Chương 615:
Giọng điệu nghiêm túc của Bộ Hướng Đình không chút lưu tình. “Có vẻ như đó là sự thật. Em gái họ và cô họ vừa bị cậu đuổi ra khỏi nhà liền không thể chờ đợi được mà kể tội ở trong nhóm gia đình. Ông nội sẽ sớm biết chuyện này này. Cậu hiện tại hãy đưa Chỉ Nguyệt rời đi trước.”
Bộ Dực Thành không muốn thảo luận vấn đề này với anh ta, vì vậy anh thờ ơ nói: “Nếu không có việc gì quan trọng, tôi cúp máy.”
Nói xong anh chậm rãi buông điện thoại xuống, đột nhiên đầu bên kia vang lên tiếng gầm giận dữ, “Bộ Dực Thành, cậu hãy nghe cho kỹ …” Bộ Dực Thành không kiên nhẫn lại đưa điện thoại lên tai.
Giọng nói nghiêm nghị của Bộ Hướng Đình mang theo cả sự tức giận: “Chỉ Nguyệt hiện đang gặp khó, đúng lúc tôi phải đi công tác nên không thể chăm sóc cô ấy. Cô ấy đang tuyệt vọng muốn tìm một nơi ở tạm thời. Cậu tốt nhất là nên tỉnh táo một chút, đừng có thừa nước đục thả câu, lợi dụng cơ hội, như vậy không có gì hay ho cả.”
“….” Bộ Dực Thành chua xót cong khóe miệng lên, nhìn bầu trời xa xăm, im lặng không muốn nói gì.
Bộ Hướng Đình biết rằng anh vẫn đang nghe điện thoại, sự tức giận của anh ta vẫn không giảm bớt tiếp túc nói.
“Cậu nên biết rằng An Chỉ Nguyệt đã thích tôi từ nhỏ. Cô ấy trở thành chị dâu họ của cậu chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Bộ Dực Thành sâu kín nhàn nhạt đáp, “Anh cho rằng địa vị của cô ấy không xứng với anh, anh sẽ không cưới cô ấy sao.”
“Vậy thì sao? Cô ấy đã được định sẵn là người phụ nữ của Bộ Hướng Đình tôi.” Bộ Hướng Đình châm chọc cười lạnh một tiếng, “Ha, ngược lại là cậu, đừng có hao tổn tâm thư, chẳng lẽ cậu còn chưa thấy rõ sao? Mười năm trước, để giải cứu cô ấy khỏi tay hội Thánh Y, cậu đã tự tay đâm một vào tim mình một đao, sẵn sàng lấy tim của mình để trao đổi lấy cô ấy. Cậu cho rằng cô ấy sẽ vì vậy mà lấy thân báo đáp sao?”
“…” Mu bàn tay đang cầm điện thoại của Bộ Dực Thành nổi lên gân xanh, hô hấp trở nên gấp gáp, trái tim phập phồng, vầng trán thấm đẫm mồ hôi, cái loại đau đớn này giống như lóc xương lóc thịt rõ ràng hiện ra trước mắt.
“Không hề, cô ấy chán ghét cậu, sợ cậu và thậm chí một lời cảm ơn sau đó cũng không có.” Bộ Hướng Đình tự hỏi rồi tự đáp, nghiến răng nghiến lợi kể lể: “Cậu nằm viện nửa tháng, cô ấy chưa bao giờ đến thăm cậu một lần. Buổi tối cậu xuất viện đến tìm cô ấy, cậu cho rằng cô ấy nhìn thấy cậu sẽ biết ơn, kết quả thì sao? Kết quả là cô ấy lại đâm vào bụng cậu một nhát dao.”
“Cô ấy không phải là người lấy oán báo ơn, nhưng đây là câu trả lời của cô ấy, cậu nên tự mình hiểu.”
“Nếu đã mang theo nỗi đau rời đi, tại sao còn muốn trở lại lần nữa? Cậu có trở về cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, bởi vì thậm chí cho dù chỉ làm lốp dự phòng cậu cũng không đủ tư cách.”
Bộ Dực Thành chậm rãi đặt điện thoại xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh ấn vào chế độ rảnh tay, xoay người bước vào phòng, vứt điện thoại xuống, ngã thẳng xuống giường.
Điện thoại bị ném trên mép giường, và giọng nói vẫn vang lên trong phòng.
“Ba tháng qua kể từ khi Chỉ Nguyệt xảy ra chuyện, tôi cũng đã nghĩ đến việc tìm một mối quan hệ để cứu cô ấy, không thể phủ nhận rằng tôi không đủ khả năng như cậu, cậu có thể đưa cô ấy ra ngoài được. Tôi thay mặt Chỉ Nguyệt cảm ơn cậu. Nhưng hy vọng cậu hãy tỉnh táo, điều trị bệnh cho tốt, sống cho tốt, đừng dây vào chuyện giữa chúng tôi, tôi cũng không muốn em họ mình vì một người phụ nữ mà cảm thấy không thoải mái.”
“Ngày mai tôi sẽ về nước, chuyện của Chỉ Nguyệt tôi sẽ lo liệu, vì vậy không nhọc lòng cậu phải lo lắng.”
An Chỉ Nguyệt tìm khắp nhà nhưng không tìm được Bộ Dực Thành, điện thoại gọi cho anh thì thấy đang trong cuộc gọi khác.
Thở hổn hển, cô lại chạy đến cửa phòng anh, gõ cửa với kem trị bỏng trên tay, “Anh Dực Thành, anh có ở trong không?”
“Anh có ở đây không?”
Sau khi gõ cửa nhiều lần, cô mở cửa và đi vào.
“Anh Dực Thành, anh là …” Sau khi lo lắng đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường dang tay dang chân hình chữ đại, giọng nói của cô trở nên yếu dần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bộ Dực Thành vẫn bất động, như người không hồn.
An Chỉ Nguyệt từ từ đến gần anh và lo lắng nói: “Anh đang ở trong phòng. Tôi vừa gõ cửa mà anh không trả lời. Tôi mang cho anh kem trị bỏng.”
Bộ Dực Thành không đáp lại chút nào.
An Chỉ Nguyệt không nhịn được nuốt nước miếng, lo lắng đi tới, ngồi xổm xuống mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó của anh: “Anh Dực Thành, anh bị sao vậy?”
“Anh Dực Thành, tỉnh lại đi.” An Chỉ Nguyệt đẩy vai anh.
Anh vẫn không cử động, anh cứ yên lặng như một cái xác.
An Chỉ Nguyệt lo lắng, tim đập loạn xạ, cô duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đặt ở dưới mũi người đàn ông.