Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 420




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 420: KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT

Bạch Nhược Hi cũng không có gì để nói.

Doãn Đạo đứng dậy, cất điện thoại di động vào trong túi quần, nắm lấy tay Bạch Nhược Hi khoác lên cánh tay của mình, nói: “Hôm nay, anh sẽ làm đại sứ của em, có chuyện gì đều có anh đây, đừng lo lắng.”

Bạch Nhược Hi ngẩng đầu nhìn anh.

Cô nén khóe miệng chua xót, nhưng lại không thể cười vì quá lo lắng cho Kiều Huyền Thạc.

Doãn Đạo đưa cô đi xuống lầu.

Lúc đi xuống cầu thang, tiếng nhạc du dương vang lên.

Những người ở bên dưới ồn ào sôi nổi lên hẳn, mọi người đều nhìn về phía cầu thang.

Tất cả các phóng viên đều hướng về phía cầu thang để chụp ảnh.

Hai người đi được nửa cầu thang, Doãn Đạo đột nhiên dừng lại vẫy tay với vệ sĩ ở dưới lầu.

Người vệ sĩ ngay lập tức chạy lên.

Trong khi Bạch Nhược Hi đang lo lắng không biết sẽ đối phó với các phóng viên ở dưới như thế nào, Doãn Đạo đã nói với vệ sĩ, “Đưa micro cho tôi.”

“Vâng.” Người vệ sĩ lập tức đi xuống lầu, chưa đầy hai phút đã đem chiếc Microphone lên đưa cho Doãn Đạo.

Bạch Nhược Hi đang bối rối không hiểu ra sao, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Doãn Nhụy, lại phát hiện Doãn Nhụy và Phương Tiểu Ngọc mặt đối mặt nói chuyện ở trong góc, mẹ cô trông rất tức giận.

Sau khi nhận Microphone, Doãn Đạo cầm Microphone nói: “Xin chào tất cả các vị khách quý. Tôi rất vui vì các vị có thể bớt chút thời gian quý báu của mình đến tham gia tiệc nhận người thân của em gái tôi, tôi ở đây giới thiệu với mọi người một chút về em gái tôi…”

Tất cả các phóng viên đều liều mạng chụp ảnh và quay phim, bởi vì khoảng cách xa lại có thêm tiếng nhạc nên tất cả các phóng viên bên dưới không có cách nào để hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

“Đây là em gái của tôi Nhược Hi, là con gái ruột của ba mẹ tôi. Gia đình chúng tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã mất em ấy khi vừa mới lọt lòng. Giờ đây em ấy đã trở về nhà họ Doãn, trở về trong vòng tay che chở của người thân, chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng so với hạnh phúc bao nhiêu lúc này thì cũng cảm thấy em gái tôi đã phải chịu rất nhiều thua thiệt, cho nên bây giờ chúng tôi nhân cơ hội này giới thiệu em gái tôi với mọi người, hôm nay, mời mọi người ly rượu nhạt, mong mọi người cảm vui vẻ. Tôi cũng mong rằng các bạn phóng viên hãy gắng đưa tin thật tốt, và chụp ảnh em gái tôi thật xinh.”

Bên dưới, một trận cười khẽ lễ phép đáp lại.

Doãn Đạo nói xong, đưa micro cho Bạch Nhược Hi.

Phóng viên không thể chờ đợi được nữa, chen qua đám đông, chạy về phía cầu thang nơi hai người hỏi: “Cô Nhược Hi, cô có thể giải thích về thông tin đêm qua cô đăng lên mạng không?”

Doãn Đạo không khỏi cau mày và nói, “Anh bạn phóng viên này, điện thoại di động của em gái tôi bị mất vào ngày hôm trước. Tôi mới đưa cho em ấy điện thoại, còn số điện thoại đang xin cấp lại sáng ngày mai mới có, anh hỏi em ấy đăng gì vào tối qua có phải là có hiểu nhầm gì không?”

Câu hỏi ngược lại này khiến phóng viên không khỏi sửng sốt.

Doãn Đạo liền nắm tay Bạch Nhược Hi xoay người đi lên lầu.

Bạch Nhược Hi lo lắng thì thào nói: “Anh à, không sao chứ?”

“Không sao, phóng viên miệng lưỡi rất độc, phiền toái, chúng ta đừng đi mà tìm thêm phiền não.”

“Dạ.”

Hai người lên lầu trở về phòng.

Bữa tiệc dưới lầu vẫn rất sôi nổi, thiếu Bạch Nhược Hi cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi trở về phòng, Bạch Nhược Hi nhanh chóng nói Doãn Đạo đưa điện thoại di động cho cô, vội vàng bấm số của Kiều Huyền Thạc.

Chuông reo, lòng bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi.

Sau một lúc, điện thoại di động đã được kết nối.

