“Doãn Đạo nhàn nhạt nói, giọng điệu vô cùng quỷ dị, anh ta đột nhiên đứng dậy, quay người đi về phía lầu hai.
Lư Tiểu Nhã cảm giác toàn thân nổi da gà.
Nhưng từ cái nhìn của bậc phụ huynh khác, họ chỉ nghĩ rằng Doãn Đạo chính là đã thích Lư Tiểu Nhã, có chút bá đạo và độc đoán, nhưng không hề quá phận.
Lợi dụng tình huống giữ họ ở lại, như vậy là không đúng, nhưng về tình cảm có thể tha thứ.
“Ba, con chỉ muốn hai ba con mình ở cùng nhau, con …”
Lư Tiểu Nhã tức giận phản đối mặc cho mọi người đều đang nhìn cô chằm chằm.
Nhưng cô còn chưa nói hết lời thì Doãn Đạo đã đi lên lầu hai, giọng nói uy nghiêm và độc đoán của Doãn Đạo cắt ngang lời cô: “Dì à, hãy dọn dẹp hai phòng cho khách đi.”
Lư Tiểu Nhã tức giận đến mức đau tức lồng ngực.
Tên đàn ông chết tiệt.
Vì sợ Lư Sâm sẽ đổi ý, Doãn Chi Nguyên nhanh chóng nắm lấy tay ông, “Nào, tôi dẫn ông ra vườn sau nhà làm quen.”
Bất chấp sự phản đối của Tiểu Nhã, Lư Sâm kiên quyết đi theo Doãn Chi Nguyên ra vườn sau.
Phương Tiểu Ngọc nhận thấy Lư Tiểu Nhã không vui, chậm rãi ngồi bên cạnh Lư Tiểu Nhã, an ủi: “Tiểu Nhã, đừng lo lắng, nếu ở với con trai của dì một thời gian, con sẽ thấy rằng hai đứa thực sự rất hợp nhau, là một người tốt, tính tình thẳng thắn, hơn nữa là người rất đơn thuần. “
“Đơn thuần sao? ” Lư Tiểu Nhã thì thầm mỉa mai một chữ, đè nén trong lòng không thể trút bỏ, miễn cưỡng cười với Phương Tiểu Ngọc: “Liệu có phải dì có chút hiểu lầm con trai của mình hay không?”
“Con đừng cho rằng nó là người xấu và lưu manh. Thực ra nó rất tốt. Thằng bé đặc biệt tốt với gia đình, chính là quá tốt bụng, dễ tin người, dễ xúc động. “
Lư Tiểu Nhã im lặng, miệng cười cứng ngắc.
Tốt bụng, dễ tin người còn dễ kích động?
Một tên hỗn đản mà tốt như vậy sao?
Anh ta lần đầu gặp đã nhìn đùi cô chằm chằm, lần thứ hai thì xé quần áo của cô rồi trói lại, còn lấy gậy bóng chày đe doạ cô.
Cô sẽ không bao giờ quên được sự xúc phạm đó, và bản chất khốn nạn của người đàn ông này sẽ không bao giờ thay đổi.
Phương Tiểu Ngọc vẫn luôn ra sức quảng cáo những điều tốt đẹp của Doãn Đạo, cố gắng làm cho Lư Tiểu Nhã hoà hợp với con trai của mình, trong khi Lư Tiểu Nhã chìm trong suy nghĩ về tất cả những nguy hiểm có thể xảy ra và cách tiếp theo để đối phó với nó.
Buổi tối, Lư Sâm và Lư Tiểu Nhã đã được sắp xếp ở lại Doãn gia.
Doãn Chi Nguyên vẫn luôn chiếm lấy ba cô, hai người họ có những chủ đề bất tận. Đúng vậy, Lư Tiểu Nhã đã hoàn toàn bị ba bỏ rơi.
Phương Tiểu Ngọc cũng rất ấm áp và thân thiện.
Đêm đó, Lư Tiểu Nhã thức cả đêm vì quá lo lắng nên không ngủ được.
Cô thức trắng cả đêm cho đến sáng hôm sau.
Doãn Đạo không làm phiền cô.
Chuyến đi của cô với ba đã biến thành một cuộc tụ họp của những người đồng đội, của ba cô với Doãn Chi Nguyên. Sáng sớm, Lư Sâm đã gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng ba sẽ đi chơi với Doãn Chi Nguyên và có một cuộc họp với hàng chục đồng đội trong cùng một khoảng thời gian.
Sau khi đọc xong tin nhắn, cô thở dài bất lực, Lư Tiểu Nhã ngủ bù cho đêm qua.
Cô ngủ liền một giấc đến mười hai giờ trưa.
Khi ngủ dậy, cô vẫn như cũ tinh thần uể oải, bơ phờ.
Một đêm lo lắng, mất ngủ, gánh nặng tinh thần khiến cô kiệt quệ.
Cô cố gắng tươi tỉnh và đi xuống cầu thang.
Người giúp việc dọn dẹp nhìn thấy cô đi xuống liền lễ phép cúi đầu chào: “Cô Lư, buổi trưa tốt lành.”
“Xin chào.” Lư Tiểu Nhã lập tức vui vẻ đáp lại lễ phép.
“Ông chủ và ba cô đã đi ra ngoài, họ nói rằng họ có thể về nhà tối nay.Bà chủ hôm nay có cuộc hẹn với một giáo viên làm đẹp. Bà ấy vừa rời khỏi nhà và sẽ quay lại vào buổi chiều.”