Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 349




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 349.

Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức ngồi xổm xuống, tay phải tay trái đồng thời bế hai đứa nhỏ lến, hai đứa nhỏ ngơ ngơ ngác ngác ôm lấy cổ cô, cô khẽ lẩm bẩm: “Dì Hy Hy đưa hai cháu ra ngoài tìm mẹ” Nói xong xoay người rời đi Sắt mặt Hách Nguyệt sa sầm đuổi theo.

Lập tức Kiều Huyền Thạc tiến lên trước hai bước, chặn trước mặt Hách Nguyệt, khí tức mạnh mẽ của hai người đàn ông ngay tức khắc đối đầu nhau.

“Thạc, cưng chiều vợ không phải như vậy, bây giờ cô ấy đưa con gái tôi đi, nếu là anh em mau tránh ra”

Mẹ đột nhiên khóc khiến hai đứa trẻ sợ đến ngây người, vội vàng mếu máo khóc theo an ủi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ đừng khóc, mẹ khóc, Lạc Lạc cũng muốn khóc”

“Hoan Hoan cũng muốn khóc”

Lam Tuyết lập tức kìm chế lại tiếng khóc, lau nhanh nước mắt, nở nụ cười thì thầm: “Mẹ không khóc, mẹ không khóc, là cát bay vào trong mắt, bây giờ không sao rồi”

Bạch Nhược Hy chậm rãi bước tới, an ủi: “Tuyết, tụi nhỏ không sao, đừng lo lắng, mau về nhà đi”

Lam Tuyết từ từ đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Hy với ánh mắt trìu mến biết ơn, đôi mắt cô ấy đãm lệ: “Nhược Hy, hạnh phúc lớn nhất trong đời Lam Tuyết mình chính là gặp cậu, là cậu cho bọn mình cuộc sống, bây giờ cũng là cậu cứu con mình ra đây”

“Cậu nói quá rồi, đưa tụi nhỏ về nghỉ ngơi đi, mình vẫn còn phải tham gia hôn lễ của Hách Nguyệt, Hách Nguyệt nghi ngờ tụi nhỏ là con của anh ấy, sau này anh ấy có thể sẽ có một số hành động, nếu cậu cần giúp đỡ chuyện gì, cứ nói với mình”

Lam Tuyết buông hai tay đứa nhỏ ra, lập tức chạy tới, ôm Bạch Nhược Hy vào lòng, ôm chặt vào lòng.

Bạch Nhược Hy bị hành động đột ngột của cô ấy làm cho chết khiếp.

Cô ấy giọng điệu nức nở, thì thầm: “Cảm ơn cậu, Bạch Nhược Hy, bạn tốt của mình, tạm biệt”

“Lam Tuyết, cậu…” Trái tim Bạch Nhược Hy khẽ run lên, nghe cô ấy nói lời từ biệt, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, hiểu ý của cô ấy.

Lam Tuyết nhắm mắt lại, ôm chặt lấy vai Bạch Nhược Hy, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt, nghẹn ngào nói: “Trong hơn bổn năm không gặp cậu, mình thật sự sống rất vất vả, rất khổ sở, vác theo cái bụng bầu cùng người mẹ bại liệt toàn thân ngủ dưới gầm cầu vượt, ngủ tàu ở điện ngầm, sống trong trạm cứu hộ, mình từng bị cuộc sống đè ép đến mức không thở được, từng nghĩ đến đưa mẹ và hai đứa con trong bụng kết liễu cuộc đời, sự xuất hiện của hai thiên thần nhỏ đã nhen nhóm những tia hi vọng mới trong cuộc đời mình, hai đứa nó là món quà thiên sứ tặng cho mình, là món quà từ Chúa để cứu vớt thế giới quan u ám của mình, mình không thể mất chúng, mất chúng mình không còn dũng khí để sống tiếp nữa”

Bạch Nhược Hy ôm lấy Lam Tuyết, chậm rãi vuốt lưng an ủi cô ấy, đôi mắt rơi lệ nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ đáng yêu sau lưng Lam Tuyết.

Quả thực chúng đáng yêu như những thiên thần.

Tình mẫu tử này, hoàn toàn không thể cắt đứt được, Bạch Nhược Hy hiểu ý của Lam Tuyết, cũng biết rằng cô ấy đang nói lời từ biệt Cô ấy phải đi rồi, nếu cô ấy không đưa hai đứa trẻ đi, cô ấy sẽ hoàn toàn mất đi hai đứa bé.

“Tuyết, mình sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện, cho dù cậu có đi đến đâu, cũng phải liên lạc với mình được không?”