“Anh ba, anh ba có phải là anh không?” Bạch Nhược Hi lo lắng hỏi.

Bên kia đầu dây là giọng nói của một người đàn ông lạ, nói những lời mà cô không hiểu.

Bạch Nhược Hi biết là ngoại ngữ, cô lập tức đưa điện thoại di động cho Doãn Đạo: “Em nghe không hiểu, anh mau hỏi xem là cảnh sát, hay là bệnh viện, anh ba bây giờ ra sao rồi?”

Doãn Đạo lập tức cầm lấy điện thoại, một tay chống nạnh xoay người bước ra ban công, nói chuyện bằng thứ tiếng nước ngoài mà Bạch Nhược Hi nghe không hiểu.

Bạch Nhược Hi không dám rời Doãn Đạo dù chỉ là một lát, vì cô sợ rằng mình có thể bỏ sót chút tin tức nào của Kiều Huyền Thạc.

Doãn Đạo: “Xin hỏi, chủ nhân của điện thoại đâu?”

Cảnh sát: “Tôi rất tiếc, chúng tôi đang kiểm tra hiện trường. Chúng tôi tìm thấy một vết máu rất lớn, một chiếc xe máy đâm rơi vỡ, và một chiếc điện thoại di động dính máu, nhưng chúng tôi không thấy người bị thương, cũng không tìm thấy bất kỳ người nào khả nghi, hiện chúng tôi đang kiểm tra lại hiện trường một lần nữa, xin cho chúng tôi biết ai là chủ nhân của chiếc điện thoại di động này, chúng tôi cần biết danh tính để thuận tiện điều tra và tìm kiếm.”

“Anh ấy là người Tịch Quốc, một du khách bình thường, tên là Kiều Huyền Thạc. Xin hãy giúp chúng tôi tìm kiếm, cho dù sống hay chết hãy liên lạc lại với tôi.”

“Được rồi.”

“Cảm ơn.” Doãn Đạo hít sâu một hơi, tâm trạng lập tức trở nên khó chịu, chậm rãi ngắt điện thoại.

Anh nhìn bầu trời, tự điều chỉnh cảm xúc.

Bạch Nhược Hi đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh ba đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Doãn Đạo nặn ra một nụ cười nhẹ, đưa điện thoại cho cô, giả vờ thoải mái nói: “Đừng lo lắng, anh ba em chỉ là uống quá say. Sau khi cảnh sát đến thì phát hiện anh ấy say khướt, ngã lăn ra đất, bây giờ…”

“Anh nói dối.” Bạch Nhược Hi gầm lên như điên, nước mắt lại chảy ra, tức giận hỏi anh: “Tại sao anh lại nói dối em? Tại sao? Anh ba đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh không nói cho em biết thì em sẽ bay qua Khâu Quốc ngay bây giờ để tìm anh ấy.”

“Anh không có nói dối em, thật sự…”

“Anh ba uống nghìn chén không say, anh ấy đối với cồn không có cảm giác, căn bản là không thể say rượu.”

Doãn Đạo trong giây lát trở nên si ngốc, đột nhiên không biết nói gì.

Bạch Nhược Hi cắn môi dưới, cũng không cần hỏi lại, bởi vì Doãn Đạo nói dối nên cô biết anh ba của cô thật sự gặp tai nạn rồi.

Cô lập tức xoay người, bước đến tủ rút túi xách ra, rồi lấy thêm tất cả giấy chứng nhận cùng hộ chiếu ra.

“Hộ chiếu phổ thông của em không đủ tư cách đi Khâu Quốc.”

Bạch Nhược Hi đột nhiên sững người, hai tay trở nên cứng ngắc.

“Đúng thế.”

Suýt nữa thì cô đã quên.

Trong giai đoạn chiến tranh giữa hai nước lúc trước, dùng hộ chiếu phổ thông không thể nhập cảnh vào đất nước, chỉ những người xuất nhập cảnh Khâu Quốc lâu năm và có công với Khâu Quốc mới đủ điều kiện nhập cảnh lại vào đất nước kia.

Nhìn tấm lưng căng cứng và cảm xúc đau khổ của Bạch Nhược Hi, Doãn Đạo không chịu được lẩm bẩm: “Cuộc gọi vừa rồi là của cảnh sát. Họ đến hiện trường và tìm thấy điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc và một vũng máu, nhưng Kiều Huyền Thạc thì không thấy đâu.”

Nghe xong những lời này, hai hàng nước mắt trong veo chậm chậm chảy dài trên gò má tái nhợt của Bạch Nhược Hi, đầu ngón tay cô run lên dữ dội, trong lòng đau như cắt.

“Anh sẽ đi tìm.” Đôi mắt dịu dàng của Doãn Đạo trở nên nóng bỏng, giọng nói nhỏ mà mềm mại: “Anh nhất định sẽ đưa chồng em trở về bình an vô sự.”