô gặp nạn đều được anh giúp đỡ.

 

Trong thế giới của cô không có quá nhiều trùng hợp, sau khi rõ ràng những chuyện này, trái tim cô như điên như dại.

 

“Này …” Giọng An Kiến truyền đến: “Này này này … An Chỉ Nguyệt, có nghe không?”

 

An Chỉ Nguyệt yếu ớt đặt điện thoại trong tay xuống, ngắt cuộc gọi, mờ mịt nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lùng, ngón tay không ngừng run rẩy.

 

Chậm rãi sờ sờ mặt, phát hiện toàn bộ đều là nước mắt.

 

Hai vai yếu ớt rũ xuống, cô gục xuống giường, chân cũng chậm rãi thu lại.