Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 548




Chương 548:

 

Phương Tiểu Ngọc nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện trong đại sảnh, cô vừa nghe ba của Lư Tiểu Nhã là Lư Sâm nói rằng cô vẫn còn độc thân, và bà luôn muốn tìm một cơ hội cho con trai mình.

 

Bà suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Lư Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã rất xinh đẹp, chắc hẳn có nhiều người đàn ông theo đuổi lắm.”

 

Lư Tiểu Nhã mỉm cười bẽn lẽn, và trả lời ngượng nghịu:. “Không có ạ, bây giờ con chỉ nghĩ về học tập và công việc thôi, không có tâm trạng để yêu. “

 

“Là con đặt tiêu chuẩn cao quá phải không?” Phương Tiểu Ngọc thản nhiên hỏi: “Tiểu nhã thích kiểu con trai nào?”

 

“Không quan trọng là kiểu gì. Chỉ cần đối xử tốt với con và ba con là được.” Lư Tiểu Nhã rất xấu hổ, bởi vì cô ấy chưa từng yêu đương, và cảm thấy hơi ngại khi nói về chủ đề này.

 

Phương Tiểu Ngọc rất vui mừng dịch chuyển cơ thể của mình một cách nhanh chóng và tiến gần hơn đến Lư Tiểu Nhã bà vui mừng giới thiệu: “Dì thực sự có một đứa con trai. Mặc dù nó lớn hơn con 10 tuổi, nhưng trưởng thành rất đẹp trai, nó vẫn độc thân.”

 

Lư Tiểu Nhã cười khó xử, không biết nên phản ứng thế nào.

 

Nhưng cái kiểu này rất hay xảy ra, nhiều dì lớn tuổi quen biết thấy cô còn độc thân thì sẽ không ngừng làm mối.

 

Phương Tiểu Ngọc lo lắng nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên tường, “Chắc nó về sớm thôi. Nghe nói đồng đội của bố đến chơi. Nó đã gác lại công việc và trở về chào hỏi. Con trai dì không có ưu điểm gì cả, nhưng nó rất có hiếu, rất có tình cảm. “

 

“Dạ.” Lư Tiểu Nhã cố nở nụ cười khó xử, trong lòng thầm nghĩ bán con trai cưng nhiệt tình vậy, con dâu khó kiếm thế sao?

 

Gia đình giàu có như vậy, một người đàn ông 30 tuổi chắc có nhiều phụ nữ xếp hàng muốn vào cửa lắm.

 

“Các cô gái rất thích con trai dì.”

 

“Dạ dạ.” Lư Tiểu Nhã cười lịch sự, không biết nên trả lời cuộc trò chuyện như thế nào.

 

Lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra.

 

Lư Tiểu Nhã và Phương Tiểu Ngọc đều nhìn về phía cửa, và Phương Tiểu Ngọc đột ngột đứng lên, kích động: “Hẳn là con trai dì đã trở lại.”

 

Lư Tiểu Nhã đứng dậy bên cạnh Phương Tiểu Ngọc, cô cũng lễ phép đi theo.

 

Và khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bước vào cửa, cô hoàn toàn choáng váng, nhất thời không phản ứng gì, như bị điểm huyệt, bất động, cứng đờ.

 

Doãn Đạo bước vào, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, hắn nhếch mép tà ác, ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc của Lư Tiểu Nhã.

 

Giờ phút này, dường như thế giới tĩnh lặng, trong mắt hai người hiện lên một tia hận ý không rõ ràng.

 

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

 

Thật là xui xẻo tột đỉnh mà, sao lại có thể là nhà của người đàn ông này?

 

Lư Tiểu Nhã khẽ cắn môi dưới, rũ mắt tránh đối diện với Doãn Đạo, trong lòng thầm lẩm bẩm, thậm chí còn cố gắng nghĩ biện pháp rời đi càng sớm càng tốt.

 

Doãn Đạo nheo lại đôi mắt tà mị, từng bước từng bước đi tới, ánh mắt của anh vô cùng sắc bén và nóng bỏng, mang theo chút hứng thú, nhìn thẳng vào Lư Tiểu Nhã. Anh mắt của anh nhìn Lư Tiểu Nhã lọt vào trong mắt Phương Tiểu Ngọc. Phương Tiểu Ngọc cảm giác tình huống có gì không đúng, không khỏi cảm thấy mở cờ trong bụng.

 

Con trai bà 30 năm độc thân, thế nhưng lại để ý đến cô gái này, bà liền cảm thấy vô cùng vui vẻ trong lòng, bà nghĩ cho dù có đoạt giải nhất đi chăng nữa thì cũng không thể vui hơn giờ phút này.

 

“Để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi, Doãn Đạo. Doãn Chi Nguyên lịch sự nói với Lư Sâm.

 

Lư Sâm đứng dậy, nhìn về phía Doãn Đạo và đi tới, nhìn xung quanh một hồi rồi khen ngợi. Ông cười sảng khoái rồi đưa tay ra: “Con trai ông quả là một người dung mạo tuấn tú, khí phách hiên ngang, đúng là một con rồng giữa loài người.”

 

“Chào bác Lư.” Doãn Đạo bắt tay ông và lễ phép nói: “Chú quá lời rồi, cháu nghe nói chú Lư là đồng đội cũ của ba cháu.”

 

Lư Sâm cười vui vẻ, khuôn mặt già nua hiền từ không có chút nào xa cách, nhiệt tình vỗ lên bả vai Doãn Chi Nguyên. “Đúng vậy, ta cũng ba cháu là huynh đệ cùng vào sinh ra tử, là đồng đội. Chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, phong ba cuộc đời.”

 

“Đúng vậy, chớp mắt một cái…”

 

Doãn Chi Nguyên còn chưa kịp nói xong, Doãn Đạo đã đột ngột cắt ngang, nhìn về phía Lư Tiểu Nhã, nở một nụ cười xấu xa, giả vờ không quen biết hỏi: “Đây là?”

 

Lúc này, Lư Sâm mới nhớ ra, vội vàng gọi Lư Tiểu Nhã ở bên kia ghế sô pha: “Tiểu Nhã, lại đây, chúng ta chào hỏi một chút.”

 

Lư Tiểu Nhã lừ mắt lườn Doãn Đạo một cái, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đi tới.

 

Phương Tiểu Ngọc cũng vui vẻ đi theo.