Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 531




Chương 531:

 

“Vậy hãy tìm ba mẹ cô và ba mẹ tôi, là họ đã hứa với cô.” Hách Nguyệt nói xong, mở cửa lên xe, đóng sầm cửa lại, kéo cửa xe xuống, nhìn Triệu Toa Na đang tối sầm mặt lại: “Ngoại trừ Kiều Huyền Thạc, ở trong mắt cô, tôi hay bất bất kỳ người đàn ông nào đều không có gì khác nhau, cô từ xa như vậy chạy đến đây để tìm tôi, liệu có phải ba mẹ cô không tìm được cho cô một người chồng dự phòng nào tốt hơn đúng không?”

 

Triệu Toa Na như bị nhìn thấu, sắc mặt nghiêm túc lập tức đen kịt, vô cùng xấu xí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, đúng là một con heo không có tiền đồ, chỉ trừ có tiền ra, còn lại… chỉ cần liếc nhìn hắn một cái là tôi đã cảm thấy buồn nôn cả năm trời rồi.” Hách Nguyệt hiểu nỗi phiền muộn của Triệu Toa Na. Là con của một cán bộ cấp cao và là người kế thừa của một xí nghiệp thượng lưu, hôn nhân từ trước đến giờ chưa bao giờ là chuyện của riêng một người, mà là lợi ích của cả xí nghiệp và gia đình.

 

“Chúc cô hạnh phúc.” Hách Nguyệt đạp ga, buông những lời này cho Triệu Toa Na rồi rời đi.

 

Triệu Toa Na nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào chiếc xe chạy qua của Hách Nguyệt.

 

Nata đang ở bên thân một cây to bên cạnh, sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh này, bởi vì không hiểu ngôn ngữ của họ, chỉ dựa vào biểu cảm và phong thái trên khuôn mặt đã tự mình phán đoán, và sau khi Hách Nguyệt rời đi, liền nói một câu với Triệu Toa Na còn đang tức giận bằng ngôn ngữ quốc tế: “Vợ của anh Hách Nguyệt thật đúng là lợi hại. Tôi cũng còn không có cơ hội. Cô cũng nên tỉnh lại đi.”

 

Triệu Toa Na nhìn về phía phát ra giọng nói và liếc nhìn Nata một cách xa lạ. Cô cũng không muốn qua tâm tới người khác, liền lạnh lùng cất bước và nhanh chóng rời đi.

 

Lam Tuyết hắt xì hơi một cái.

 

Cô nhẹ xoa xoa cái mũi sau đó kéo chăn che kín cơ thể.

 

Điều hòa trong phòng bệnh cũng đang để nhiệt độ vừa phải, thế nhưng cô vẫn cảm thấy ngứa mũi không biết có phải là đang có người nói xấu sau lưng cô hay không? Chẳng lẽ trong cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ hết chất độc của rắn cắn nên mới suy yếu như vậy?

 

Lam Tuyết thở dài một tiếng sau đó xoay người nhìn ánh nắng ấp áp đang chiếu xuống ngoài ban công.

 

Lúc này, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra. Nghe được thanh âm, Lam Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa.

 

Hách Nguyệt xách theo hai cái túi tiến vào trong phòng bệnh, đi đến bên cạnh giường bệnh của Lam Tuyết sau đó nhẹ nhàng nói: “Không biết em thích mặc đồ gì nên tôi tùy tiện lấy hai bộ trong ngăn tủ mang đến cho em thay.”

 

Lam Tuyết cảm thấy xấu hổ liền nhàn nhạt cười sau đó ngước mắt nhìn anh đầy ngọt ngào nói tiếng cảm ơn.

 

“Sao em dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa?” Hách Nguyệt đút tay trong túi quần, nhìn sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, tâm tình của anh cũng trở nên bình thản một chút.

 

“Em đã nằm ở đây một ngày một đêm rồi, sao anh xuất viện sớm vậy? khi nào thì tôi mới có thể ra viện? để hai đứa trẻ ở nhà tôi không yên tâm…” “Ở nhà có bảo mẫu chăm sóc chúng, chắc giờ thì hai đứa đã đi học rồi”

 

“Vậy khi nào thì tôi mới có thể xuất viện?”

 

Hách Nguyệt đặt quần áo vào trong ngăn tủ, mặt khác lại đặt một chiếc túi ở trên mặt bàn vừa lấy hộp giữ nhiệt ra vừa nhàn nhạt nói: “Em yên tâm nằm viện quan sát thêm hai ngày nữa, nếu không có việc gì thì ngày kia có thể xuất viện. Tôi mang bữa sáng tới cho em, em dậy ăn một chút đi.”

 

Nói rồi Hách Nguyệt mở hộp giữ nhiệt ra.

 

Lam Tuyết chống thân thể mệt mỏi ngồi dậy.

 

Hách Nguyệt kéo bàn ăn trên giường ra sau đó đặt cháo và thìa trước mặt Lam Tuyết rồi kéo ghế tựa ngồi bên cạnh giường bệnh. Lam Tuyết an tĩnh cầm thìa chuẩn bị ăn cháo, ánh mắt của Hách Nguyệt lo lắng dừng ở trên người cô. Lam Tuyết khuấy nhẹ tô cháo cho nguội bớt sau đó xúc một thìa bỏ vào miệng, cháo không mặn không nhạt nhưng lại hơi tanh.

 

Tuy không phải là khó ăn nhưng mà cảm giác cũng không được ngon lắm.

 

Tại sao giúp việc trong nhà lại nấu ăn kém đến như vậy, có gì đó không đúng.

 

Thấy Lam Tuyết đã ăn cháo, Hách Nguyệt nhịn không được gấp gáp hỏi: “Ngon không?”

 

“Hả?” Lam Tuyết kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Hách Nguyệt.

 

“Cháo, ăn có ngon không?”

 

Lam Tuyết đơ ra một lát không phản ứng kịp, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng cảm động, ý thức được người đàn ông này khẩn trương hỏi hương vị của tô cháo này, hiển nhiên là do anh đã tự tay nấu.

 

Một người đàn ông chưa bao giờ vào bếp tại sao lại đột nhiên nấu bữa sáng cho cô?

 

“Ngon lắm” Lam Tuyết cười nhạt sau đó cúi đầu xúc từng thìa cháo bỏ vào miệng. Sò nấu còn nguyên cả vỏ đặc biệt tanh nhưng do người nấu nên bát cháo trở nên đặc biệt thơm ngon.