Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 542




Chương 542:

 

“Tuyết.” Hách Nguyệt cúi người nỉ non một câu.

 

Lam Tuyết nao nao, nhìn về phía Hách Nguyệt, đột nhiên phát hiện cách xưng hô của anh ta đột nhiên trở nên thân mật nên có chút ngượng ngùng đáp lại: “Hả?”

 

“Anh muốn thuê công nhân về để khai phá ngọn nút phía sau để trồng một ít rau dưa và cây trái linh tinh, cũng muốn nuôi thêm một ít dê bò lấy sữa em thấy thế nào? Hách Nguyệt buông chén đũa xuống nghiêm túc nhìn Lam Tuyết hỏi.

 

Lam Tuyết nghi hoặc: “Chuyện này anh tự quyết định được rồi, sao lại muốn hỏi em làm gì.”

 

“Bởi vì em là vợ anh, là nữ chủ nhân của nơi này, anh muốn làm gì đương nhiên là cũng phải thương lượng với em.” Hách Nguyệt nghiêm túc.

 

Từ vợ này vẫn khiến cho Lam Tuyết có chút chưa kịp thích ứng, trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ hồng lên sau đó vội vàng cúi đầu xuống gắp thức ăn “Ừm, em không có ý kiến, tự xây dựng một trang trại cũng tốt, dù sao ở nơi này đi tìm nơi mua đồ cũng hơi phiền phức.”

 

Ánh mắt của Hách Nguyệt nóng bỏng dừng lại trên mặt của Lam Tuyết, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Trước mặt con cái và người ngoài bọn họ chính là vợ chồng, nhưng kỳ thật bọn họ đích xác làm mối tình đầu của nhau nhưng chỉ trong lòng bọn họ mới biết được bọn họ vừa mới nối lại tình xưa, ở bên nhau nên vẫn có chút xa lạ, cảm thấy ngượng ngùng.

 

“Ở đấy nước này người dân có thể dùng súng, vài ngày nữa anh sẽ mang theo giấy chứng nhận đi nhận súng còn có sách tìm hiểu pháp luật quốc gia anh đặt ở trong thư phòng, có thời gian rảnh thì em cũng nên tìm hiểu một chút.”

 

“Vâng, em sẽ làm vậy.”

 

Đến tận lúc này Lam Tuyết cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hách Nguyệt lấy một lần, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

 

Hách Nguyệt vẫn không động đũa, chỉ ngồi đó ngắm nhìn dung nhan thập phần xinh đẹp nơi cô.

 

Một lát sau anh mới phản ứng lại, lấy đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của Lam Tuyết nhẹ giọng nói: “Em gầy quá, ăn nhiều thịt một chút”

 

“Vâng.” lam Tuyết càng thêm xấu hổ chỉ biết vâng dạ liên hồi.

 

Hoan Hoan Lạc Lạc nhìn Hách Nguyệt lại nhìn Lam Tuyết, tuy thấy cảm giác không hợp lắm nhưng lại không hiểu thế giới tình cảm của người lớn.

 

Tóm lại là thấy trước đây tình cảm của cha mẹ xa cách nhưng hiện tại cảm giác trở nên thân mật phi thường.

 

Hoan Hoan mỉm cười ngọt ngào nhìn Hách Nguyệt làm nũng nói: “Ba Ba, con cũng muốn ăn thịt”

 

“Lạc Lạc cũng muốn.” Lạc Lạc cũng chờ mong nhìn Hách Nguyệt.

 

Hách Nguyệt tươi cười ôn hòa, nhìn hai công chúa nhỏ ân cần nói: “Trẻ con muốn nhanh lớn khỏe mạnh thì phải biết tự lập từ sớm, nếu thích ăn cái gì thì tự gắp đi.”

 

Trong nháy mắt, Hoan Hoan Lạc Lạc cảm giác như mình bị thất sủng nhưng baba nói cũng rất có lý nên hai đứa nhỏ đành phải bất đắc dĩ đứng lên duỗi tay nhỏ gắp thịt.

 

Hai cô bé cũng không có chút oán hận nào nhưng có cảm giác như sau khi mẹ bị bệnh thì ba ba liền cưng chiều mẹ hơn các bé.

 

Lam Tuyết bỗng xấu hổ, những cử chỉ yêu thương của Hách Nguyệt càng ngày càng rõ ràng khiến cô phút chốc không kịp chuẩn bị.

 

“Phòng ốc em dọn dẹp xong chưa?”

 

Hách Nguyệt vừa ăn cơm vừa lơ đãng hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”

 

“Dọn dẹp xong rồi” Lam Tuyết hít sâu một hơi nói.

 

Bảo mẫu an tĩnh dùng cơm xong liền đứng lên hơi khom lưng nói một câu “Tôi đủ rồi, mọi người ăn từ từ.” sau đó cầm lấy bát đũa của mình tiến vào trong phòng bếp.

 

Bởi vì không coi bảo mẫu là người ngoài cho nên cả gia đình đều hoan nghênh bảo mẫu dùng cơm với gia đình bọn họ.

 

Lâu dần thành quen.

 

Lam Tuyết quay sang cười với dì giúp việc một chút, vừa định mở miệng nói chuyện thì Lạc Lạc đột nhiên hưng phấn nói: “Hôm nay con muốn ngủ cùng với mẹ.”

 

“Con cũng muốn, con cũng muốn ngủ cùng với mẹ.” Hoan Hoan cũng vui vẻ nhìn Lạc Lạc “Chúng ta cùng nhau ngủ với mẹ.”

 

Hách Nguyệt sững người, bộ đồ ăn trong tay cũng hơi run run mày nhíu chặt nhìn hai đứa con gái.

 

Nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu như vậy anh ta không có cách nào nổi giận, dù biết rõ hai đứa bé không phải là cố ý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn lại, anh đã chờ mong đêm nay rất lâu rồi, lâu đến mức cứ nhắm mắt lại là lại có cảm giác muốn nhào đến Lam Tuyết thế mà hai tiểu gia hỏa này lại cứ thích xen vào chuyện tốt của hắn.

 

“Hoan Hoan, Lạc Lạc …” Hách Nguyệt ho khan hai tiếng sau đó ngữ khí từ ái nói “Hai con lớn rồi, không nên ngủ cùng với mẹ nữa”

 

Hoan Hoan Lạc Lạc cười cười sau đó chỉ vào Hách Nguyệt đồng thanh nói: “Baba còn lớn hơn chúng con vì sao lại muốn ngủ cùng với mẹ chứ?”