“Ừm, khi nào ổn định lại mình sẽ liên lạc với câu, tha thứ cho mình không thể ở sát cánh chiến đấu với cậu nữa, tha thứ cho mình không thể ở bên cạnh cậu được nữa, tha thứ cho mình…”

“Đừng nói những điều ngớ ngẩn này” Bạch Nhược Hy cố gắng không để mình khóc thành tiếng, cô ấy là người bạn duy nhất của cô, là tri kỷ duy nhất của cô, mất đi cô trái tim đau đớn khôn nguôi, còn nói những lời ủy mị này nữa, cô không muốn buông tay Lam Tuyết ra nữa.

“Được, vậy mình đi trước đây, đừng đổi số điện thoại, mình sẽ liên lạc với cậu”

“ừ” Lam Tuyết buông Bạch Nhược Hy ra, lập tức xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoan Hoan Lạc Lạc.

Hoan Hoan Lạc Lạc như hai tiểu yêu tinh, vẫy tay với Nhược Hy: “Dì Hy Hy tạm biệt”

Bạch Nhược Hy hai mắt đâm lệ, mỉm cười vẫy tay: “Hoan Hoan Lạc Lạc tạm biệt”

Lam Tuyết đưa hai đứa trẻ đi ra đường lớn, tìm một chiếc taxi đi lên.

Nhìn chiếc taxi rời đi, Bạch Nhược Hy quay người lại, mới phát hiện Kiều Huyền Thạc đứng sau lưng cô, cô ngại ngùng lau những giọt nước mắt, cố nở nụ cười, rụt rè hỏi: “Anh Ba, có phải Hách Nguyệt tức giận rồi không?”

Kiều Huyền Thạc không nói tiếng nào, từ từ nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía biệt thự nhà họ Hách, dịu dàng nói: “Anh sợ nhất là em tức giận, người khác rất dễ dỗ dành, chỉ có em là khó nhất”

“Em nào có.” Bạch Nhược Hy làm nũng nói.

Hai người vừa đi vào cổng sắt lớn, nhiên một chiếc xe thể thao màu trắng từ cửa phụ phóng ra, xẹt một tiếng, lao như bay, nhanh như sao băng, phóng theo sau †axi của Lam Tuyết.

Bữa tiệc sôi động.

Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc lại ngồi vào chỗ.

Tuy nhiên, vị trí bên cạnh Triệu Sa Na còn trống.

Sau hai phần trình diễn, một nhân viên đã đẩy chiếc bánh lên sân khấu, MC cũng mở lời mời: “Tối nay, là tiệc đính hôn của anh Hách Nguyệt và cô Triệu Sa Na, bây giò mọi người hãy chào đón cặp vợ chồng mới bảng tràng pháo tay nhiệt liệt.”

Có tiếng võ tay vang lên, nhưng mọi người đều nhìn khắp bốn phía đều không thấy bóng dáng Hách Nguyệt đâu.

Triệu Sa Na đứng dậy, cau mày nhìn khắp nơi tìm kiếm.

Bố mẹ và chị gái của Hách Nguyệt cũng lấy điện thoại ra gọi cho Hách Nguyệt.

“Tắt máy rồi?”

“Hách Nguyệt đi đâu rồi?”

“Mau đi tìm đi “Mau, gọi người tìm cậu chủ về đây”

Đột nhiên nhốn nháo hết lên.

Bạch Nhược Hy lo lắng nắm tay Kiều Huyền Thạc, khẽ thì thầm: “Anh Nguyệt có phải đang bí mật đi theo Lam Tuyết không?”

“Nếu như đúng như thế, thì Lam Tuyết… cô ấy ..” Bạch Nhược Hy lập tức lấy di động ra, cúi đầu, căng thẳng gọi cho Lam Tuyết.

Tuy nhiên, điện thoại đã tắt.

Lúc này, bố của Hách Nguyệt đã ở trên sân khấu, cầm lấy micrô của người dẫn chương trình nói mấy câu đơn giản giải thích: “Rất xin lỗi quý vị, hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi Hách Nguyệt và con dâu tương lai Triệu Sa Na, nhưng đột nhiên có chút chuyện xảy ra, Hách Nguyệt phải đi giải quyết gấp không kịp đến chào hỏi mọi người, nhưng buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, đón tiếp không chu đáo mong mọi người lượng thứ..”

Triệu Sa Na bực mình ném điện thoại lên bàn, tức giận rũ mắt xuống, im lặng.

Bạch Nhược Hy cảm thấy rất khó hiểu, nam chính của tiệc đính hôn này không có mặt, còn có thể tiếp tục sao?

Có thể thấy, bố của Hách Nguyệt là người cường thế như thế nào.

“Anh Ba, bố của Hách Nguyệt hình như rất cường thế, Hách Nguyệt không có mặt, hôn lễ vẫn có thể tiếp tục được sao?”