Chương 648:
“Ừ,” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
Triệu Trần mím môi cười, chắp tay trước mặt, rất trịnh trọng nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô chuyển phần tâm tư này đến anh ấy, anh ta sẽ biết tâm tư này của cô, vậy có được không?”
“Triệu luật sư, tôi….”
Cô chưa kịp dứt lời, Triệu Trần đã quay đầu nhìn người đang đợi mình ở phía sau, nói: “Tôi còn đang bận trước, cô An nếu có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Nói xong xoay người muốn rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước, An Chỉ Nguyệt không cam lòng hỏi: “Có phải là Bộ Hướng Đình?”
Triệu Trần đột ngột dừng lại, choáng váng, sống lưng cứng đờ.
Thấy anh ta có phản ứng, An Chỉ Nguyệt vội vàng tiến lên hai bước, hỏi anh ấy: “Bộ Hướng Đình, anh biết không?
Là anh ấy cứu tôi sao?”
Triệu Trần đột ngột quay đầu nhìn về phía An Chỉ Nguyệt, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt nghiêm túc, lạnh lùng hỏi: “Ai nói cho cô biết là Bộ Hướng Đình?”
“Chính anh ấy nói.” An Chỉ Nguyệt không chút nao núng nhìn hắn.
“Cô tin sao?” Triệu Trần giọng điệu phi thường không vui.
“Nếu tôi tin tưởng không nghi ngờ, thì bây giờ đâu cần quay trở lại tìm đáp án?” Cô trấn định tinh thần và nhìn anh ta với ánh mắt kiên định.
Triệu Trần không có ý định nói, dù sao anh cũng đồng ý với Bộ Dực Thành, nhưng hiện tại xem ra không nói ra không được.
Triệu Trần suy nghĩ một chút, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trầm ngâm một lát mới nói: “Không phải là anh ta.”
An Chỉ Nguyệt im lặng, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên và tức giận, nhưng cô vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì sâu trong thâm tâm, cô đã nghi ngờ Bộ Hướng Đình.
Giờ phút này nghe Triệu Trần nói, cô cười khổ hỏi: “Nếu không phải anh ta, anh có thể nói cho tôi biết là ai không?”
Triệu Trần lắc đầu, khó xử nhìn An Chỉ Nguyệt, “Tôi không thể nói, tôi đã hứa với anh ta là không nói ra.”
“Tại sao phải giấu tôi? Có phải anh ta có gì khó nói?” An Chỉ Nguyệt hỏi.
Triệu Trần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Ta phải đi bây giờ, nhưng cô phải biết người cứu cô tuyệt đối không phải là Bộ Hướng Đình.”
“…” An Chỉ Nguyệt yên lặng nhìn Triệu Trần, trong mắt tràn đầy anh sáng chân thành, nhưng vẫn không làm cảm động được Triệu Trần, anh ta cố ý che dấu, cho dù cô cố gắng hỏi như thế nào cũng không có kết quả.
Nói xong, Triệu Trần xoay người rời đi.
“Tôi đi trước, tạm biệt, cô An”
“Tạm biệt, luật sư Triệu.”
An Chỉ Nguyệt chỉ có thể mỉm cười chào tạm biệt anh, cho dù ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều không như ý muốn.
Nhưng cô ít nhất cũng biết người cứu cô không phải Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình đã nói dối cô. Đó là một lời nói dối rất vô đạo đức, rất đáng khinh.
An Chỉ Nguyệt nhìn Triệu Trần rời đi, cô đeo khẩu trang lên rồi chậm rãi rời khỏi đồn cảnh sát.
Cô chặn một chiếc taxi và lên xe đi thẳng về nhà.
Cô đã sớm không có nhà từ lâu, cũng không biết cô phải ăn nhờ ở đậu bao lâu, cũng không biết khi nào vụ án của cô mới tra ra manh mối, thậm chí cô sợ rằng cuối cùng mình sẽ không thể thoát và sẽ quay trở lại nhà tù.
Đối mặt với cuộc sống rối ren này, An Chỉ Nguyệt không biết làm sao nhìn về phía trước.
Trở lại nhà Lương Ý, cô bắt đầu làm hết sức mình để giúp Lương Ý làm việc nhà.
Lương Ý là nhân viên văn phòng, làm việc từ 9h sáng đến 5h chiều mỗi ngày, rất đều đặn.
Sáu giờ tối tan tầm, Lương Ý theo thói quen mua bữa tối, khi về đến nhà, một bữa tối thịnh soạn đã bày sẵn trên bàn.
Cô vừa thích thú vừa vui mừng.