Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 583




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 583:

 

Bạch Nhược Hi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Kiều Huyền Thạc, đôi bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt đầy những thăng trầm của cuộc đời, cô bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Anh ba, đừng để quá mệt mỏi, hãy tự chăm sóc tốt bản thân như vậy chúng ta mới có thể tìm được Tiểu Bảo.”

 

Kiều Huyền Thạc gật đầu.

 

Bạch Nhược Hi ngồi dậy khỏi lòng anh và sửa lại đầu tóc, cô đứng dậy xoay người bước lên lầu.

 

Kiều Huyền Thạc không nhúc nhích, nhìn bóng dáng cô rời đi.

 

Bạch Nhược Hi lên đến tầng hai, vừa định bước vào cửa, cô quay đầu nhìn xuống dưới.”

 

Lúc này, Kiều Huyền Thạc lấy tay che mặt, thân thể mệt mỏi nặng nề như đá đè nặng, quanh thân như bao phủ một lớp sương mù dày đặc, không thể xua tan được áp lực trong lòng.

 

Cô cảm thấy đau lòng vì anh, biết anh đang mệt mỏi và khổ sở, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ kia là trái tim lo lắng bất an, anh đang cảm thấy lo lắng và bất lực.

 

Nhưng một khi chưa tìm được Tiểu Bảo, cả hai người bọn họ đều không thể thả lỏng.

 

Bạch Nhược Hi mở cửa đi vào và từ từ đóng cửa lại.

 

Kiều Huyền Thạc ngồi trong phòng khách một lúc, không lâu sau liền đứng dậy rời khỏi nhà.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Bạch Nhược Hi dậy sớm chăm sóc bọn trẻ, ban đầu trong gia đình có ba người giúp việc, nhưng hôm nay lại có nhiều thêm hai người.

 

Xung quanh biệt thự của Tướng quân được binh lính bảo vệ chặt chẽ từ trong ra ngoài, hiện tại, biệt thự của Tướng quân thậm chí một con ruồi cũng không thể bay lọt vào.

 

Bạch Nhược Hi vẫn sợ các con xảy ra chuyện, cô không dám đi đâu, ai cũng không tin tưởng, một mình cô chăm sóc bọn trẻ, vì vậy cô không có thời gian đến bệnh viện thăm Trần Tĩnh.

 

Hách Nguyệt cả đêm ở quân khu bận rộn, cũng không có phát hiện gì mới.

 

Sau khi trở về phủ tướng quân, liền ngủ hai giờ đồng hồ.

 

 

nhân, cậu chủ về rồi. Cậu chủ đã trở về rồi. Cậu chủ … đã trở về …”

 

Hách Nguyệt nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

 

Lam Tuyết ủ rũ nói: Xem ra trong khoảng thời gian anh xa nhà, người nhà của anh đều rất nhớ ngươi, anh xem quản gia rất là vui mừng.”

 

“Em không cảm thấy rằng ông ấy không phải là kích động vui mừng mà là đang sợ hãi ngầm báo cáo vào bên trong sao?”

 

“Ý anh là gì?”

 

Hách Nguyệt cười lẩm bẩm: “Để cho người ở bên trong có thể chuẩn bị sẵn sàng.”

 

“Chuẩn bị sẵn sàng?” Lam Tuyết vẫn còn đang không hiểu gì, nhưng cũng không lý giải ý tứ trong câu nói của anh.

 

Hai người bước vào nhà.

 

Nhà họ Hách vẫn như cũ lộng lẫy huy hoàng, một năm rồi không quay lại, chẳng thay đổi chút nào.

 

Ngồi trong phòng khách là một phu nhân cao quý, trang nhã sang trọng, trang điểm tinh xảo, khi nhìn thấy Hách Nguyệt và Lam Tuyết thì vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn bọn họ cũng đặc biệt lạnh lùng.

 

Lam Tuyết xinh đẹp lúc này tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Hách Nguyệt thấy cô có vẻ khẩn trương, lập tức nắm tay cô bước vào trong.

 

“Xin chào bác.” Lam Tuyết không dám tùy tiện xưng hô, sau khi đặt lễ vật xuống liền nhẹ nhàng cúi đầu chào.

 

Hách Nguyệt cũng đặt quà trên tay xuống, không nóng không lạnh chào hỏi: “Mẹ, đã lâu rồi không gặp, sức khỏe của mẹ thế nào?”